Sau giờ học, trên sân thượng trường Royal của khối 12:

-Các cậu hẹn tôi lên đây có chuyện gì?_Anh Khang thều thào, nhìn Anh Khang lúc này chẳng khác nào người bị thiếu ngủ: mặt mày thì đờ đẩn, phờ phạc, hai mắt thâm quầng rõ rệt, trông Anh Khang tiều tụy biết nhường nào!

-Woa, không để ý cậu mấy ngày mà giờ nhìn cậu khác trước nhiều dễ sợ_Đan Đan kinh ngạc thốt lên

-Đan Đan_Tiểu Phong cau mày nhắc khẽ bạn

-Tớ nói thật mà!_Đan Đan phụng phịu.Tiểu Phong không nói gì, chỉ khẽ ra dấu cho bạn im lặng.Thấy thái độ đó của Tiểu Phong , Tiểu Đan bất bình quyết phân xử cho bằng được.Nghĩ là làm, Tiểu Đan nói tiếp:

-Tớ nói nghiêm túc đấy.Các cậu không thấy sao, để ý khuôn mặt cậu ấy mà xem.Hai mắt thâm đen, khuôn mặt đờ đẩn, ngô nghê trông cứ như Panda ấy. Trước đây, cậu ta đâu có thế, lúc nào mặt mày cũng hồng hào, tươi vui, bây giờ thì xem kìa! Chậc…chậc…._Đan Đan khẽ lắc đầu.

Thấy thế, Tiểu Phong và Tiểu Tuyết chỉ nhẹ cười tủm tỉm trước vẻ hồn nhiên của Tiểu Đan nhưng vì họ biết cách che dấu khá tốt nên khi họ cười nếu không để ý kĩ thì sẽ chẳng người nào thấy được. Đan Đan hình như vẫn chưa nói đủ, ngưng vài giây, cô nàng khẽ xoay nhẹ người đối diện Anh Khang, dõng dạc:

-Nè, không phải cái cô Hạ tiểu thư đó hành hạ cậu ra nông nổi này chứ.Nếu như thế thật thì…..chậc……chậc…đàn ông con trai gì mà..chậc….

Lúc này, hình như không thể kìm chế nổi sự buồn cười của bản thân,Tiểu Phong ôm bụng cười ngạt nghẽo, Tiểu Tuyết cũng khẽ cười nhưng nhanh thôi, Tiểu Tuyết lấy lại phong thái lạnh lùng của mình, để mặc cho hai bạn mình đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy ưu phiền của Anh Khang hỏi:

-Tôi có thể biết lí do vì sao cậu lại chia tay Diễm Thư không?

-Có lẽ tôi và cô ấy không hợp nhau_Anh Khang thều thào

Nghe được câu trả lời, Tiểu Tuyết im lặng, cô không nói gì.Tiểu Phong và Tiểu Đan cũng im lặng, họ đã ngưng cười từ khi Tiểu Tuyết bắt đàu hỏi Anh Khang.Lát sau, Tiểu Tuyết lại lên tiếng:

-Cậu còn yêu Vy Vy phải không?

-Không phải là còn yêu cô ấy mà là tôi vẫn luôn yêu cô ấy_Anh Khang buồn bả trả lời, cậu nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

-Vậy tại sao lúc Diễm Thư về Việt Nam cậu không giải quyết mọi chuyện mà lại để….

-Tôi biết điều đó là không đúng.Tôi cũng biết điều đó sẽ làm Tiểu Vy buồn nhưng….

-Nhưng sao?

-Tôi đúng là đồ tồi.Đáng ra tôi nên đưa ra quyết định sớm hơn trước khi Vy Vy ra đi, nhưng tôi lại không làm thế….Ngưng vài giây, Anh Khang nói tiếp:

-Các cậu biết Tiểu Vy đang ở đâu đúng không?Làm ơn nói cho tôi biết đi mà_Ánh mắt Anh Khang khẩn thiết nhìn Tiểu Tuyết

-Xin lỗi, nhưng tôi không thể.Tôi biết Tiểu Vy rất quan trọng với cậu nhưng….có lẽ Vy Vy- nó muốn quên cậu.Tiểu Tuyết nói rồi im lặng, không khí ảo não bao trùm lấy họ.

-Chúng ta có lẽ nên về thôi_Tiểu Phong chọt lên tiếng, phá tan cái không khí ảo não đang tồn tại

-Ừm_Tiểu Đan đáp rồi cùng Tiểu Phong kéo Tiểu Tuyết ra về

2 tháng sau: Vào một buổi chiều tháng 4 đầy nắng, khi những ánh nắng còn đùa nghịch le lói trong không trung, những cơn gió đùa vui xà xuống mái tóc của những con người đang tồn tại ở trong công viên gần nhà của nhóm Tiểu Phong, Tuyết và Đan:

-Nơi này vẫn như thế, chỉ là…._Tiếng một người con gái vang lên với âm điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn sau trong câu nói đó là tâm trạng chứa đầy phiền muộn và nhớ nhung, cô muốn nói gì đó nhưng câu nói lại bị ngắt quãng, cô ngồi xuống, yên vị bên một chiếc ghế đá, cúi gằm mặt xuống và hồi nhớ lại những kỉ niệm trước đây.

-Xin lỗi, cô có thể sang chiếc ghế đá phía bên kia ngồi được không ạ!_một người con trai đứng trước mặt cô lịch sự nói. “Giọng nói này quen quá!”-Người con gái nhíu mày cố nhớ ra thứ gì đó nhưng vẫn không quên lời yêu cầu của chàng trai, cô cầm lấy chiếc vali bên cạnh ghế đá, nhẹ nhàng đứng lên, cô nói:

-Ừm, được rồi, dù sao thì tôi cũng định về nhường lại nó cho anh- rồi nhẹ nhàng bước đi

-Giọng nói này sao quen quá!_Người con trai lẩm bẩm rồi quay phắt người lại, cậu gọi lớn:

-Tiểu Vy, là em phải không?

Nghe gọi tên mình, người con gái khựng lại, sững sờ.

-Là em đúng không, Vy Vy?_Người con trai vẫn kiên nhẫn hỏi lại

Nước mắt của người con gái lăn dài.Đúng, chính là giọng nói này, nhẹ nhàng và ấm áp, cái giọng nói mà hơn 3 tháng qua cô tìm kiếm, giờ đây, khi về lại Việt Nam, cô lại được nghe thấy nó đầu tiên, mọi nhớ nhung trong cô vỡ òa ra, trôi theo dòng nước mắt đang chảy dài trên đôi má.Cô xoay người lại, ngẩn đầu lên: Chính là anh- người mà cô hằng đêm nhớ đến!

Người con trai cũng sững sờ, hai tay cậu buông thỏng.Người con gái mà bấy lâu cậu mong muốn được gặp giờ đã xuất hiện trước mắt cậu.Không phải là mơ nữa, là sự thật, cô ấy thật sự ở đây, đứng trước mặt cậu lúc này

-Vy Vy_Anh Khang nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Vy Vy, lo sợ nếu cậu nới lỏng vòng tay, Vy Vy sẽ bỏ cậu mà đi thêm một lần nữa

-Em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không?.

-Hức…hức….bỏ em ra.Làm ơn…hức…anh còn có..hức..

-Đừng nói gì cả, anh biết em muốn nói gì.Anh chia tay với cô ấy rồi.Giờ đây, anh chẳng cần gì cả, chỉ cần có em thôi, mỗi em thôi.Vì vậy, xin đừng bỏ anh mà ra đi lần nữa.Xin em đấy, Vy Vy à!

-Hức..em..hức…_Tiếng Vy Vy ngắt quãng, cô vui sướng, cô hạnh phúc vô cùng.Ánh nắng chìu nhẹ nhàng chiếu xuống, những tia nắng khẽ đùa nghịch, một cơn gió nhẹ bay ngang qua lượn lờ quanh hai con người như đang cùng chia sẽ niềm vui mà họ đang tận hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play