“Mị nhi cô nương, ta có chuyện muốn nói với nàng… bảo, bảo chủ…” Tiểu Đậu Tử từ phòng bếp lao ra, thấy bóng lưng yểu điệu của Nguyên Mị ở xa
xa, vội vàng chạy lên phía trước, muốn đưa cho nàng món nước cam thảo đá tuyết Nguyên ma ma chuẩn bị.
Ôi! Thời tiết nóng như vậy, uống một ly nước giải nhiệt thật lớn, mát lạnh từ miệng tới tận lòng!
Không ngờ hắn vừa mới chạy được hai bước, lại trông thấy bóng dáng
Tiêu Thiên Lân anh tuấn đứng bên cạnh nàng, chân vội vàng dừng lại.
“Muốn nói gì cơ?” Bước chân Nguyên Mị nãy giờ nặng nề, quay đầu nhìn
thấy Tiểu Đậu Tử hay cười đùa với mình, tâm tình chuyển biến hơi tốt
lên.
“Hả?” Tiêu Thiên Lân trầm mặt, hung hăng nhìn chằm chằm kẻ quấy phá thời gian của hắn và Nguyên Mị.
“Dạ… nước cam thảo lạnh lát nữa là có thể uống.” Tiểu Đậu Tử trợn
mắt, nhìn hai người tựa như quái vật, giọng điệu lắp bắp, lập tức nói
cho lẹ rồi chạy thẳng, Nguyên Mị còn chưa kịp nói lời nào với hắn luôn.
Không tệ! Rất thức thời. Nhìn bóng lưng Tiểu Đậu Tử, sắc mặt Tiêu Thiên Lân sáng lên một chút.
“Tiểu Đậu Tử…” Sao lại chạy thế? Hắn còn chưa hỏi bây giờ nàng có
muốn ăn gì hay không nữa? Muốn gọi cũng chẳng kịp! Người này sao chạy
nhanh quá vậy? Nguyên Mị nhíu mày.
“Phòng bếp có chuẩn bị món bó tây gì đó, một phần sẽ đưa vào phòng
luyện công của ta, không cần lo lắng.” Tiêu Thiên Lân nhàn nhạt nói với
Nguyên Mị.
“Đó là phần của chàng!”
“Có khác à?” Thức ăn cho hắn, nàng không thể ăn sao?
“Ta… đâu phải cho ta chứ.” Nguyên Mị bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
“Bảo chủ hảo! Nguyên cô nương hảo!” Nguyên Mị xoay người, định nói rõ ràng với Tiêu Thiên Lân, nàng muốn ăn một cách đàng hoàng thức ăn phòng bếp dụng tâm nấu cho bọn họ, một tiếng chào hỏi bỗng vang lên.
“Ừ!” Tiêu Thiên Lân gật đầu, không tỏ vẻ gì.
Nguyên Mị ngẩng đầu, thấy mấy võ sư và học đồ không biết đang thảo
luận cái gì, đè thấp giọng nói chuyện, bước nhanh lại chỗ hai người.
“Chàng chàng…” Nguyên Mị thiếu chút nữa quên luôn mình định oán trách hắn cái gì.
“Bảo chủ hảo!” Một nhóm hai ba nữ đệ tử đi tới, nghiêm mặt, đứng trước mặt hai người nhìn chằm chằm vào họ, bước chân chậm lại.
“Hảo!” Tiêu Thiên Lân tùy ý chào hỏi với các nàng, vẻ mặt rất tự tại.
“Oa!” Thải Hà đi sau lưng các tỷ muội, đột nhiên bật khóc, hai tay ôm mặt chạy nhanh đi.
“Thải Hà, Thải Hà… Muội muốn đi đâu?” Một nhóm nữ đệ tử vội vàng đuổi theo, ấy thế mà vẫn không quên quay đầu trừng Nguyên Mị một cái.
“Chuyện này là…” Thế nào? Tự nhiên nhận một đống oán hận, đùa à? Sau
khi quan sát kỹ, Nguyên Mị bừng hiểu ra, quay đầu nhìn về phía đầu sỏ
mọi chuyện.
“Không liên quan gì tới ta.” Tiêu Thiên Lân nhún nhún vai. Hắn đâu có gọi mọi người đến nhìn bọn hắn đâu!
“Hừ!” Vậy thì không liên quan à? Nguyên Mị tức giận liếc nam nhân bên cạnh một cái, nhìn cái mặt dày vô tội của hắn. Hắn muốn liên quan với
nàng, chẳng lẽ là muốn sau khi mọi người phát hiện, Phi Vân Bảo và đoàn
ca vũ sẽ tam tam lưỡng lưỡng rối loạn sao? Rồi đứng đó nhìn? Hừ! Giờ thì sao? Nhìn no chưa?
Rầm! Hai cánh cửa bị đóng mạnh lại, phát ra tiếng vang lớn.
“Chàng muốn gì?” Nhìn Tiêu Thiên Lân bước vào, Nguyên Mị dùng lực
đóng mạnh cửa lại, hai tay đặt trên ván cửa, hung dữ nhìn chằm chằm kẻ
gây sóng gió khốn kiếp. Trước mặt người khác nàng luôn có dáng vẻ nhã
nhặn, gặp phải Tiêu Thiên Lân, từng chút từng chút hình tượng dần dần
sụp đổ.
“Sao? Nàng gấp gáp muốn ở cùng ta như vậy sao?” Tiêu Thiên Lân nhướng mi, nhìn đường cong uyển chuyển của giai nhân, khóe miệng gian tà mỉm
cười.
Thật sự mà nói, hắn vô cùng nhớ quãng thời gian hắn và nàng ở chung với nhau!
“Chàng đừng có nói bậy nữa!” Nguyên Mị đi tới trước mặt hắn, tức đến
hai mắt bốc hỏa, “Chàng có biết bao nhiêu người đang nhìn chúng ta
không?”
“Vậy thì sao? Chúng ta có vấn đề gì mà không thể để cho người ta nhìn?” Hắn không hiểu.
“Chàng quên rồi sao? Thật là quý nhân thì hay quên mau mà! Ha ha…
Đáng thương cho ta thật, chàng là bảo chủ Phi Vân Bảo, đệ nhất thiên hạ
bảo đó nha!” Ngón trỏ Nguyên Mị đâm mạnh vào lồng ngực Tiêu Thiên Lân,
bới móc chuyện huynh đệ Tiêu gia trước kia ghét bỏ Tống Diễm.
“Ta từng là ca kỹ ở Túy Hương Lâu, chàng là con cháu nhà “đàng hoàng” lại còn “đại danh đỉnh đỉnh”, không phải sẽ làm ô danh chàng sao?”
Nguyên Mị nghiến răng nghiến lợi, lặp lại lời của Tiêu Thiên Vũ, đây
cũng chính là nguyên nhân họ đến Phi Vân Bảo.
Hả? Còn nhớ nữa à?
Nữ nhân này thật là nhỏ mọn mà, lúc trước họ không biết nên nói thế, không ngờ nàng còn ghi hận tới giờ!
Tiêu Thiên Lân mím môi, cực kỳ cẩn thận chối tội, “Ha ha! Khi đó ta
đâu biết các nàng đều là ca kỹ thanh bạch nổi tiếng trong kinh thành
chứ.”
Người trong giang hồ, cả ngày đánh đánh giết giết, đến kỹ viện là tìm nữ nhân, tìm rồi thì đi ngủ, ai quan tâm trong thành có bao nhiêu cái
tên nổi tiếng chứ? Không phải người ta bảo không biết là không có tội
sao! Rõ ràng là vậy mà? Ha ha! Lại nói, sau khi hắn biết người hắn yêu
là Nguyên Mị, lập tức phái người lên Kinh Thành tra, mới biết năm đó bọn họ bỏ đi rất nhiều chuyện xôn xao xảy ra, bởi vì họ là người trong
sạch, chưa bán mình, bảo nương còn chưa có kiếm đủ nên tìm cách giữ bọn
họ lại.
Cách của bảo nương là đi tố cáo họ, cho nên các nàng không hề làm gì sai trái phạm pháp hết.
Dĩ nhiên, danh tiếng về tài nghệ của họ cũng là một trong những nguyên nhân.
“Vậy là điều tra rồi đó hả?” Nguyên Mị mím đôi môi mỏng, mắt hạnh
trừng trừng, cực kỳ khó chịu nhìn nam nhân tự cho là cao thượng kia.
Hừ! Mắc cười quá!
Mỗi tên sắc quỷ đều muốn nữ nhân giữ tấm thân xử nữ, đợi ngày gặp bọn họ, bản thân mình thì y như ngựa đực đi làm loạn khắp nơi với nữ nhân
khác.
“Thân tại giang hồ, thân bất do kỷ, ta… cảm thấy ta không cần quan
tâm mấy chuyện này…” Tiêu Thiên Lân ấp úng giải thích, hi vọng người yêu tha thứ.
“Hừ!” Lười phải nói với hắn, Nguyên Mị xoay người muốn đi.
“Không cho nàng đi!” Hắn từ phía sau ôm lấy eo thon của nàng, hắn đã
mấy ngày không ôm nàng, lúc này tim hắn như sắp bay lên luôn.
Thật tốt! Sau này cho dù có phải gây gỗ với nàng, hắn cũng không thể bỏ qua cái quyền lợi này.
“Chàng buông tay! Lôi lôi kéo kéo như vậy, để người ta thấy thì người ta sẽ nói gì đây!?” Nguyên Mị không ngừng đánh vào tay Tiêu Thiên Lân,
liều chết giùng giằng.
“Không thả! Nàng nói nàng gả cho ta đi.” Tiêu Thiên Lân áp nàng vào cửa, hôn lên gò má mềm mại, nói câu trọng tâm nhất.
“Chàng… khi đó không biết ta là Nguyên Mị…” Nàng tức giận thở hổn hển nhắc hắn lúc trước hắn không rõ.
“Bây giờ ta biết rồi.” Tiêu Thiên Lân vừa nói vừa đưa tay vào váy của nàng, gạt quần lót sang một bên, ngón tay tay thô thiển thăm dò vào bên trong vườn hoa thần bí, cẩn thận trêu chọc ở trong đó…
Hai người dán vào cánh cửa, vận động kịch liệt.
Tiêu Thiên Lân biết cơ hội này rất khó có được, nếu hắn không mạnh mẽ khiến nàng thuần phục, hắn sẽ vĩnh viễn không chiếm được nàng.
“Chàng… đừng như vậy… á…” Nguyên Mị giãy giụa cơ thể mềm mại, lại
khiến cho nam nhân kia thăm dò càng sâu hơn, cái miệng nhỏ nhắn của nàng không tự chủ được phát ra tiếng thở dốc.
“Gọi ta là Hổ ca! Không phải nàng cũng rất thích gọi vậy sao?” Tiêu
Thiên Lân liếm liếm vành tai của nàng, cố ý nói đến cách gọi thân mật
lúc họ yêu nhau.
Bọn họ thân mật như người nhà, đó là bí mật của họ.
“Không!” Nguyên Mị liều chết chống cự, nhưng thân thể quen thuộc từng cái vuốt ve của hắn, dục vọng dễ dàng bị hắn khơi lên.
“Còn nói không? Nàng cũng ướt…” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
“Trời ạ! Nếu không phải chàng làm như vậy…” Mồ hôi nhỏ xuống từ mi tâm của nàng.
Nguyên Mị dựa trên ván cửa, đôi môi lẩm bẩm. Nàng phát hiện mình càng giãy dụa, nam nhân kia càng vào sâu hơn, hơn nữa nàng dường như rất đói khát, không thể nào kháng lại sự trêu đùa của hắn.
Ý thức của nàng dần mơ hồ, cơ thể không ngừng đung đưa theo ngón tay của hắn.
“Mị nhi, giỏi lắm! Tiếp tục động đậy cơ thể đi, ta yêu nàng.” Một tay hắn nắm lấy bộ ngực không ngừng nảy lên xuống, một tay ở bên trong vườn hoa, khai thác triệt để, tỉ mỉ dạy dỗ tiểu nữ nhân của mình.
“Chàng thật quá đáng…” Nàng yếu đuối kháng nghị.
“Nàng không phải rất thích sao?” Lời hắn nói tựa như quỷ mị, vang lên bên tai nàng. Hắn tuyệt đối không thả nàng ra! Cho dù có biết rõ thân
phận của nàng.
Hắn không biết những nữ nhân khác có thể làm cho hắn thần hồn điên
đảo thế nàykhông, nhưng cho dù đây là lần luyến ái một cách bất ngờ,
nàng vẫn hãm hắn sâu như vậy, thế là được rồi.
Hắn nhất định không để nàng một mình tự do tự tại! Nàng phải cùng hắn chìm hãm trong võng tình, cho đến thiên hoang địa lão, không bao giờ có kết thúc.
Kim đồng ngọc nữ, gắn bó với nhau. Nguyên Mị đi dạo với Tiêu Thiên
Lân trong hậu viện, đọc công văn ở phòng hội nghị, dạy võ cho đệ tử ở
Luyện Võ Tràng, bọn họ giống như một ngọn lửa, bốc lên ngùn ngụt trong
Phi Vân Bảo, bất kể đi tới đâu đều ở cạnh bên nhau, chuyện này khiến
người khác trong bảo thảo luận bàn tán vô cùng rôm rả.
“Trời ơi! Ta thật sự không thể tin được, nhị ca mà cũng bị dính vào
quỷ kế của đám yêu nữ kia!” Tiêu Thiên Vũ ở lỳ trong quán rượu không
chịu về nhà, ôm một vò rượu lớn vừa uống vừa gào khóc.
“Là Hổ ca của đệ tự tìm người ta.” Tiêu Thiên Văn thở dài, lập trường công bằng nói.
“Nếu cô ta không đến Luyện Võ Tràng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhị ca sao
có thể tìm cô ta nói chuyện chứ?” Tiêu Thiên Lân nghĩ tới cái người yểu
điệu, tự mãn làm giá kia trở thành tẩu tẩu của hắn, cả người nhất thời
nổi da gà.
Trời ạ! Nếu đại ca không chịu làm bảo chủ thì cô ta trở thành bảo chủ phu nhân chính hiệu rồi!
Nhưng đại ca nay đã trở về có điều vẫn không chịu làm bảo chủ! Người
huynh ấy cưới chẳng những là ca kỹ, còn là hoa khôi danh tiếng nhất Kinh Thành!
Chẳng lẽ do phong thủy Tiêu gia không tốt sao? Tại sao nam nhân nhà
hắn lại toàn thua cái loại nữ nhân đó? Tiêu Thiên Vũ im lặng hỏi ông
trời.
“Đệ đừng có tùy tiện khinh thường người ta, coi chừng ông trời thưởng cho đệ một nữ nhân thuộc “cái loại” kia đó!” Tiêu Thiên Văn tốt bụng
cảnh cáo đệ đệ, khuyên hắn đừng có làm cái mặt tự cao cuồng vọng đó,
tránh bị ông trời phạt, tới chừng đó muốn cười cũng không nổi.
“Đệ…” Vốn định nói không thể nào, nhưng nghĩ đến lúc trước Tiêu Thiên Lân cũng kiêu ngạo vô cùng, kết quả là hiện tại…Thôi! Uống rượu là được rồi. Bởi vì lão út kêu gào thảm thiết, khiến Tiêu Thiên Văn quyết định
lát nữa tìm Thu Quỳ nói chuyện phiếm… Hắn không nói tới đệ đệ nữa, gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Tán gẫu về chuyện chủ tử các nàng và bảo chủ gần đây… Họ chắc là rất
quan tâm chứ nhỉ? Ha ha! Trên thực tế, Phi Vân Bảo trước giờ yên tĩnh vì chuyện này mà không khí muốn nổ tung lên.
“Hu hu…” Thải Hà nằm trên giường, khóc không ngừng.
“Đừng khóc mà! Nàng thương tâm như vậy bảo chủ cũng có thấy đâu.”
Đinh Hùng lặng lẽ đi vào, ôm lấy thân thể đẫy đà của nàng từ phía sau,
trong lòng tràn trề say mê.
“Hùng ca…” Định đẩy Đinh Hùng ra, nhưng nhớ tới cảnh người mình yêu
che chở quan tâm cho Nguyên Mị, nước mắt nàng liền chảy ra như suối, đến hơi sức đẩy ra cũng không có.
Nàng thật tâm với hắn như vậy, đến một nụ cười hắn cũng không cho nàng!
Tại sao Nguyên Mị lại có thể dễ dàng lấy được sự quan tâm của Tiêu
Thiên Lân? Cho dù Thải Hà nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Nàng khóc nhiều quá, mắt sưng cả lên rồi, nhìn không đẹp đâu!” Đinh
Hùng vừa dụ dỗ vừa cởi áo Thải Hà ra, hôn lên da thịt nàng. Hai mắt bỉ
ổi nhìn chằm chằm vào hai bầu ngực cao vút.
“Không… Ta không muốn… á…” Thải Hà từ chối, muốn tạo khoảng cách với
Đinh Hùng, nhưng cơ thể bất giác ưỡn cao lên, nghênh đón sự xâm phạm của Đinh Hùng.
Hừ! Miệng cứ nói không muốn, thân thể lại rất thành thực nha!
“Thật sự không cần sao?” Đáy mắt Đinh Hùng đầy sự khinh thường, nhưng hai tay của hắn vẫn không hề dao động trên người nàng.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt của Thải Hà, trong đầu nàng toàn bóng dáng anh tuấn của Tiêu Thiên Lân.
“Ừ a! Tuyệt lắm…” Không kháng lại nổi dục vọng của mình, Thải Hà
phóng túng truy đuổi theo cảm giác tình dục, phóng đãng ngâm lên tiếng
dưới thân nam nhân.
“Gọi tên ta!” Đinh Hùng muốn nàng biết rõ là ai đang cho nàng sự vui vẻ này.
Nàng đừng có mà vọng tưởng tới Tiêu Thiên Lân nữa!
Không có nam nhân nào sẽ thích loại nữ nhân dâm đãng này!
Dĩ nhiên, đại mỹ nhân trắng noãn mềm mại bên cạnh Tiêu Thiên Lân kia
cũng vậy, sẽ có ngày nàng ta như Thải Hà nằm dưới thân hắn gào khóc tận
tình. Hắn tin là như vậy, ha ha…!
“Hổ ca… huynh tuyệt quá!” Thân thể không ngừng lắc lư dưới kỹ xảo
trêu đùa phong phú của Đinh Hùng, nàng bất giác gọi tên nam nhân mình
thích.
“Tiện tỳ!” Nguyên tưởng rằng mình đã khống chế được Thải Hà, không
ngờ trong lòng nàng vẫn còn nghĩ tới người khác! Đinh Hùng trong nháy
mắt đỏ mắt lên vì tức.
“Ngươi đánh ta?” Thải Hà che mặt, nhìn chằm chằm nam nhân ngồi trên người mình.
“Đánh cô thì sao? Cô chỉ là một nữ nhân Tiêu Thiên Lân không cần, ta
đáng thương hại cô mới lui tới với cô, cô đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích rượu phạt…” Hắn không nói nữa.
“Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta, ta vứt bỏ ngươi!” Thải Hà đang
thương tâm đột nhiên đứng dậy, dùng sức đạp lên người nam nhân.
“Hừ! Đồ tiện tỳ điên!” Đinh Hùng bị nàng đá ngã xuống sàn.
Nữ nhân điên khùng! Sức lực lớn như vậy, không có nam nhân nào thích
nữ nhân thô lỗ như vậy, hắn cam đoan Tiêu Thiên Lân cũng thế.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta không cần ngươi thương hại ta! Ta một chút cũng không đáng thương…” Thải Hà dường như bị điên, không ngừng
đánh Đinh Hùng.
“Hừ! Có đáng thương hay không, chính cô tự biết.” Đinh Hùng bị khí
thế dũng mãnh của Thải Hà hù dọa, không muốn nói nhảm với nàng nữa, mặc
quần vào bỏ đi.
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.
Nữ nhân này điên rồi! Nhưng, hắn cũng không có điên theo.
Hắn phải chăm sóc cho “tiểu huynh đệ” của hắn thật tốt, tránh sau này gặp đại mỹ nhân không có cái để dùng, như vậy rất đáng tiếc!
“Chàng nhẹ một chút… đau quá.” Nguyên mị dạng chân cho nam nhân ra
vào, cặp mắt mê ly, không ngừng giãy giụa vòng eo mảnh khảnh, toàn thân
trên dưới tỏa ra một mị lực chết người.
Chết tiệt!“Chàng” là ai chứ?
“Ta không có tên à?” Tiêu Thiên Lân không nghe lời, dùng sức đâm
thẳng vào trong, ép nàng phải nhượng bộ. Nhưng, bất kể hoan ái mấy lần,
“nơi đó” của nàng vẫn chặt như vậy, chặt đến mức khiến dục vọng của hắn
phải đau đớn, hận không thể đưa hết nhiệt tình vào nàng. Thật là vừa yêu vừa hận mà!
“Hổ ca, chàng chậm một chút đi mà!” Bị ép tới cực hạn, tiểu nữ nhân
ngồi trên giường của hắn đành hết cách, gọi tên của người yêu.
“Ừ!” Nhận được sự thắng lợi, động tác hắn mới hơi chậm lại, đồng ý cho lời cầu xin của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT