Khi nghe tiếng rên kia, Quân Đạt không khỏi ngạc nhiên bồi hồi. Rõ ràng
là tiếng rên của một người mang trọng thương sắp vong mạng.
Chàng đẩy cửa gian thảo xá. Quân Đạt cau mày bởi người co ro trong thảo
xá không phải ai xa lạ mà chính là gã quái nhân đã từng bám theo chàng
và Khắc Thủy Phượng. Gã quái nhân vừa thấy chàng gượng đứng lên, lỏ mắt
nhìn.
Gã gầm lên tỏ sự phẫn nộ tột cùng nhưng lại loạng choạng hữu thủ ôm đại
huyệt Chấn Thủy, tả thủ thì vươn ra tống về phía Quân Đạt một chưởng.
Chưởng phong của gã không có chút lực kình mà nhẹ êm như người ta đuổi
ruồi.
Quân Đạt cau mày, gằn giọng nói :
- Thúy Phượng tỷ tỷ đâu?
Gã quái nhân khọt khẹt vài tiếng rồi, rồi nghiến răng ken két, lao về phía Quân Đạt.
Quân Đạt chỉ cần lăng bộ thì gã quái nhân lao ra ngoài cửa, té lăn lông
lốc trên mặt đất. Y cào hai tay như cố bấu víu một điểm tựa vô hình Quân Đạt thấy hiện tượng lạ liền phi thân đến toan xốc gã đứng lên, nhưng gã đã ưỡn người, nấc một tiếng rồi phun ra một vòi máu bầm.
Quân Đạt hỏi :
- Ngươi sao vậy?
Gã quái nhân run rẩy viết nguệch ngoạc mỗi chữ ‘vương’ thì trợn mắt. Ngũ quan của gã rịn máu tươi, hồn lìa khỏi xác.
Quân Đạt xốc y lên. Đến lúc này chàng mới biết gã đã bị trúng độc, thậm
chí cũng không còn lưỡi để nói. Thấy tình cảnh của gã quái nhân, Quân
Đạt không khỏi bồi hồi thương cảm.
Chàng tự hỏi :
- Ai đã hạ thủ gã tàn độc như vậy chứ?
Ý niệm đó còn đọng trong đầu Quân Đạt thì xa xa có tiếng hú cất lên lanh lảnh. Tiếng hú kia lồng lộng, chứng tỏ người sắp đến có công lực kinh
thiên đảo hải.
Tiếng hú vừa dứt thì Nhiếp Thần Quân đã băng đến. Lão sững sờ nhìn Quân
Đạt đứng bên xác gã quái nhân. Nhiếp Thần Quân nhìn Quân Đạt mà không
thốt lời nào.
Quân Đạt cau mày :
- Lão là Nhiếp Thần Quân?
Nhiếp Thần Quân chỉ xác gã quái nhân :
- Ngươi đã giết Độc Cô Vhân? Ngươi giết Độc Cô Vhân.
Quân Đạt chưa kịp trả lời thì Nhiếp Thần Quân đã gầm lên :
- Ngươi đền mạng cho lão đệ của ta!
Nhiếp Thần Quân dứt lời thi triển luôn quỷ vực thanh. Tiếng hú của lão
vang lên lanh lảnh nhưng có sức mạnh vô hình công phá nội lực đối
phương.
Quỷ vực thanh của Nhiếp Thần Quân vừa thi triển thì Quân Đạt cảm nhận
xung quanh mình có những tia khí vô hình chi chít toan xuyên qua da thịt mà công phá lục phủ ngũ tạng.
Quân Đạt cảm nhận điều đó, nhận biết ngay trước mặt mình là một đại cao
thủ không thể xem thường liền vận công phát triển oai lực của Liên hoa
băng ngăn những đạo khí vô hình quỷ vực thanh.
Ngay lập tức toàn thân Quân Đạt xuất hiện bức sương khí giá lạnh bao bọc không để những đạo âm thanh quỷ vực vô hình công phá nội tạng.
Mặc dù đã có Liên hoa băng hộ thể nhưng chung quanh Quân Đạt vẫn phát ra những tiếng nổ lách bách.
Nhiếp Thần Quân thấy hộ thể Liên hoa băng bảo vệ được thân pháp Quân Đạt liền thu hồi âm vực, quát lớn :
- Tiểu tử, thì ra ngươi giết Độc Cô Nhân lão đệ của ta đặng đoạt Liên hoa băng.
Cùng với lời nói đó, lão chập bản thủ, phóng ra một đạo chỉ kình mạnh tợ sét trời.
Quân Đạt cau mày khi thấy đối phương chưa tìm hiểu căn nguyên mà đã bức
ép chàng. Sự phẫn nộ bất ngờ trào lên, chàng không thèm lách tránh đạo
lôi chỉ của Nhiếp Thần Quân mà thi triển luôn tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn đón thẳng đỡ thẳng vào đạo kình lôi chỉ của Nhiếp Thần Quân.
Hai đạo chỉ có sức mạnh di sơn đảo hải chạm thẳng vào nhau, phát ra
tiếng nổ khủng khiếp. Cả không gian như xáo động hẳn lên, gian thảo xá
hoang tàn xiêu vẹo bị thổi tung đi chẳng khác nào chiếc lá khô bị cơn
lốc dữ cuốn tốc lên cao.
Nhiếp Thần Quân thối lui ba bộ, lắc lư liên tục. Trong khi đó, Quân Đạt vẫn trụ thân yên vị.
- Ngươi là đệ tử của Ma Thần Cát Giả, lão ma sai ngươi đến để đoạt tiểu bạch kỳ của lão phu?
Quân Đạt hỏi ngược lại lão :
- Lão cũng là chủ nhân một ngọn tiểu kỳ?
Quân Đạt vừa dứt lời thì Nhiếp Thần Quân lạng người tới, trừng mắt nhìn thẳng vào Quân Đạt. Lão ôn tồn nói :
- Hãy nhìn vào mắt ta, ngươi sẽ hiểu ngươi là ai.
Lời nói ôn nhu của Nhiếp Thần Quân như có ma lực vô hình sai khiến Quân
Đạt nhìn vào đôi thần nhãn của lão. Vừa chạm vào mắt của Nhiếp Thần
Quân, đầu óc Quân Đạt tự dưng xây xẩm. Thần trí của chàng bỗng dưng mụ
mẫm. Chàng định trí, nhưng ánh mắt của Nhiếp Thần Quân như có ma lực hấp dẫn suy tưởng của Quân Đạt.
Nhiếp Thần Quân nghiêm giọng nói :
- Tiểu tử, ngươi vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy vầng nhật quang nữa.
Mặc dù nghe Nhiếp Thần Quân nói, Quân Đạt cảm thấy đại họa sắp ập xuống
đầu mình, nhưng chàng cũng không sao dời tịnh nhãn khỏi đôi mắt thâu hồn của lão Thần quân. Chàng cảm nhận mắt mình cay xé và sắp nổ tung ra nếu như không cưỡng lại ý niệm phải nhìn vào mắt đối phương.
Mồ hôi rịn ra trên trán Quân Đạt.
Nhiếp Thần Quân trừng trừng tiến dần đến Quân Đạt. Oai lực của Nhiếp
Thần đại pháp khiến Quân Đạt không sao tự chủ được nữa mà đứng phỗng như pho tượng chờ lão Thần quân cướp đi cái hồn mà thôi.
Đôi tịnh nhãn của Quân Đạt từ từ ngầu đục, nhưng đúng vào lúc Nhiếp Thần đại pháp phát triển đến cảnh giới tối thượng để phá hủy đôi con ngươi
của Quân Đạt thì bất ngờ một đóa hoa lan lướt ngang qua trước mặt Quân
Đạt.
Kỳ biến ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt, với bất kỳ ai thì kỳ biến kia
cũng không thể thoát được đại họa đui mù bởi Nhiếp Thần đại pháp của lão Thần quân, nhưng Quân Đạt thì khác. Một khoảnh khắc chớp mắt đó cũng đủ cho chàng định trí hóa giải nhiếp hồn đại pháp của lão Thần quân.
Quân Đạt rùng mình, cất tiếng hú lanh lảnh. Tiếng hú thị oai đó khiến
thần thức của chàng nhanh chóng phục hồi, trong khi Nhiếp Thần Quân còn
đang sững sờ, ngạc nhiên không ngờ đối phương của lão lại có thể hồi
phục thần trí và nhãn lực nhanh đến vậy.
Quân Đạt hú dứt hơi quát lớn :
- Song Chỉ Đoạt Mạng, Chỉ Điện Di Sơn.
Cùng với tiếng quát đó, hữu thủ thi triển Song Chỉ Đoạt Mạng, tả thủ
đụng ngang ngực xỉa tới ngọn Chỉ Điện Di Sơn tập kích trực diện Nhiếp
Thần Quân.
Hai thế chỉ của Quân Đạt chẳng khác nào ba ngọn sét trời với oai lực
khai sơn phá đỉnh ào ào ập thẳng đến lão Thần quân. Trước thế công mãnh
liệt của Quân Đạt, Nhiếp Thần Quân dù muốn hay không cũng phải phóng lôi chỉ, vận dụng toàn bộ nội công bản thân chống đỡ.
- Ầm...
Tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn của Quân Đạt đánh thẳng vào ngọn lôi chỉ của
Nhiếp Thần Quân, phát ra tiếng nổ như sấm rền nhưng tuyệt thức Song Chỉ
Đoạt Mạng thì chẳng khác nào lưỡi kéo thần chết chụp xuống đối phương.
Cánh cửa A tỳ đã mở rộng để đón lão Thần quân nếu như hai đạo Song Chỉ
Đoạt Mạng chém xả tước lấy thủ cấp của lão nhưng khi hai đạo chỉ còn
cách lão Thần quân độ một giang tay thì một ngọn tiểu kỳ màu đỏ cắt
ngang, cùng với một đạo kình đón đỡ.
- Ầm.
Trời đất như chuyển màu, mây dạt ra xung quanh, đất như dậy sóng.
Còn Nhiếp Thần Quân thì bị dư kình hất về sau ngồi bệt xuống đất. Đứng
chắn trước mặt Nhiếp Thần Quân chính là chủ nhân Tiên cung Lục Thái Mẫu.
Cùng lúc đó Bạch Hạc Tiên Tử Tuyết Trâm cũng phiêu diêu lướt đến bên cạnh Lục Thái Mẫu.
Quân Đạt thấy nàng, lòng bồi hồi xúc động buột miệng nói :
- Tuyết Trâm.
Lục Thái Mẫu lườm chàng.
Nhiếp Thần Quân đứng dậy, bước lại bên Lục Thái Mẫu ôm quyền xá :
- Nếu không có lão lão thì Nhiếp Thần Quân đã táng mạng bởi tuyệt thức Song Chỉ Đoạt Mạng của gã tiểu tử này rồi.
Lục Thái Mẫu nhìn lại Nhiếp Thần Quân :
- Lão đã được ta cứu mạng, ơn đó rất nặng đấy.
- Lão lão muốn đòi ơn?
- Không sai.
- Lão lão muốn Nhiếp Thần Quân dâng tiểu bạch kỳ?
Lục Thái Mẫu gật đầu :
- Ta muốn ngọn tiểu bạch kỳ.
Nhiếp Thần Quân sa sầm mặt :
- Nhiếp Thần Quân chưa từng chịu ơn ai bao giờ. Mang ơn đúng là khó trả
nhưng nếu người ta ra ơn đòi trả ơn thì Nhiếp Thần Quân chẳng bận tâm
làm gì nữa.
Nhiếp Thần Quân dứt lời, lạng bộ trổ khinh thuật lướt về phía nền nhà
gian thảo xá, mở nắp một cái hầm bí mật, lấy ra ngọn tiểu bạch kỳ.
Lão nhìn Quân Đạt rồi quay lại Lục Thái Mẫu :
- Cái ơn cứu mạng của lão lão chỉ đáng trả bằng nửa ngọn tử kỳ này thôi. Nếu như lão lão phối hợp cùng với ta bắt tiểu tử này phải đền mạng cho
lão đệ Độc Cô Nhân thì mới đáng giá trọn vẹn ngọn tiểu kỳ.
Lục Thái Mẫu cười khảy rồi nói :
- Ngươi hãy trao ngọn tiểu bạch kỳ cho ta, rồi cứ đứng đó mà nhìn ta đòi nợ máu giùm ngươi.
Nhiếp Thần Quân gật đầu, phóng ngọn tiểu bạch kỳ xuống đất bên cạnh ngọn tiểu huyết kỳ.
Lục Thái Mẫu mỉm cười nhìn hai ngọn tiểu kỳ phe phẩy bởi những ngọn gió hiu hiu.
Tuyết Trâm lí nhí nói :
- Thái mẫu, chúng ta đã có được tiểu kỳ rồi...
Lục Thái Mẫu liếc nàng :
- Hừ, ngươi im đi.
Lục Thái Mẫu chỉ Quân Đạt :
- Ta cần gã.
- Thái mẫu!
Lục Thái Mẫu không màng đến lời của Tuyết Trâm mà rút luôn ngọn tiểu huỳnh kỳ phóng xuống đất găm bên cạnh hai ngọn tiểu kỳ kia.
Tuyết Trâm bối rối vô cùng. Nàng hướng về Quân Đạt muốn nói câu gì đó
nhưng chạm vào ánh mắt khắt khe của Lục Thái Mẫu đành cúi đầu bặm môi.
Trong khi đó, Quân Đạt thấy lối hành xử của Lục Thái Mẫu thì những ý
niệm sùng kính trước đây của chàng được thay bằng sự bất nhẫn.
Chàng nghiêm giọng nói :
- Lục Thái Mẫu đã có tiểu bạch kỳ của Nhiếp Thần Quân rồi sao không đi?
- Ta cần cả ngọn tiểu hắc kỳ của ngươi nữa.
Quân Đạt nhún vai :
- Đáng tiếc Quân Đạt đã đánh mất ngọn tiểu hắc kỳ rồi, chỉ còn ngọn tử kỳ của Tích đảo chủ mà thôi.
Quân Đạt vừa nói vừa rút ngọn tiểu kỳ phóng xuống chân mình. Chàng nhìn Lục Thái Mẫu nói :
- Một mình Thái mẫu giữ ba ngọn tiểu kỳ mà vẫn còn thiếu à?
- Không đủ bảy ngọn tiểu kỳ thì vẫn thiếu. Ngoài những ngọn tiểu kỳ ra, ta còn cần cả Liên hoa băng trong nội thể ngươi nữa.
Quân Đạt lắc đầu :
- Thái mẫu tham lam quá.
- Để hội kỳ ta không từ bỏ thủ đoạn nào cả.
- Quân Đạt cũng có ý định hội kỳ.
- Vậy lão lão và ngươi có cùng mục đích thì trong hai ta phải có một rời bỏ cõi nhân gian. Nếu ngươi có đủ bản lĩnh thì ba ngọn tiểu kỳ sẽ thuộc về ngươi.
- Lục Thái Mẫu đã muốn thì Quân Đạt bắt buộc phải tuân theo ý người
- Khẩu khí đáng mặt anh hùng.
- Quân Đạt không khách sáo.
- Ta cũng không nghĩ ngươi là bậc hậu bối đâu.
Lục Thái Mẫu vừa dứt lời liền vận hóa nguyên âm. Liền lập tức toàn thân
xuất hiện những luồng kiếm khí bao bọc. Thấy Thái mẫu vận công liền có
hiện tượng lạ, Quân Đạt nghĩ thầm :
- Võ công của Lục Thái Mẫu phải có chỗ đặc dị tối thượng nên mới khiến
lão Nhiếp Thần Quân nể trọng, mình không thể xem thường được.
Nghĩ như vậy Quân Đạt liền vận hóa chân khí, phát triển oai lực của Liên hoa băng. Thân ảnh chàng liền có một bức ảnh màn sương khói giá lạnh
bao bọc.
Lục Thái Mẫu nhìn Quân Đạt nói :
- Tuổi trẻ như ngươi mà có đặng thần công hộ thể thì thật là hiếm có trên giang hồ.
- Thái mẫu quá khen, chẳng qua Quân Đạt gặp kỳ duyên thâu nạp được Liên hoa băng.
- Nếu ngươi không gặp kỳ duyên thì sẽ có lợi cho ngươi hơn nhưng tất cả đã muộn quá rồi.
Thái mẫu đổi giọng thật nghiêm :
- Ta rất tiếc cho ngươi.
Nghe Thái mẫu nói, Quân Đạt ngỡ như mình đang là một gã nô tài không hơn không kém của Tiên cung, nên sự phẫn nộ thoáng chốc dâng trào.
Quân Đạt đáp lời Thái mẫu :
- Thái mẫu có tiếc cho Quân Đạt cũng không được, bởi Quân Đạt và Thái mẫu có chung một mục đích hội kỳ.
- Ta nghe ngươi nói không còn tiếc rẻ một đóa kỳ hoa của võ lâm nữa.
Tuyết Trâm lắc đầu nói với Thái mẫu :
- Sư mẫu.
Lục Thái Mẫu khoát tay, trừng mắt nhìn nàng :
- Không cần ngươi xen vào.
Lục Thái Mẫu nạt Tuyết Trâm rồi quay ngoắt lại Quân Đạt :
- Quân Đạt, ngươi sẵn sàng rồi chứ?
- Quân Đạt đã chuẩn bị đối phó Thái mẫu.
Chàng chỉ ngọn tiểu kỳ vừa đoạt được của Tích Lịch Bang :
- Nếu Quân Đạt thọ tử dưới tay Thái mẫu thì ngọn tiểu kỳ sẽ thuộc về Thái mẫu.
- Tất nhiên rồi.
Lục Thái Mẫu vừa nói vừa vận chuyển chân âm.
Những đạo kiếm khí di chuyển vùn vụt xung quanh thân ảnh của Lục Thái Mẫu trông vô cùng huyền ảo và lạ mắt.
Lục Thái Mẫu quát :
- Tiểu tử, ngươi đừng trách lão lão.
Lục Thái Mẫu lướt đến Quân Đạt bằng bộ pháp Bát Quái Mê Tung Bộ. Thân
pháp của Thái mẫu như nước chảy mây trôi, nhanh không thể nào tưởng
tượng được. Mặc dù Quân Đạt đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với một đại cao thủ, nhưng khi Lục Thái Mẫu trổ Bát Quái Mê Tung Bộ chàng không
khỏi sững sờ, chỉ biết nhìn mà không biết phản ứng.
Đến khi chàng cảm nhận được cơn gió hiu hiu thoạt ập tới mình, Quân Đạt mới giật mình, cùng lúc Lục Thái Mẫu quát lớn :
- Khai Vân Tích Địa.
Song thủ của bà như hóa thành hai con trốc xoáy quần thẳng đến Quân Đạt. Cùng lúc với sự xuất hiện của hai con trốc xoáy thì trời đất đổi màu u
ám.
Quân Đạt có muốn tránh né cũng đã muộn màng. Chàng nghiến răng vận hết
nội công, hữu thủ thi triển Chỉ Điện Di Sơn, tả thủ phát tác Song Chỉ
Đoạt Mạng đón lấy hai con trốc xoáy kình của Lục Thái Mẫu.
Hai đạo chỉ pháp của Quân Đạt đỡ thẳng vào hai con trốc nhỏ của Lục Thái Mẫu như đánh vào một xoáy nước chẳng có phản kình, mà ngỡ như đánh vào
chỗ vô tăm vô tích.
Xoáy kình của Lục Thái Mẫu như rút lấy chỉ phong của chàng mà vẫn ập tới tập kích Quân Đạt.
Sự biến quả là ngoài sức tưởng tượng của Quân Đạt, chàng không ngờ có
thứ công phu đặc dị như vậy trên giang hồ. Ý niệm về sự đặc dị còn đọng
trong đầu thì áp lực của xoáy kình Khai Vân Tích Địa đã tập kích thẳng
vào chính diện rồi.
Lực kình rất ôn nhu nhưng nhấc bổng Quân Đạt lên khỏi mặt đất chẳng khác nào lốc xoáy cuốn lấy một cánh diều.
Quân Đạt chơi vơi, toan trổ khinh công thượng thừa đạp lên xoáy khí kình để thoát ra ngoài, nhưng ý niệm đó vừa lóe lên thì một tiếng nổ như sấm rền vang lên ngay bên tai chàng.
- Ầm.
Đầu óc Quân Đạt quay cuồng, có những tiếng u u, toàn thân ê ẩm, nội lực tản mát, từ trên cao rơi thẳng xuống đất.
- Bịch.
Nhờ có Liên hoa băng hộ thể, Quân Đạt không tan xương nát thịt nhưng
cũng không kềm nổi phải ọc ra một búng máu tươi, thần sắc biến đổi tái
mét trông thật là thảm hại. Phẫn nộ tột cùng, Quân Đạt gượng đứng lên.
Lục Thái Mẫu nghiêm giọng nói :
- Tiểu tử không chịu nổi một chưởng Khai Vân Tích Địa của ta thì sao có thể hội kỳ được.
Lục Thái Mẫu vừa nói vừa toan trổ trảo công lướt tới thọc vào vùng hạ
đẳng Đan Điền của Quân Đạt thì Tuyết Trâm lướt đến đứng chặn trước mặt
chàng.
- Sư thái.
Quân Đạt phẫn nộ quát lớn :
- Tránh ra, Quân Đạt đón mụ một chưởng nữa.
Chàng vừa đẩy Tuyết Trâm vừa thét lớn :
- Quân Đạt không thất thủ dễ dàng đâu.
Quân Đạt vận hết nội công phát tác một đạo Chỉ Điện Di Sơn nhắm Lục Thái Mẫu tập kích. Ngọc chỉ của chàng phát ra xé gió như tiếng lụa xé đánh
nhanh vào thân pháp của Lục Thái Mẫu.
Mặc dù nhìn thấy Quân Đạt tập kích mình nhưng Lục Thái Mẫu như kẻ bàng
quan không màng tới vẫn dụng trảo công thộp tới Đan Điền của chàng.
Tuyết Trâm gào lớn :
- Thái mẫu Ngọn Chỉ Điện Di Sơn chạm đến màn kiếm khí bao bọc thân pháp
Lục Thái Mẫu thì bị màn kiếm khí đó đánh dạt ra hai bên, trong khi trảo
thủ của Lục Thái Mẫu chộp tới Đan Điền Quân Đạt.
Mạng sống của Quân Đạt đã được định bởi trảo pháp của Lục Thái Mẫu, dù
cho chàng có thần công hộ thể Liên hoa băng cũng không thoát khỏi cái
chết.
Trong lúc phẫn nộ dâng tràn, Quân Đạt đâu còn phân định sống chết nữa
nhưng khi trảo công của Lục Thái Mẫu vừa chạm vào trường y thì Tuyết
Trâm đã băng tới, ngọc thủ đánh ra một đạo kình ôn nhu tập kích vào bả
vai phải của Quân Đạt, đẩy chàng qua một bên.
Trảo pháp của Lục Thái Mẫu trượt qua hông chàng, bứt luôn một mảnh vải.
Lục Thái Mẫu bất nhẫn quát lớn :
- Nha đầu to gan.
Mặc cho Lục Thái Mẫu tỏ lộ sự phẫn nộ, Tuyết Trâm vẫn cách không điểm
chỉ điểm vào tịnh huyệt của Quân Đạt rồi xốc nách chàng trổ luôn khinh
công thượng thặng thoát đi.
Lục Thái Mẫu gằn giọng :
- Nha đầu, còn bỏ chạy à?
Lục Thái Mẫu sàn bộ nhưng chưa kịp đuổi theo Tuyết Trâm và Quân Đạt thì Tuyết Trâm đã quẳng ngược về sau một hỏa pháo.
- Bụp.
Quả pháo phát nổ tỏa khói mù mịt.
Lục Thái Mẫu hừ nhạt một tiếng, phát tay phóng ra hấp lực thu luôn một
lúc bốn ngọn tiểu kỳ, đồng thời trổ khinh pháp lướt lên không vượt qua
khỏi pháo. Lục Thái Mẫu như người biết đằng vân, đạp lên khói mà đuổi
theo Tuyết Trâm và Quân Đạt.
Thấy Lục Thái Mẫu thi triển Bát Quái Mê Tung Bộ đến cảnh giới tối thượng thì Nhiếp Thần Quân chỉ biết đứng phỗng ra nhìn. Khi khói tan thì Lục
Thái Mẫu lẫn Tuyết Trâm và Quân Đạt mất hút rồi. Nhiếp Thần Quân thở dài lắc đầu.
Lão than thầm :
- Chủ nhân Tiên cung vẫn là người đứng đầu trong những chủ nhân của Thất Kỳ Đoạt Mạng. Mình mãi mãi không thể là đối thủ của Lục Thái Mẫu.
Lão lắc đầu bước đến bên xác Độc Cô Nhân :
- Lão đệ, khi đại ca thoát khỏi thiên lao của Long Thiền tự thì đệ đã
không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng lão đệ cứ yên lòng nhắm mắt, nhất
định lão huynh sẽ trả hận cho đệ.
Tuyết Trâm cắp Quân Đạt cũng trổ Bát Quái Mê Tông bộ thoát chạy. Nàng
thừa biết Lục Thái Mẫu không thể bỏ qua mà để cho nàng cắp Quân Đạt đi,
nên phải dụng đến hỏa khói nhằm tìm cách đánh lạc hướng Lục Thái Mẫu.
Quân Đạt bị Tuyết Trâm điểm vào tĩnh huyệt không thể cử động được, tức uất đến nghẹn lời. Chàng hậm hực nói :
- Ta biết nàng là ai rồi, hãy bỏ ta xuống đi. Ta quyết một trận sinh tử với sư mẫu nàng. Bỏ ta xuống đi.
Tuyết Trâm không màng đến lời nói của Quân Đạt mà tập trung tinh lực để
trổ Bát Quái Mê Tông bộ trốn chạy mà thôi. Nàng cảm nhận sau lưng nàng
có luồng gió hiu hiu thổi tới, biết ngay đó là tuyệt kỹ Khai Vân Tích
Địa chuyển hóa thành hấp lực sẽ rút nàng.
Tuyết Trâm bậm môi giậm mạnh mũi hài lướt đến một gờ đá, tránh né ngọn
hấp lực âm công của Lục Thái Mẫu. Nàng vừa đặt chân đến gờ đá mới biết
trước mặt là một bờ vực sâu hun hút không còn đường tháo chạy.