"A! Tới rồi tới rồi!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Triệu Khang Niên đột nhiên hưng phấn hô lên, chỉ thấy một chiếc xe taxi chậm rãi lái vào khách sạn, dừng xe lai, vừa mở ra cửa xe liền thấy Phạm Tú Viện cùng Viên Thiệu quân chậm rãi xuống xe.
"Hai người rốt cuộc đã tới."
Hàn Mạnh Huân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi nhanh tới tiến lên đỡ mẹ mình.
"Hai người bị làm sao vậy, tại sao điện thoại di động đều không mở?"
"Đâu có, điện thoại di động em vẫn mở mà!" Viên Thiệu Quân vội vàng kêu oan, từ trong túi lấy điện thoại di động ra cho anh nhìn, thật sự chính là trạng thái mở máy."Anh xem đi! Người ta rõ ràng có mở máy."
"Vậy làm sao ngay cả nhận cũng không được?" Hắn mờ mịt hỏi lần nữa.
"Có thể là ở trong tiệm Spa (1), cho nên không nghe được?" Phạm Tú Viện đột nhiên lên tiếng nói.
((1) đi làm đẹp, mát xa thư giãn)
"Spa?"
Hàn Mạnh Huân trên mặt càng lúc càng mờ mịt hơn.
"Là Thiệu Quân đưa cho mẹ thẻ hội viên của Câu Lạc Bộ, còn mua một phiếu Spa tháng đưa cho mẹ, cho nên hai chúng ta mẹ, chồng nàng dâu hai hôm nay liền đến Câu Lạc Bộ đi Spa rồi, rất thoải mái !"
Phạm Tú Viện giương môi cười khẽ, vài ba lời liền dễ dàng vì nàng dâu mà giải vây, cuối cùng vẫn không quên hỏi con trai một tiếng.
"Thế nào con không phải cũng biết Thiệu Quân chuẩn bị quà tặng tốt như vậy cho mẹ sao?"
"Ách. . . . . ."
Xong đời! Hắn thật không biết thê tử có cái kế hoạch này, hắn căn bản không hề hỏi một tiếng !
"Mẹ, Mạnh Huân rất bận, tám phần nghe qua liền quên, người cũng đừng trách anh ấy mà!" Không hổ là một lòng nỗ lực hướng mục tiêu danh hiệu hiền thê Viên Thiệu Quân, vừa thấy chồng mình cứng họng, vội vàng vì chồng mà xin tha thứ.
"Bận rộn nữa cũng phải dành ra thời gian cho con, trước kia ba hắn điểm này hoàn toàn làm được để cho ta không phải soi mói." Phạm Tú Viện cũng không dễ dàng như vậy mà tha cho con trai, lấy ra chuyện cũ năm xưa ra để giáo huấn hắn.
"Tốt, mẹ, về sau ta sẽ chú ý nhắc nhở anh ấy." Viên Thiệu Quân thân thiết hứa hẹn.
"Ừ."
Đã có nàng dâu vì con trai nói chuyện, Phạm Tú Viện cũng không thê không cho con trai mình mặt mũi, hòa hoãn những đường nét trên khuôn mặt, lần nữa lộ ra nụ cười nhẹ nhàng từ ái.
Cảm kích liếc nhìn bà xã một cái, Hàn Mạnh Huân vội dẫn mẹ mình đi về phía phòng.
"Đi thôi, mẹ, mọi người đều đang đợi mình mẹ đó!"
Mẹ không phải đã nói đừng làm cho quá nhiều người biết mà? con lại mời những ai tới?" Phạm Tú Viện vừa nghe liền nhíu mi tâm, bà cũng không muốn ăn bữa tiệc sinh nhật mà cũng phải tốn tâm tư cùng người khác xã giao.
"Không có..., không phải chỉ là bọn A Hán, A Niên sao? Bọn họ nhớ tới trước kia thường tới ăn cơm do mẹ nấu, khó được biết hôm nay sinh nhật mẹ, bọn họ miễn cưỡng tới tham gia náo nhiệt thôi!"
"A! Là bọn chúng sao? Hiếm thấy mấy đứa nhỏ có lòng, rất tốt, rất tốt!"
Viên Thiệu quân đi theo sau lưng chồng cùng mẹ chồng, nghe hai mẹ con bọn họ đối thoại, bất giác lộ ra ý cười.
Xem ra mẹ chồng rất vui vẻ! Như vậy lễ vật này nàng đưa coi như rất đúng đắn, tặng quà nghệ thuật không phải ở giá tiền cao hay thấp, mà món quà có thu được lòng người hay không, làm cho đối phương thật lòng hưởng dụng hết chỗ tốt của quà tặng, cô chính là căn cứ vào suy nghĩ đó mới có thể ngày thường ở nhà bận rộn dạy dỗ anh bạn nhỏ vẽ hình bà nội, rồi còn chuẩn bị phiếu ưu đãi spa.
"Chị dâu, chị gần đây với Hàn vẫn ổn chứ?" Triệu Khang Niên đi bên cạnh Viên Thiệu Quân, dù sao rảnh rỗi không có việc làm, hắn phải nắm bắt thời gian hỏi han một chút.
Viên Thiệu Quân thót tim khi được nhắc tới, mặt kinh dị quay đầu hỏi lại."Đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao mà anh lại hỏi như vậy?"
Mặc dù cô từ Lý Mỹ Quyên biết được danh sách những cô gái hâm mộ ông chồng nhà mình, nhưng trước mắt Mỹ Quyên cũng chưa có thông báo cho cô về việc đối phương có lựa chọn hành động gì hay không, thế nào hiện tại Khang Niên đột nhiên hỏi cái này, chẳng lẽ đã có thay đổi gì mà Mỹ Quyên không biết hay sao?
"Không có gì! Chỉ là gần đây Hàn tính khí hình như hơi nóng nảy, cho nên em mới. . . . . ." Triệu Khang Niên lúng túng gãi gãi, dù sao cũng là vợ chồng nhà người ta đang lúc có chuyện, hắn là người ngoài có lẽ là quá tò mò rồi.
"Ồ, hoá ra là như vậy ."
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng tám phần là chuyện mình đi sớm về muộn đây mà, liền trấn an theo sát Triệu Khang Niên nói nhỏ.
"Có thể là do bận rộn công việc quá mệt mỏi, ngày mai tôi lại đi tiệm thuốc Đông y hốt vài thang thuốc, thật tốt giúp anh ấy bồi bổ một chút."
"Vậy thì cực cho chị dâu quá rồi."
Lời nói đến đó là dừng, Triệu Khang Niên không có ý định sẽ tiếp tục truy cứu chân tướng.
"Đừng nói vậy, đó là chuyện tôi nên làm mà!"
Chỉ là mấy câu nói giết thời gian, đoàn người rất nhanh tìm được phòng, sớm đã chờ ở trong phòng là Trương Nghĩa Hán cùng Lâm Canh Nam lập tức đứng lên nghênh đón Phạm Tú Viện, chọc cho "lão thái thái" vui vẻ cười không ngừng.
Thật vất vả chờ cho tất cả mọi người đến đông đủ, Hàn Mạnh Huân lập tức gọi phục vụ mang thức ăn lên, tiệc sinh nhật vì vậy liền nhiệt nhiệt nháo nháo triển khai.
Vô ý tịch mở không đến mười phút chuông, điện thoại Hàn Mạnh Huân đột nhiên vang lên, anh liếc mắt màn hình điện thoại di động gọi tới, biểu hiện như có điều suy nghĩ nhìn Triệu Khang Niên một cái.
Triệu Khang Niên bị nhìn không hiểu ra sao, không nhịn được nghiêng đầu qua, thấy rõ trên màn hình điện thoại di động người đang gọi tới, sau đó sắc mặt liền biến hóa.
Triệu Khang Niên nhún vai một cái."A! Đừng nhìn em, em không biết cô ta tìm anh có chuyện gì!"
Hàn Mạnh Huân tức giận đưa di động vứt vào trong túi, không có ý định nghe điện, ai ngờ đối phương chưa từ bỏ ý định, tiếng chuông vang lên không ngừng, vang đến khi Phạm Tú Viện cũng không chịu nổi.
"Có điện thoại liền nhận đi! Ầm ĩ như vậy rất phá hư không khí." Phạm Tú Viện đang cùng Lâm Canh Nam đang so tửu quyền, phân tâm liếc nhìn con trai.
Mẫu thân đại nhân đã nói như vậy, Hàn Mạnh Huân chỉ đành phải trợn mắt, đi ra ngoài phòng nghe điện thoại.
"Hàn Mạnh Huân nghe!." Tiếp điện thoại di động, anh nói lên tên của mình.
"Ghét ghê Hàn tổng, tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
Đầu kia điện thoại di động truyền đến giọng nói mềm mại của Trần Ngọc Tiệp, cách nói chuyện hiện giờ hoàn toàn không giống với phương thức giao tiếp thường ngày trong công việc, rõ ràng có mang theo chút nũng nịu.
"Thật xin lỗi, tôi hiện tại đang ở cùng với gia đình, không tiện nghe điện thoại." Thầm than một hơi, lời nói của cô ta khiến cho anh có cảm giác không thoải mái. "Có chuyện gì sao?"
"Người ta gọi điện thoại cho anh, đương nhiên là có chuyện!"
Trần Ngọc Tiệp cười một tiếng, thanh âm xuyên qua điện thoại di động truyền vào tai anh rõ ràng.
"Nghe nói hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, em muốn chúc bác sinh nhật vui vẻ."
Hàn Mạnh Huân hơi nheo mắt."Làm sao cô biết chuyện này?"
Chuyện này trừ người nhà và số ít bạn bè ra , anh không có nói cho bất kỳ người nào biết… Đợi một chút, không phải là cái tên miệng rộng Triệu Khang Niên đó nói ra chứ, nếu không làm sao cô ta lại biết?
"Ai nha! Anh đừng có tò mò làm sao người ta lại biết được nha!"
Thanh âm kéo dài của Trần Ngọc Tiệp trong điện thoại di động truyền đến, đột nhiên, có người vỗ vỗ vai anh, theo trực giác xoay người nhìn lại, vừa mới nhìn thấy, điện thoại di động trên tay thiếu chút nữa bị rớt xuống đất.
"Này! Em tới rồi đó!"
Trần Ngọc Tiệp kiều diễm quyến rũ đứng ở sau lưng anh, hướng về phía anh nở nụ cười tươi xinh đẹp.
"Cô. . . . . . đáng chết! Làm sao cô biết nơi này?"
Trời ạ! Chuyện trời đánh gì đang xảy ra? Đây là cuộc đoàn tụ riêng tư của gia đình anh, làm sao lại giống như toàn thế giới đều biết hết vậy? Quả thật gặp quỷ!
"Người ta chính là biết đó!"
Cô ta bĩu môi, nhẹ nhàng linh hoạt tắt điện thoại di động, ném vào trong túi sách hàng hiệu.
"Chúng ta cùng vào, anh có phải nên giới thiệu em cho mẹ anh biết không?"
Sắc mặt Hàn Mạnh Huân khẽ đổi." Trần tiểu thư, tôi không nghĩ quan hệ của chúng ta thân thiết tới mức đủ để tôi giới thiệu mẹ tôi với cô đâu."
Nói dễ nghe một chút, bọn họ là quan hệ hợp tác, nói khó nghe, anh căn bản không hề có một chút quan hệ với cô ta, người đàn bà này không khỏi quá mức ngộ nhận đi.
"Làm sao anh lại nói như vậy? Người ta chỉ muốn cùng mẹ anh trải qua sinh nhật thật vui vẻ, sao anh lại gạt bỏ ý tốt của em chứ?" Trần Ngọc Tiệp xấu hổ giẫm chân.
Huống chi vì để tới gặp mẹ anh, cô ta còn lấy ra sợi dây chuyền trang nhã chất lượng tốt nhất do danh tác chế tạo trong cửa hàng của mình, khi gặp mẹ anh sẽ biểu hiện thật tốt, chẳng lẽ anh còn có thể né tránh cô ta sao?
"Tôi không nhớ rõ mình có mời cô, hơn nữa mẹ tôi không thích gặp mặt những người không quen biết, làm phiền cô trở về." Anh không cho thương lượng, hạ lệnh đuổi khách.
Trần Ngọc Tiệp tức muốn giơ chân, đôi mắt tinh tường đột nhiên phát hiện hình như cửa phòng khẽ chuyển động, mắt cô ta đảo lòng vòng, xoay mình thân thiết ôm lấy cánh tay anh.
"Ghét ghê! Dù sao thì người ta cũng đã tới rồi, anh nỡ để em đến đây uổng công sao?"
Viên Thiệu Quân vừa mở cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô muốn đi tìm toilet, vừa ra khỏi phòng lại nhìn thấy chồng mình và Trần Ngọc Tiệp ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo. Rốt cục là có chuyện gì đây?
"Trần tiểu thư?"
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Ngọc Tiệp ôm chặt cánh tay chồng mình, tâm tình không khống chế được chìm xuống.
Chẳng lẽ. . . . . . chẳng lẽ ông xã mời cô ta tới tham gia tiệc sinh nhật của mẹ chồng?
Anh muốn cô ta tham gia với thân phận gì đây?
"Hàn phu nhân!"
Lúc này, Trần Ngọc Tiệp mới giả bộ phát hiện ra sự tồn tại của cô, ra vẻ kinh hoảng buông tay Hàn Mạnh Huân ra.
"Tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật mẹ chồng cô đúng không? Tôi rất muốn chúc mừng bác, không biết Hàn phu nhân có thể đồng ý cho tôi tham gia hay không?"
"Tôi nói rồi, tôi không có mời cô, mời trở về!" Gân xanh trên trán Hàn Mạnh Huân giật giật, thực không chịu nổi người đàn bà tự cho mình là đúng này.
"Cô xem, cô xem, Hàn thật hung dữ!"
Trần Ngọc Tiệp giả bộ nhu nhược, lã chã chực khóc, hốc mắt ửng đỏ.
"Em không có ác ý, hơn nữa em còn chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ anh, chỉ cần để em chúc bác một câu sinh nhật vui vẻ là tốt rồi, sau đó em sẽ đi, có được không?"
"Trần Ngọc Tiệp!"
Hàn Mạnh Huân tức muốn nổi điên, một mạch kéo lấy cổ tay cô ta.
Anh luôn luôn công tư phân minh, công là công, tư là tư, cô ta lại luôn muốn công tư không rõ ràng với anh, sao không khiến anh tức giận cho được?
"Ông xã."
Thấy anh tức giận như thế, trong lòng Viên Thiệu Quân có hơi nghi ngờ, cô suy nghĩ một chút, lên tiếng gọi anh.
"Hả?" Hàn Mạnh Huân liếc cô một cái, thái độ cực kỳ không vui.
"Khó ai có lòng được như Trần tiểu thư đây, đã vì mẹ mà chuẩn bị quà sinh nhật, chúng ta sao có thể không cho cô ấy đi vào chứ." Không phải cô muốn nói đỡ cho Trần Ngọc Tiệp nhưng theo lý mà nói, cũng không thể không cho cô ta vào chúc mừng sinh nhật mẹ được.
Hơn nữa cô không hiểu, vì sao anh lại phản ứng quá mức như vậy?
Chẳng lẽ đơn thuần chỉ vì Trần Ngọc Tiệp không mời mà tới, nhưng vô cùng tức giận như vậy, hay là anh đang chột dạ?
Không lẽ anh cùng Trần Ngọc Tiệp thật sự "có cái gì đó", cho nên mới không dám để cô ta xuất hiện trước mặt cô và mẹ chồng, anh sợ bị vạch trần bí mật gì sao? Liệu có xảy ra khả năng này…
"Thiệu Quân!"
Hàn Mạnh Huân nổi giận, hoàn toàn không ngờ vợ mình lại nói đỡ cho Trần Ngọc Tiệp.
"Cũng chỉ gặp mặt mà thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Cô khẽ thở dài, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, né tránh khuôn mặt tức giận của anh, dắt theo Trần Ngọc Tiệp quay lại phòng, chỉ để lại một câu ___
"Anh cũng vào giới thiệu Trần tiểu thư với mẹ một chút đi."
Hàn Mạnh Huân hít thở sâu vài lần, sau khi hai người kia vào phòng một lúc lâu, anh mới bước tới đẩy cửa đi vào —— Bà xã ngốc! Cô thật sự sẽ làm anh tức chết mà!
Có lẽ trong tâm tư muốn giải đáp nghi ngờ của mình, Viên Thiệu Quân cố ý dẫn Trần Ngọc Tiệp vào phòng tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ, nhân cơ hội này quan sát hành động của ông xã và Trần Ngọc Tiệp, xem giữa họ thực sự có điều mập mờ hay không.
Phạm Tú Viện quả nhiên không hổ danh là người từng trải việc đời, vừa thấy cô đi vào cùng một cô gái khác, trong lòng khẽ động, lên tiếng hỏi thăm "Thiệu Quân, tiểu thư đây là. . . . . ."
"Mẹ, đây là Trần Ngọc Tiệp tiểu thư, khách hàng của công ty Mạnh Huân. Cô ấy biết hôm nay là sinh nhật mẹ nên cố ý đến đây chúc mừng."
Viên Thiệu Quân thực tự nhiên giới thiệu hai người với nhau.
"Trần tiểu thư, đây là mẹ chồng của tôi, Phạm Tú Viện, cũng là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay.
"Bác gái, lần đầu tiên gặp mặt thật có chút đường đột, chúc bác sinh nhật vui vẻ." Trần Ngọc Tiệp lễ phép đưa tới một hộp quà tặng, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
"Trần tiểu thư, hai chúng ta cũng không phải quá quen biết, tôi không thể nhận quà của cô." Phạm Tú Viện nhạy cảm phát hiện ra cô gái này rất có vấn đề, bà cũng không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhìn hộp quà kia một cái.
Quả thật là lợi hại, lần đầu tiên gặp mặt không chỉ không nể mặt mũi Trần Ngọc Tiệp mà ngay cả quà tặng của cô ta cũng không nhận, đồng nghĩa với việc nói cho mọi người đang ngồi ở đây rằng, bà không muốn quen biết với người phụ nữ trước mặt kia. Điều này làm cho sắc mặt Trần Ngọc Tiệp nhất thời trở nên rất khó coi.
"Bác gái, bác đừng như vậy, người ta dù sao cũng là khách, không nên không cho một chút thể diện, để cho cô ấy ngồi xuống đi!" Trương Nghĩa Hán thấy Trần Ngọc Tiệp như vậy quả thật có chút đáng thương, không nhịn được lên tiếng nói giúp cô ta.
Trần Ngọc Tiệp cảm kích liếc Trương Nghĩa Hán một cái, vẻ mặt xinh đẹp lộ ra ý cười, khiến Trương Nghĩa Hán xấu hổ đỏ tai, quay mặt không dám nhiều lời nữa, liếc nhìn cô ta một cái.
"A Hán, xem ra Trần tiểu thư có ấn tượng rất tốt đối với cháu thì phải!" Phạm Tú Viện mơ hồ nhận ra tâm tư của Trương Nghĩa Hán, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
"Gì ạ?" Trương Nghĩa Hán suýt chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, gương mặt đỏ đến nỗi có thể so với nhân vật Hành Thiên trong truyện Quan lão gia."Không có đâu! Bác gái, bác đừng nói giỡn!"
"Nếu A Hán đã nói vậy, Trần tiểu thư cứ ngồi xuống đi!" Phạm Tú Viện cũng coi như cho Trương Nghĩa Hán một chút mặt mũi, thay đổi ý kiến để cho Trần Ngọc Tiệp ngồi xuống.
"Cám ơn bác gái." Trần Ngọc Tiệp như vừa được đại xá, không ngừng nói cám ơn, xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Trương Nghĩa Hán."Vị tiên sinh này, cám ơn anh."
"Không sao, tôi cũng không làm được gì nhiều, không cần cảm ơn tôi." Trương Nghĩa Hán khó khăn nuốt nước miếng một cái, nói chuyện với Trần Ngọc Tiệp ở khoảng cách gần như vậy, không hiểu sao anh lại có chút bối rối.
"Bác gái, quà tặng này. . . . . ." Trần Ngọc Tiệp cũng không phải là người có chút khó khăn mà lui bước, cô ta giơ giơ hộp quà trên tay, vươn ra định đưa cho mẹ Hàn.
"Mẹ tôi đã nói là không nhận, cô cầm về đi!" Hàn Mạnh Huân không biết đã trở lại trong phòng từ khi nào, nghiêm mặt thay mẹ trả lời.
"Trần tiểu thư, tâm ý của cô tôi nhận, còn quà tặng xin mời cô cầm về." Phạm Tú Viện gật đầu một cái, hài lòng với biểu hiện của con trai."Tôi cũng không nhận quà tặng của bọn A Hán, cho nên cô không cần để chuyện này ở trong lòng."
"Ách. . . . . ." Trần Ngọc Tiệp liếc sang Trương Nghĩa Hán, thấy anh gật đầu, cô ta mới trầm mặc đem quà tặng cất vào túi xách.
"Tốt lắm, A Hán, vừa rồi thua bác một hiệp, cháu còn chưa có uống rượu đâu!" Phạm Tú Viện trực tiếp bỏ qua Trần Ngọc Tiệp, yêu cầu Trương Nghĩa Hán thực hiện uống rượu phạt thua cuộc.
"A! Trí nhớ bác gái thật tốt, ngay cả rượu cũng không để cháu lãng phí đổ đi!" Trương Nghĩa Hán cười khổ ai oán, trí nhớ của bác gái thật sự là quá tốt.
"Đương nhiên rồi, uống nhanh lên, uống xong chúng ta lại đấu tiếp."
Cứ như vậy, mặc dù Trần Ngọc Tiệp có thể ở lại, nhưng bị mọi người trong phòng xem như người vô hình. Trừ Trương Nghĩa Hán khách khí nói với cô ta vài câu thì không có một ai nói chuyện cùng cô ta. Hơn nữa, Hàn Mạnh Huân lại ngồi cách xa cô ta nhất, cũng chưa từng liếc tới cô ta một lần.
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất uất ức, nhưng cô ta có thể trách ai đây? Tất cả đều là do cô ta tự tìm.
Nhìn bộ dạng Hàn Mạnh Huân đối với mình lạnh nhạt, còn có Phạm Tú Viện cùng Viên Thiệu Quân, mẹ chồng - nàng dâu đang hỗ trợ nhau, cô ta có ngu hơn nữa cũng biết mình tuyệt đối không có khả năng chen vào giữa bọn họ.
Tình hình này có lẽ là nên hết hi vọng thôi, mặc dù sợ là về sau muốn có cơ hội gặp lại người đàn ông có điều kiện tốt như Hàn Mạnh Huân cũng không nhiều, nhưng điều kiện của cô ta cũng đâu phải quá kém cỏi, tại sao phải lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người khác. Việc này khiến cô ta cảm thấy mình rất không có giá trị, tự mình xem thường bản thân.
"Trần tiểu thư, sao cô không ăn uống cũng không nói chuyện vậy?" Lại thua mẹ Hàn một hiệp, Trương Nghĩa Hán bất đắc dĩ rót thêm một ly bia nữa, đột nhiên phát hiện Trần Ngọc Tiệp trầm mặc, vì không muốn cô ta cảm thấy bị lạnh nhạt, anh khách khí hỏi thăm.
Trần Ngọc Tiệp nhìn anh nở nụ cười, trong lòng lạnh lẽo thoáng chốc dâng lên một cảm giác ấm áp.
Người đàn ông này dung mạo vô cùng bình thường, có lẽ là gặp qua trên đường cũng nhanh chóng liền quên, ăn mặc cũng rất tầm thường, cánh tay có nhiều vết sẹo, làm cô ta không đoán ra được nghề nghiệp cùng tài sản của anh.
Nhưng lòng tốt của anh lại để lại cho cô ta một ấn tượng sâu sắc. Nếu có thể, cô ta cũng không phản đối nếu có cơ hội cùng anh gặp mặt lần nữa. . . . .
Lái xe đưa mẹ Hàn về tới nơi, sau khi dặn dò người làm chăm sóc bà chu đáo, Viên Thiệu Quân mới quay đầu xe, chở ông xã đã uống say về nhà.
Có lẽ do tính tình mẹ Hàn dễ chịu, Hàn Mạnh Huân và mấy người bạn cùng mẹ Hàn huyên náo đến vui vẻ; uống rượu, ca hát cái gì cũng có. Cũng may là ở trong phòng riêng của khách sạn, nếu không lại để cho người ngoài chê cười.
Tiệc sinh nhật của mẹ Hàn chỉ có hai người đàn ông là uống đến say khướt, một là Lâm Canh Nam, người còn lại là Hàn Mạnh Huân; Lâm Canh Nam là do liên tiếp đấu thua mẹ Hàn, uống rượu phạt đến say mèm, còn Hàn Mạnh Huân thì không hiểu sao lại uống say tới mức này.
Triệu Khang Niên phụ trách đưa Lâm Canh Nam trở về, về phần Trần Ngọc Tiệp, do mở miệng giữ cô ta ở lại nên Trương Nghĩa Hán chịu trách nhiệm đưa về, còn cô phụ trách đưa mẹ Hàn cùng ông xã về nhà.
Nhìn qua kính chiếu hậu liếc chồng một cái, tâm tình Viên Thiệu Quân vô cùng phức tạp.
Sinh nhật mẹ Hàn, là con trai của bà, anh có tâm trạng hưng phấn cô hoàn toàn có thể hiểu, vấn đề là Trần Ngọc Tiệp xuất hiện, vậy điều này có thể không hoàn toàn là lý do anh uống say .
Rốt cuộc ông xã là vì sinh nhật mẹ Hàn thực náo nhiệt vui vẻ mới uống rượu say, hay bởi vì sự xuất hiện của Trần Ngọc Tiệp? Có thể là chột dạ hay vì lý do gì khác, khiến tâm tình anh bất ổn, mới mượn rượu giải sầu, giải tỏa áp lực trong lòng. . . . . . Cô không có đáp án, nhưng ông xã đã uống say lại là sự thật ngay trước mắt.
Lái xe vào bãi đỗ của khu chung cư, cô dùng hết sức đỡ anh xuống xe, sau đó kéo anh vào trong thang máy, thật vất vả mới về tới nhà, cuối cùng cũng ngồi được trên ghế salon trong phòng khách.
Cô cởi áo khoác ngoài cho anh, lại nhanh chóng chạy vào phòng bếp rót ly nước bưng ra ngoài, cẩn thận giúp anh uống nước.
"Ừm. . . . . ." Hàn Mạnh Huân uống một ngụm nước, hai mắt khẽ mở."Bà xã. . . . . ."
"Dạ?"
Cô nhẹ nhàng trả lời, cẩn thận đặt cái ly xuống mặt bàn.
"Em gần đây rất lạnh nhạt với anh, có phải anh làm sai cái gì, chọc giận em không vui hay không?" Đây là rượu vào lời ra sao? Anh mượn cảm giác say để phát bực tức của mình với cô?
". . . . . . Không có."
Cô sao có thể trách anh bị quá nhiều người nhòm ngó đây? Chuyện này không phải việc anh có thể khống chế, muốn trách cũng chỉ có thể trách bố mẹ chồng sinh ra anh quá đẹp đẽ, cộng thêm bản thân anh cố gắng trở nên ưu tú hơn, có người phụ nữ nào lại không bị anh hấp dẫn chứ.
"Em nói dối, nếu không vì sao gần đây em lại ở nhà ít như vậy? Trước kia em ngày nào cũng đều ở nhà!" Hắn bĩu bĩu môi, giống như đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
"Bởi vì hiện tại em có rất nhiều việc phải làm!"
Công tác phiên dịch phải hoàn thành, còn phải có thời gian cùng mẹ chồng đi SPA, cũng may lớp nấu ăn sắp kết thúc rồi, nếu không cô thật sự có cảm giác mình loay hoay xoay tròn giống như con quay chuyển động không ngừng !
"Có anh ở đây, em không cần phải làm gì hết, chúng ta vẫn có thể sống rất tốt." Anh không cần cô đi làm kiếm tiền, dựa vào một mình anh cũng đủ để mang lại cuộc sống sung túc cho cô.
"Em không muốn trở thành người vô dụng."
Cô lắc đầu, vấn đề không phải là kiếm tiền, cô chỉ muốn có công việc để làm, cuộc sống có mục đích mà thôi.
"Đừng nói nữa... anh uống say rồi, để em đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi."
"Anh không muốn ngủ!" Anh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói cùng cô, nhưng đầu rất đau, khiến anh nói chuyện phát âm cũng không rõ ràng.
"Không muốn ngủ thì đi nằm cũng tốt mà."
Cô thở dài một hơi, thật sự không có biện pháp khi anh uống say thế này.
"Anh không muốn ngủ. . . . . ."
Tiếng nói của anh càng ngày càng nhỏ, gần giống như mê sảng .
Viên Thiệu Quân cúi đầu liếc anh một cái, phát hiện anh đã ngủ rồi, cô vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, cảm thấy lúc này ông xã chẳng khác gì một đứa trẻ.
Nếu để anh ngủ ở phòng khách chỉ sợ ngày mai sẽ bị cảm lạnh, cho nên cô kiên trì đánh thức anh, nửa kéo nửa đỡ đưa anh về phòng ngủ, đặt anh nằm thoải mái ở trên giường.
Thật vất vả, anh lại chìm vào giấc ngủ, cô tỉ mỉ đắp kín chăn, sau đó đứng ở bên giường nhìn anh một lúc lâu mới chậm rãi rời khỏi phòng, ra ngoài phòng khách dọn dẹp đống hỗn độn vừa rồi. . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Mạnh Huân tỉnh lại, mới phát hiện bà xã không nằm ở bên cạnh, đệm giường bên cô hơi lạnh, chứng tỏ cô đã sớm rời giường.
Cô đi đâu sớm như vậy? Lúc trước cô đều dậy muộn hơn anh, sao hôm nay sớm như thế đã rời giường?
Anh lật người, vội vàng nhảy xuống giường, mang dép đi trong nhà chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng bỗng ngửi được hương thơm của đồ ăn trong không khí, anh hơi nhíu mày, không ngờ trong nhà lại xuất hiện mùi thơm của thức ăn.
Anh tò mò đi theo hương thơm này, không ngờ phát hiện bóng dáng bà xã trong phòng bếp.
"Thiệu Quân?" Anh kinh ngạc kêu ra tiếng."Em đó, dậy sớm ở trong phòng bếp làm cái gì?"
"A! Anh dậy rồi sao?"
Tay cầm muỗng canh của Viên Thiệu Quân khẽ run, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, mới phát hiện ra ông xã đang đứng đó.
"Em đang làm điểm tâm, anh chờ một chút! Sẽ xong nhanh thôi."
"Em đang làm điểm tâm sao? !"
Âm thanh của anh có chút cất cao lên, từ khi biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói cô đang làm bữa sáng, chuyện này thật khiến anh vô cùng kinh ngạc!
"Hôm nay có phải ngày kỷ niệm gì không, sao em lại làm bữa sáng?"
"Em làm điểm tâm khiến anh kinh ngạc lắm sao?"
Cô khàn giọng bật cười, trong lòng hơi có chút tự trách.
Cô làm vợ thật đúng là thất bại, cũng chỉ là làm bữa sáng mà khiến ông xã ngạc nhiên như thế. Vậy nếu hôm nay cô vì anh làm bữa tối, chẳng lẽ sẽ dọa anh tối nay không ngủ được sao?
"Không phải. . . . . . anh chỉ là . . . . ."
Chỉ là nhất thời rất khó thích ứng mà thôi, anh lúng túng phủ nhận.
"Chỉ là như thế nào?"
Cô nhíu mày, đối với bộ dạng lúng túng của anh lúc này cảm thấy có chút hứng thú.
Hàn Mạnh Huân cô quen thuộc, vẫn luôn khí thế trấn định, thần thái nhàn nhã, giống như dù gặp phải đại họa cũng có thể tỉnh táo xử lý, không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dáng “chẳng biết phải làm sao” của anh. Dáng vẻ anh như vậy, thật sự vô cùng đáng yêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT