"Nhỏ mọn?" Hắn híp híp mắt, hắn nhỏ mọn khi nào chứ?

"Đúng vậy, vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, không phải nhỏ mọn là cái gì?" Cô không chút nào phát hiện anh lúc này đã toả ra chút "nguy hiểm", cứ khư khư ôm lấy anh nhắc đi nhắc lại.

"Anh nói, anh, không, có, tức, giận!" Âm thanh của Mạnh Huân thoát ra từ trong kẽ răng.

"Em không tin!" Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh làm bộ đáng thương nhìn hắn."Nếu như anh thật sự không tức giận, vậy anh hôn em một cái đi, em mới tin."

Hôn một cái? Ý đồ của cô ấy chỉ có vậy thôi sao?

"Hôn một cái là được rồi sao?" Mạnh Huân nhếch môi, có vẻ như ngoài cười nhưng trong lòng thì không như vậy.

"À ừ. . . . . . Đúng, đúng a! Hôn một cái là đủ rồi." Cô tròn mắt nhìn, bất tri bất giác cảm thấy có cái gì đó không ổn.

"Đứng lên." Anh đột nhiên ra lệnh như bậc đế vương.

"Hả?" Cô có chút run rẩy, mặt vô tội mở to mắt nhìn anh.

"Không phải muốn anh hôn sao? Em ngồi như vậy anh hôn không được." Lý do của anh hình như cũng...chính đáng.

". . . . . . Ơ!"

Nói như vậy cũng được sao chứ? Cô đành ậm ừ, cuối cùng cũng buông thắt lưng của anh ra, ngoan ngoãn từ chỗ ngồi đứng lên.

"Tới đây, cho anh hôn một chút."

Hàn Mạnh Huân giương môi cười một tiếng, không biết sao, nụ cười thoáng qua này nhìn thế nào cũng không hề thấy có ý tốt, mí mắt Viên Thiệu Quân không tự chủ được giựt giựt ba cái. . . . . .

Nhỏ mọn đúng không? Hàn Mạnh Huân anh xưa nay chưa bao giờ bị cho là loại đàn ông nhỏ nhen, hôm nay lại bị bà xã phán một câu xanh rờn, trong lòng không thể không khó chịu.

Anh để cô bắt gặp một màn mập mờ kia, cô chẳng những không có chút dấu hiệu ghen tuông, ngược lại còn nói anh nhỏ mọn, cục tức này bắt anh làm sao mà nuốt trôi cơ chứ?

Lửa nóng từ nụ hôn mãnh liệt của anh truyền tới làm Viên Thiệu Quân choáng váng đầu óc, cô cũng không biết mình đã nói sai điều gì, chỉ biết chồng mình hôm nay đặc biệt nhiệt tình, nhiệt tình đến mức cô vô lực chống đỡ, chỉ đành xụi lơ cả người dựa lồng ngực của anh thở gấp.

"Ông xã, anh. . . . . ."

Ngày hôm nay đúng là kỳ lạ! Nhiệt tình quá mức cần thiết rồi !

"Thế nào?"

Anh khó khăn buông đôi môi đỏ mọng của cô ra, hơi thở gấp gáp hỏi.

"Anh hôm nay sao lại nhiệt tình vậy chứ?"Cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

"Ai kêu em nói anh nhỏ mọn?"

Anh hừ nhẹ, rõ ràng chính là thù dai.

"Anh không phải là trả thù em đó chứ?" Chỉ vì cô nói anh nhỏ mọn? Cái này chồng cô cũng thật là. . . . . . quá hẹp hòi rồi!

"Sao mà như vậy được? Anh đương nhiên là vì yêu em nên mới hôn em thôi!" Mạnh Huân cười gian.

". . . . . ." Thật vậy không? sao cô có cảm giác không giống vậy chút nào.

"Vẻ mặt này của em là sao? Chồng em sẽ lừa em ư?"

Khóe mắt của anh giật giật , chột dạ đưa tay nhéo nhéo mặt cô.

"A. . . . . . Đau quá!"

Cô kêu đau một tiếng, bàn tay nhỏ bé vội nắm lấy bàn tay đang tác quái của anh.

"Xem em còn dám nói anh nhỏ mọn hay không." Mạnh Huân hả hê cong lên khóe miệng cười nhẹ.

"Hứ! Còn nói anh không cố ý trả thù, vậy anh bây giờ nói vậy là có ý gì?"

Cô nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi của anh cong môi cằn nhằn.

"Không có ý gì mà!"

Anh cười to, có loại khoái cảm như gian kế được thực hiện.

"Hừ! Anh xấu lắm!"

Cô tức giận dậm chân, trách móc chồng.

"Em biết không, anh còn có thể xấu hơn như vậy nữa!" Mạnh Huân nhướng mày, cảm thấy cô như vậy thật vô cùng dễ thương, không nhịn được lấy tay nâng cao cằm của cô, lại muốn tiếp tục trêu chọc.

"Đừng có lộn xộn, anh cho rằng em là ngày đầu tiên biết anh sao?"

Viên Thiệu Quân nhíu đôi mày thanh tú, giận hờn giống như những bà vợ khác lải nhải không ngừng.

"Anh tâm tình đang tốt như vậy thì nhanh nhanh đi xử lý cho xong công việc một lần, mắc công tới khi muốn làm thì không kịp, lại tự hành hạ cơ thể thức khuya làm việc nữa."

"Anh biết ngay vợ anh quan tâm anh nhất." Anh giương tay ôm lấy cô, để cô dựa vào cạnh bàn. "Yên nào, anh muốn hôn em thêm một chút."

"Anh hôm nay làm sao vậy. . . . . . Hàn Mạnh Huân!" Đột nhiên anh đưa tay nâng bắp đùi của cô lên, lần mò vào trong. Cô không tự chủ được la lên.

"Hả?"

Mạnh Huân đáp nhẹ, môi nóng dán chặt vào cái cổ trắng noãn của cô, bàn tay mạnh mẽ ở trên người cô thăm dò, giọng khàn khàn tràn đầy ham muốn.

"Anh cũng không phải là muốn ở trong thư phòng. . . . . ." Cô tròn mắt không thể tin được, đôi tay nhỏ bé không ngừng ngăn cản bàn tay mờ ám kia.

"Có gì mà không được?"

Anh nhướng mày cười khẽ, đã kết hôn hơn một năm rồi, thế nào còn xấu hổ như vậy?

"Đừng mà! Làm như...như vậy kỳ cục lắm !"

Nếu anh thật sự ham muốny, phòng ngủ cũng chỉ có cách mấy bước, trở về phòng làm không phải tốt hơn sao, không cần phải gấp gáp như vậy.

"Thư phòng là chỗ làm việc, sao có thể làm chuyện...này được."

"Chúng ta là vợ chồng, yêu nhau ở đâu, ân ái với nhau ở đâu mà không được, dù là làm ở bên ngoài, chỉ cần không quấy rầy đến người khác là được!"

. . . . . .

Cũng không biết ở đâu đã lưu truyền câu danh ngôn "vợ chồng đầu giường ầm ĩ, cuối giường hòa hợp". hình như nó đã thành luật bất thành văn, áp dụng cho tất cả các cặp vợ chồng ở mọi lứa tuổi

Hàn Mạnh Huân cùng Viên Thiệu Quân đôi vợ chồng này cũng không ngoại lệ. Cho nên không có ai gợi lại chuyện mờ ám ngày hôm đó trong phòng tổng giám đốc, giống như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra.

Theo tính tình thì Viên Thiệu Quân sợ phiền toái, nên cô vui vẻ không nhắc lại với Mạnh Huân một màn không muốn nhớ đến kia, cô chỉ muốn yên bình sống qua ngày.

Nhưng không có ai nhắc tới, không có nghĩa là chuyện này không tồn tại, nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh được niêm phong cất vào trong cái đầu "nhật lý vạn ky" (1) của Hàn Mạnh Huân; thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, anh có khi chỉ vì nhớ tới chuyện này mà cảm thấy ảo não không thôi, rất muốn hiểu rõ trong lòng Thiệu Quân là như thế nào, có thật sự quan tâm, yêu thương mình hay không.

((1) Xuất xứ từ Thượng thư · Cao Đào Mộ Thư: “Căn căn nghiệp nghiệp, nhất nhật nhị nhật vạn ky.” ý chỉ hàng ngày phải xử lí nhiều công việc khó khăn,rất bận rộn,đồng nghĩa còn có cụm từ: thức khuya dậy sớm,toàn lực ứng phó)

Chỉ là mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy có chút ảo não, nhưng bởi vì anh bận rộn công việc, xã giao cũng tương đối nhiều, việc phải xử lý nhiều không thể kể hết nên sự kiện kia tạm thời bị chôn vùi.

"Chị dâu, ngại quá, em lại tới quấy rầy!"

Đang cười hì hì đi vào Hàn gia là nghiệp vụ Lâm Canh Nam ở công ty. Gương mặt nở nụ cười lịch sự, lên tiếng chào hỏi Viên Thiệu Quân .

Hàn Mạnh Huân là một người đàn ông sống rất nghiêm túc đàng hoàng, bình thường không có đam mê gì, chỉ đôi lúc có được chút rãnh rỗi thì cùng năm ba bạn tốt tụ họp một chỗ chơi vài ván bài.

Những lúc như thế, người không thạo việc nhà là Viên Thiệu Quân tất nhiên làm chân chạy đi pha trà, nhưng cô lại rất vui vẻ, dù sao trong nhà hiếm khi có khách đến. Cô là người thích náo nhiệt nên sau khi xong việc thì tựa vào bên cạnh bàn, nghe chồng cùng bạn bè tán gẫu, cho dù là nói về những đề tài không đâu vào đâu, cô cũng có thể nghe say sưa ngon lành.

"Sao lại khách sáo như vậy? Tôi hoan nghênh còn không kịp, mời vào mời vào!" Hôm nay chồng cô lại hẹn bạn đến, cô phấn khởi hiện ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình nghênh đón.

Mặc dù bản thảo cô đang dịch lại vì vậy mà kéo dài, nhưng không quan trọng, ngày mai cô chịu khó chăm chỉ làm nhiều một chút, cũng có thể kịp tiến độ, quan trọng nhất là Mạnh Huân có thể vui vẻ, cô cũng vui vẻ.

"Có phải cậu không vậy, A Nam, hôm nay uống lộn thuốc à?"

Đi theo sau lưng Lâm Canh Nam một người to cao, tên là Trương Nghĩa Hán, là đồng đội của Hàn Mạnh Huân lúc anh còn đi nghĩa vụ.

Trương Nghĩa Hán bày bộ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Bình thường sao không thấy cái tên này biết lễ phép nhỉ?"

"Nói hưu nói vượn, anh đây vốn rất là lễ phép!" Lâm Canh Nam mắt trợn trắng, anh đường đường một nghiệp vụ viên, hiểu lễ nghĩa là điều kiện cơ bản nhất. Lễ nghĩa đã sớm ăn vào trong xương máu anh, chứ không phải như A Hán nói !

"Không phải chứ, đừng có cãi nữa. Sao mỗi lần xúm lại, hai người các anh cứ như các bà các chị ầm ĩ suốt."

Bước theo sau Trương Nghĩa Hán đi vào là một người đeo mắt kính, diện mạo lịch sự, vừa nghe hai người đàn ông đi ở đằng trước lại bắt đầu tranh cãi, không nhịn được lên tiếng ngăn cản.

Đây là trợ lý đặc biệt của Hàn Mạnh Huân, Triệu Khang Niên. Hàn Mạnh Huân tung hoành thương trường bao nhiêu năm thì Triệu Khang Niên cũng ở bên anh bấy nhiêu năm. Đối với Hàn Mạnh Huân có một mối thâm tình đại nghĩa lớn.

"A! Cậu nói vậy là ý gì chứ? Tôi giống như đàn bà chỗ nào?"

"Cái thằng nhóc này lại dám nói anh mày giống như các bà các chị, ngươi chán sống rồi hả?"

Lâm Canh Nam cùng Trương Nghĩa Hán cơ hồ là đồng thời lên tiếng phản đối, hai người đàn ông âm lượng tăng lên cũng không nhỏ, khiến Viên Thiệu Quân lo lắng nhìn một chút lên đèn thủy tinh ở trên trần nhà .

Cô biết là mấy người đàn ông này giao tình rất tốt, nhưng cũng đừng có thử thách cái đèn thủy tinh của nhà cô. Nếu cái đèn thủy tinh không nhịn được mức đề-xi-ben lớn của bọn họ thì vừa rất nguy hiểm vừa rất kinh khủng nha!

"Tốt lắm tốt lắm, các người ở đây chiến đấu gay gắt, quyết liệt, làm ầm ĩ đến hàng xóm, hỏi tôi cùng vợ tôi làm sao tiếp tục sống ở đây hả?"

Hàn Mạnh Huân đi ở phía sau cùng, tức giận nói vọng tới.

Ba người này đều là bạn bè đồng cam cộng khổ với anh, cho dù là làm việc chung hay ở trong quân đội, mặc dù quá trình quen biết khác nhau, nhưng lại giống nhau ở chỗ tình nghĩa sâu đậm.

Lâm Canh Nam áy náy, lo lắng nhìn nhìn xung quanh bốn phía."Nơi này xem ra cách âm cũng không tệ lắm mà, sẽ không có nghiêm trọng như vậy chứ?"

"Đồ ngốc! Nếu là cách âm không tốt, sớm đã bị hàng xóm báo cảnh sát báo chúng ta tụ tập đánh bài, đâu có thể để cậu đứng đầy đến bây giờ!" Trương Nghĩa Hán cười to.

"Sao cậu cứ chỉa mũi súng vào tôi vậy. Tôi nhớ không lầm thì mình không có đắc tội với cậu nha!" Bị chửi ngu ngốc Lâm Canh Nam khó chịu, mạnh mẽ phản bác.

Hàn Mạnh Huân cùng Triệu Khang Niên nhìn nhau một cái, hai người không khỏi lắc đầu cười khẽ.

"A nam, A Hán không phải ý đó mà!"

Viên Thiệu Quân thấy chồng mình không có ý ngăn cản, dù sao cũng là chủ nhà, cô đành phải nhảy ra đảm đương vai trò làm "thuốc tiêu hoá".

"Các anh thân nhau quá rồi, khó tránh khỏi nói chuyện có chút thẳng thắn, bạn tốt với nhau không phải đều như vậy, không kiêng kỵ gì sao?"

Lâm Canh Nam bĩu môi, không thể không nể mặt cô."Được rồi, em biết rồi chị dâu."

"Đúng đó! Cậu cũng biết con người của tôi nói chuyện chính là như vậy, đừng có hẹp hòi so đo!"

Trương Nghĩa Hán đập vai Lâm Canh Nam một cái, không quên chê anh hẹp hòi, sau đó cười hì hì hướng về phía Viên Thiệu Quân cám ơn.

"Chị dâu, Thanks!"

"Cám ơn cái gì? Cởi mở như vậy là tốt rồi, bạn tốt không thù vặt, không có chuyện gì lớn thì nên bỏ qua."

Viên Thiệu Quân cười cười, đến phòng bếp bưng lên khay trà đã chuẩn bị sẵn .

"Bàn ghế tôi chuẩn bị xong rồi, các anh chơi hết mình nha!" Nói xong liền xoay người đi tới phòng bếp.

Hàn Mạnh Huân thay đôi dép trong nhà, mỉm cười muốn đi vào phòng khách, đột nhiên bị Trương Nghĩa Hán lấy cùi chỏ đẩy đẩy cánh tay của anh.

"Sao vậy?" Hàn Mạnh Huân không nghĩ cũng biết anh ta có lời muốn nói.

"Này, vợ cậu tốt thật nha!." Trương Nghĩa Hán chân thành khen. "Dịu dàng lại biết hiểu lý lẽ, nếu tôi có may mắn như câu, cũng sẽ cưới được một người vợ tốt như vậy."

Nhưng đáng tiếc a! Người ta đã là gái đã có chồng, hơn nữa còn là vợ của bạn tốt.

Có cái gọi là vợ bạn không thể đụng vào, thỉnh thoảng ngủ cùng cũng không sao. . . . . . Sặc! Không phải đâu! Đó là lời nói đùa vô vị mà thôi, anh không bào giờ làm cái chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy, chỉ là thật lòng rất ngưỡng mộ vợ của bạn.

"Còn tới lượt cậu khen sao?!"

Hàn Mạnh Huân liếc Trương Nghĩa Hán một cái, ngoài mặt không chút biến đổi nhưng trong lòng lại tự hào vô cùng.

"Đi thôi! Vợ tôi chuẩn bị bài bạc xong hết rồi, cậu sẽ không phụ ý tốt của cô ấy chứ?"

Anh đương nhiên biết vợ mình là tốt Number 1, nếu không anh đâu cưới về nhà? Bạn tốt này đúng là ngốc mà!

"Không thể nào, hôm nay tới chính là vì muốn đánh bài mà!"

Trương Nghĩa Hán nhìn ánh mắt yêu quái của Mạnh Huân, chuyện này cười nổi sao?một chút cũng không buồn cười, hơn nữa còn lạnh thấu xương !

"Tôi hôm nay mới biết cậu nói chuyện buồn cười..muốn thúi ruột!"

Hàn Mạnh Huân khóe miệng co giật, mặc kệ anh ta, quay đầu hướng phòng khách đi tới.

"A Hán, tôi thật sự phục cậu rồi."

Xoay mình, Triệu Khang Niên vỗ vỗ vai Trương Nghĩa Hán, không đầu không đuôi tới bên cạnh anh nói.

"Có ý gì?" anh đã làm chuyện gì kinh thiên động địa hay sao? Có thể để cho cái phần tử tinh ranh của xã hội này bội phục? Xem ra anh thật đúng là rất giỏi.

"Ở trước mặt người ta khen ngợi vợ của người đó, cậu không phải sợ Mạnh Huẩn hiểu lầm sao?"

Triệu Khang Niên đẩy cái kính mắt trên mũi, phong thái kia giống như là ở bình luận thời tiết ở bên ngoài, trong lời nói lại rất sắc bén.

"Hiểu lầm cái gì?"

Trương Nghĩa Hán đầu óc chậm chạp nhìn chằm chằm vào Triệu Khang Niên, đáy mắt rõ ràng viết 2 chữ "mờ mịt".

Trương Nghĩa Hán vốn là một kiến trúc sư giám sát xây dựng công trình, thường ngày chỉ cùng các công nhân khác xem xét, kiểm tra, cho nên đầu óc cũng trở nên đơn giản thực tế, hoàn toàn theo không thể theo kịp lối suy nghĩ của đám thành phần tri thức này, suy tư cái kiểu đường đi 9 cong 18 ngoặc, vòng tới lượn lui, anh căn bản không tài nào hiểu được ý tứ của Triệu Khang Niên.

". . . . . ." Triệu Khang Niên ngược lại đang nhìn mắt với anh, con mắt thiếu chút nữa thì xuyên qua mắt kiếng, trực tiếp dán vào mặt Trương Nghĩa Hán .

"Con người của tôi làm việc quang minh lỗi lạc, mặc kệ là cậu khen ngợi hay phê bình, ít nhất cũng phải nói cho rõ ràng chứ?."

Trương Nghĩa Hán ưỡn ngực, do hằng ngày phải miệt mài làm việc ở các công trường nên cơ thể trở nên to lớn mạnh khoẻ, bàn tay anh không chút do dự dùng sức vỗ vào cơ ngực rắn chắc .

" Trương Nghĩa Hán này là một đấng hảo hán, khinh thường những kẻ hèn nhát chỉ biết nói sau lưng người khác!"

"Ách. . . . . . Không có, không nghiêm trọng như vậy mà..., tôi mới vừa rồi chỉ là nói giỡn. . . . . . Nói giỡn mà thôi. haha~!"

Triệu Khang Niên trên trán hiện ra năm cái vạch đen, mồ hôi giàn giụa lẫn lộn, hoàn toàn không dám đem tầm mắt nhìn vào ngực của Trương Nghĩa Hán.

"Cơm có thể ăn nhiều nhưng nói thì không được nói sai, làm ảnh hưởng tới người khác. Cái tên mặt trắng này đi theo bên cạnh Hàn cũng đã nhiều năm, như thế nào ngay cả cũng nửa điểm đạo lý làm người không học được ?" Trương Nghĩa Hán sắc mặt trầm xuống, chăm chọc Khang Niên cả nửa ngày, lầm bầm tức giận xoay người đuổi theo Hàn Mạnh Huân bước vào cửa

"Aiya! Bị rửa mặt rồi !" Chỉ biết đứng ở một bên không thể chen miêng vào, Lâm Canh Nam cuối cùng có được cơ hội mở miệng, vui sướng đâm chọt Triệu Khang Niên một câu.

"Cái tên tiểu tử này, cậu không nói thì không ai nói cậu bị câm đâu!" Triệu Khang Niên xấu hổ hung ác trừng mắt.

"Không không không, chuyện này quá khó khăn."

Lâm Canh Nam đưa ngón trỏ ra, giơ ra trước mắt ở Triệu Khang Niên lắc qua lắc lại.

"Cậu cũng biết, miệng cùng tài ăn nói là sinh mạng nghiệp vụ viên, muốn tôi không nói lời nào chẳng phải là muốn tôi mất chén cơm sao? Vạn vạn lần không được nha!"

"Vậy cậu cứ đứng một mình ở đây từ từ mà nói!"

Triệu Khang Niên căm tức bỏ lại hắn, xoay người theo hướng phòng khách đi tới.

"Lẽ nào bị nói trúng? Bị chọc phá đôi câu liền tức giận à nha!" Lâm Canh Nam gãi gãi đầu, nhìn chung quanh, còn có mỗi mình anh đứng trong phòng khách, nhất thời có cảm giác bị bỏ rơi.

Anh là đến đánh bài với sếp, không phải tới phòng khách của sếp làm tượng người, đành chậm chạp bước vào phòng! Hắc hắc! Bài 3 tay thiếu một thì làm sao mà chơi được, chờ ta một chút a ~~

"Gần đây tài chính biến động mạnh thật, công ty của các câu vẫn tốt chứ hả?" Đổ bộ bài mạt chược ra bàn, bốn người chia ra, ngồi xuống, Trương Nghĩa Hán liền thuận miệng hỏi một câu.

"Nhờ hồng phúc của cậu, mọi chuyện đều suôn sẽ." Ném con bài trong tay ra bàn,, Hàn Mạnh Huân cũng thuận miệng trả lời vấn đề của Trương Nghĩa Hán. "Ăn một con trung động, Thanks!"

". . . . . ." Rõ ràng ngồi "cửa trên" Hàn Mạnh Huân mà ném ra một con trung động liền bị hắn ăn được. Lâm Canh Nam không đỡ được, buồn bực cực điểm.

"Canh kỹ dùm đi! Đơn giản như vậy mà cũng bị ăn trung động, cậu có thua chết cũng đáng đời!" Triệu Khang Niên liếc hắn một cái, càu nhàu Lâm Canh Nam thủ bài không chặt.

"Nhưng tôi chưa cần dùng tới nó mà!" Lâm Canh Nam vô tội bĩu môi, anh nào biết sếp có khẩu vị tốt như vậy, con bài đó cũng muốn ăn.

"Cũng chỉ là ăn con bài thôi mà, làm gì mất bình tĩnh như vậy?" Hàn Mạnh Huân lơ đễnh cười nhẹ. Đánh bài cũng chỉ là trò chơi giết thời gian, quá mức so đo ngược lại sẽ tổn thương hòa khí.

"Không ngạc nhiên mới lạ, đánh bài vốn là phải thủ, nếu không thì sao mà thắng được." Triệu Khang Niên nhún vai một cái, lời này thuần túy là chơi bài thì rảnh rỗi mài răng tiện thể phát biểu vài câu thôi mà.

"Cũng phải! Vốn là nên thủ chặt một chút, đây chính là lạc thú của đánh bài nha!" Trương Nghĩa Hán hắng giọng cười to, bởi vì anh biết mọi người sẽ không chỉ chăm chăm vùi đâu vô đánh bài mà còn đùa giỡn với nhau, cho nên anh mới thích cùng những người này đánh bài!

"Phải ghi nhớ mấy lời này mới được, không uổng công chúng ta giao tình tốt như vậy." Hàn Mạnh Huân nghe xong liền cười ha ha, nhiệt tình vỗ vỗ vai Trương Nghĩa Hán.

"Đúng rồi đúng rồi, chúng ta giao tình tốt như vậy, cậu cũng nhanh nhanh giới thiệu bạn gái cho tôi đi! Không nhìn ra một mình tôi cô đơn lẻ loi sao? rất đáng thương đó?" Trương Nghĩa Hán trong lòng đau lòng nói.

"Ông lão đây thì ra là đang tư xuân!"

Lâm Canh Nam cười đến chảy nước mắt , thiếu chút nữa thì té từ trên ghế xuống.

"Tư cái đầu ngươi!" Trương Nghĩa Hán tức giận trừng mắt nhìn Lâm Canh Nam."Chờ ngươi đến tuổi của ta thì biết, con người ai mà không cần có người bầu bạn chứ?"

"Cậu đã nói như vậy thì...Khang Niên, cậu liên lạc với Trần tiểu thư, quản lý tài chính của Đại Ngọc Châu, còn có người mẫu nổi tiếng Lâm tiểu thư. . . . . . Tóm lại tất cả những tiểu thư độc thân đều thử liên lạc, xem các nàng có ai cần người yêu, gởi lời mời giúp Trương đại ca có cơ hội được gặp mặt một chút."

Nếu bạn tốt đã mở lời, Hàn Mạnh Huân cũng không từ chối, hào phóng giao phó cho trợ lý Triệu Khang Niên rộng rãi phát thiệp mời của "anh hùng", bố cáo thiên hạ, gửi tới tất cả phụ nữ rằng nơi này có một người đàn ông ưu tú đang muốn tìm kiếm một người để bầu bạn.

"À! Như vậy không tốt lắm đâu?".Triệu Khang Niên ngẩn người, xem ra có chút sững sờ.

"Tại sao không tốt?" Lâm Canh Nam không rõ chân tướng đành hỏi tới.

"Bởi vì những vị tiểu thư kia ai cũng chỉ thích mình Hàn lão đại thôi à!" Triệu Khang Niên không chút nghĩ ngợi liền nói thẳng.

"Có lộn không vậy? Sếp có bà xã rồi mà!" Lâm Canh Nam kinh ngạc la ầm lên.

"Cậu thấy tôi giống người tùy tiện nói lung tung sao?" Triệu Khang Niên tức giận trừng mắt nhìn Canh Nam." Mấy vị tiểu thư kia đều biết rõ sếp Hàn có vợ rồi nhưng mà vẫn cứ cái kiểu tre già măng mọc ầm ầm lao vô, tôi có biện pháp gì đây?"

Khang Niên cũng cảm thấy rất là phiền não! Những nguời phụ nữ kia suốt ngày đuổi theo anh tìm sếp Hàn, hại anh đau đầu muốn chết, nếu có thể anh cũng muốn đem những người đó mau sớm bán ra ngoài, tránh khỏi cứ ba ngày hai bữa là hành hạ lỗ tai hắn.

"Oa. . . . . . Không nhìn ra lão đại được phái nữ theo đuổi nhiệt tình như vậy nha!"

Lâm Canh Nam quả thật sùng bái Hàn Mạnh Huân, trong lúc hưng phấn, vô ý nói nhiều hơn bình thường

"Vậy nếu như chị dâu không biết gì, thì lão đại có thể ở bên ngoài xây xong mấy cái tiểu công quán (1) rồi đó!"

((1): nhà riêng, ý nói là nuôi tình nhân, vợ bé ở bên ngoài)

Vừa nói xong, ba người còn lại giống như hiểu ý nhau, đột nhiên tất cả đều im lặng, Lâm Canh Nam cũng biết mình lỡ miệng nói chuyện không nên nói, biết điều nên chột dạ ngậm miệng.

Bốn người tám con mắt nhưng ai nấy đều có tâm tư riêng, nhìn chằm chằmmấy con bài trên bàn, thật giống như chỉ cần bỏ hết mấy con đó đi là bài trên tay mình có thể trở nên tốt hơn vậy.

"Mọi người sao vậy? Tự dưng ngồi im bất động không nói chuyện?" Viên Thiệu Quân vừa vặn bưng nước trà đẩy cửa vào, thấy bốn người giống như bốn bức tượng Phật, im lìm bất động, không khỏi tò mò hỏi.

"Không có gì! Không có gì."

Nghe giọng nói của cô, Hàn Mạnh Huân là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, nở nụ cười, luôn miệng phủ nhận.

"Bà xã, vất vả cho em rồi!"

"Không có gì! Chỉ là bưng trà tới đây thôi mà! " Cô cười khẽ, cẩn thận đem từng ly trả để vào chỗ của bốn người trên bàn. Thuận miệng hỏi "Bài tốt không anh?"

"Cũng tốt"

Anh gật đầu, không biết sao, đột nhiên có chút không dám nhìn mặt vợ mình.

Anh đương nhiên không thể nào ở bên ngoài làm mấy cái chuyện "tiểu công quán" này nọ, những lời đó cũng không phải là anh nói ra. Rõ ràng là không có nguyên do gì nhưng anh không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, y như là anh ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với cô vậy.

"Vậy chia tiền ăn bài cho em nha!" Nàng cười hì hì ngồi ở bên cạnh anh, nũng nịu đòi thưởng.

"Anh cho em cả người anh còn chưa đủ sao?" Hắn cười khẽ, búng ngón tay xinh đẹp ném bỏ bài ra.

Cô đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, xấu hổ đập bắp đùi của hắn một cái."Ai nha! Làm sao anh có thể ở trước mặt mọi người nói như vậy? Rất mất thể diện mà!"

"Có sao đâu! Chúng ta là vợ chồng ai cũng biết! Có khó chịu cũng là đang ở nhà của chúng ta." Anh cười lớn, cảm giác rất vui vẻ.

Ba người còn lại ngay đầu cũng không ngẩng lên được, đều tự tại chỗ ngồi của mình bất động.

Thật chết người! Vợ chồng sếp ở bên kia âu yếm, bọn họ lại đang ở trong nhà người ta, trong địa bàn của người ta. Cho dù có nổi hết cả da gà đầy mình, chỉ đành phải làm bộ để ý bài, để ý 1 cách nghiêm túc, thiếu điều hận không thể nhìn cho mấy con bài này cho nát ra.

"Đúng rồi, mọi người buổi tối muốn ăn cái gì? Tôi giúp mọi người gọi đồ ăn ở ngoài." Cô đoán chừng này ván bài này không thể kết thúc nhanh được, vì vậy hỏi thử bữa ăn tối như thế nào để còn giải quyết.

"Sao cũng được mà, chỉ cần có thể ăn được là được!" Trương Nghĩa Hán vui vẻ nói.

"Vậy ăn cơm hoặc ăn mì đều được sao?" Cô còn chút đắn đo.

"Được mà chị dâu, tụi em không có kén ăn đâu." Lâm Canh Nam vừa nhìn bài vừa nói cho Thiệu Quân yên tâm

"Ừ, tôi biết rồi."

Cô gật đầu một cái, rất nhanh giống như con bướm loại bay ra khỏi phòng khách tiếp tục bận rộn.

"Aiya! Thật là một cô gái tốt." Trương Nghĩa Hán nhìn một chút, không khỏi lại cảm thán .

"Cô ấy là vợ tôi!"

Hàn Mạnh Huân lườm một cái, nhìn Nghĩa Hán bằng ánh mắt hình viên đạn.

"Tôi biết rồi! cho nên mới cảm thán a!"

Trương Nghĩa Hán cũng không sợ sệt, trả lại Mạnh Huân một cái nhìn sắc bén.

Lâm Canh Nam trộm dò xét Triệu Khang Niên một cái, trong lòng không khỏi tự nhủ thầm: "hai vợ chồng lão đại thật đúng "ngang tài ngang sức", hai người đều rất thu hút người khác phái, cũng không biết nếu hai người tranh tài, thì ai sẽ thắng?"

Mặc kệ người nào thắng, cảm giác cũng làm cho người ta phải hâm mộ !

Phụ nữ xúm lại chủ đề phần lớn là bàn luận về bạn trai, chồng, con. Đàn ông xúm lại bàn luận thì tất cả đều chỉ là về nữ nhân, hình như chưa từng có ngoại lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play