Một ngày cuối đông, bầu trời không âm u mà ngược lại rất trong xanh, từng tia nắng nhẹ khẽ lung lay dưới những tán lá còn bám đầy bông tuyết.

Trong vườn hoa dài không biết bao nhiêu km, đám cưới của đại tiểu thư Hoàng Kỳ Vân và đại thiếu gia Lê Thiên Vũ được diễn ra thật long trọng trong khuôn viên của lâu đài gia tộc Hoàng Kỳ.

Nó khoát lên người bộ váy cưới lộng lẫy do chính mình thiết kế. Nắm lấy tay lão đại từng bước từng bước tiến vào. Lời bài hát beautiful in white vang lên như thay mọi lời mà tình yêu muốn nói

Nó – lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng tinh như một nữ hoàng, xinh đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Thiên Vũ – lịch thiệp trong bộ âu phục trắng phong cách, rạng ngời với nụ cười hạnh phúc.

Hai bên lối nhỏ, khách mới tham dự đông nghịt, hầu như tất cả những lãnh đạo doanh nghiệp có tiếng trên thế giới đều có mặt để tham dự đám cưới của cặp đôi nổi tiếng này. 4 nhỏ bạn của nó, được cắt cử làm phù dâu, cùng với 4 anh chàng đẹp trai có tiếng của trường Royal. Thiên Vũ đã chính thức rời khỏi hội hotboy đẹp trai mà độc thân, thay vào đó là Hữu Nhân, anh chàng có nụ cười tỏa nắng.

Nam Phong – đã tặng hẳn một khu du lịch ở Dubai để làm quà cưới cho hai vợ chồng với lời nhắn – tuần trăng mật vui vẻ.

Hôm nay, nó chính thức tròn 18 tuổi.

Khi bàn tay của nó được lão đại đặt vào bàn tay Thiên Vũ, cảm giác hạnh phúc lan tràn đến từng tế bào, từng nơ ron thần kinh. Nó cười nụ cười rạng rỡ đến chói lóa.

Sau bài ca tuyên thệ mà trong đám cưới nào cũng có, cô dâu chú rể đeo nhẫn vào tay nhau. Khi hai chiếc nhẫn vừa được đeo vào tay đối phương. Một âm thanh chói tai vang lên.

ĐOÀNG…

Tiếng súng.

Nó quay phắt về phía mọi người phía dưới, hai mắt long sòng sọc. Đám người phía dưới bắt đầu hỗn loạn.

Nó hầm hừ

- Láo thật, khủng bố cũng phải chọn ngày chứ.

- Bọn chúng ko chọn ngày nhưng đã chọn giờ đó thôi. – Thiên Vũ cười tươi hơn hoa nói với nó, giọng hết sức bỡn cợt.

- Bộ anh điên hả? – nó điên tiết.

- Ko phải bọn chúng đã chờ anh với em đeo nhẫn xong mới hành động à?

- À ….

Cả hai nhìn nhau cười như không có chuyện gì, làm đám người phía dưới ngạc nhiên đến sững sờ. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là tiếng súng, nhưng cô dâu chú rể lại xem như ko có gì mà cười tươi thế kia. Một suy nghĩ lóe lên “ bọn họ cố tình để làm đám cưới thêm đặt sắc” thế là cả đám cùng nhau vỗ tay cổ vũ. Giờ đến lượt cô dâu chú rể đơ.

Một giọng nói vang lên trong loa.

- Tất cả nằm xuống, không tao bắn chết.

Lúc này, cả đám người kia mới vỡ lẽ đây ko phải là trò đùa.

- Này, anh thấy bọn nó ngu ko?

- Ngu chỗ nào?

- Nãy giờ em còn chưa biết làm thế nào để phát hiện ra chúng, giờ thì nhờ chúng mà em biết rồi.

- À …

- Nhưng mà….

- Nhưng gì?

- Người đứng hơi nhiều đó.

- Hả?

Lúc này nó mới nhìn xuống dưới, ngoài bọn Kỳ Khôi thì đám người còn lại ko phải ít, cũng phải 20 người thì ít, bọn này … hình như là lính đánh thuê thật.

Tất cả vệ sĩ đang canh gác trong lâu đài được phân bố rải rác nên tình hình lúc này là … tự thân vận động, lão đại thì được một tóp vệ sỹ bảo vệ cẩn thận.

Một âm thanh vang lên trong chiếc phone nhỏ gắn ở tai nó.

- Phía sau em có người. – là Nam Phong, anh … hình như vẫn chưa bỏ “nghề”

Ngay lập tức nó đẩy Thiên Vũ qua một bên, hô to “tất cả nằm xuống”, nhanh như chớp, nó rút từ trong chiếc giầy ra một cái súng nhỏ, và …

Đoàng … đoàng… đoàng…

Ba tiếng súng vang lên, chuẩn ko cần chỉnh, ba viên đạn được cắm vào tim của 3 tên sát thủ định đánh tỉa. Nhưng ….

Lại một tiếng “đoàng” vang lên …

Nó bị một lực mạnh kéo về phía sau, Thiên Vũ sau bất ngờ vì bị nó đẩy, chưa kịp định hình đã thấy một tên sát thủ phía trước bóp cò, anh nhanh chóng lao về phía nó, đẩy mạnh. Viên đạn cách cánh tay anh 1 cm. Tốc độ của anh thật kinh hoàng, nó ngạc nhiên đến mức quên mất mình đang ở hoàn cảnh nào. Đây là lần đầu tiên nó được “thưởng thức” tài nghệ của anh.

- Này vợ, anh biết anh đẹp trai, nhưng bây giờ ko phải là lúc ngắm anh đâu. Tối … anh cho em ngắm thoải mái. – Thiên Vũ cười cợt nhã làm mặt nó đỏ như ăn phải ớt.

- Này hai người kia, bây giờ ko phải là lúc hai người tâm sự đâu nha. – Quang Anh tức tối hét lớn

Câu nói của Quang Anh làm toàn thể mọi người đang nằm bẹp trên cỏ phải ngước đầu cảm thán, đây là tình huống gì chứ.

- Đưa súng cho anh, ra sau lưng anh đứng đi. Không được rời khỏi anh biết không?- Thiên Vũ lấy súng của nó, rồi dặn dò cẩn thận, ánh mắt anh chứa đầy yêu thương, nồng nhiệt, nhưng anh lại dúi vào tay nó một cái súng khác. Thấy nó đơ như cây cơ, anh phải giải thích – súng em hết đạn rồi.

- ÉC – nó sock, nó quên mất là loại súng của nó chỉ có ba viên đạn.

- Dùng để phòng vệ thôi, đề phòng bất trắc, không được mạo hiểm biết không? – Thiên Vũ lại tiếp tục căn dặn.

Nó thấy lòng mình ấm dần lên, anh là đang bảo vệ nó? Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự ấm áp đến chết người thế này, anh là một người đàn ông thật sự.

Ngay lập tức, anh nhào tới bên cạnh ba anh chàng kia, không quên ôm nó kéo theo.

- Bắt đầu được chưa? – anh hỏi

- Bắt đầu.

Khi nó còn chưa kịp hiểu mô tơ gì, thì một lực kéo, kéo nó vào giữa vòng tròn của bốn chàng. Và một loạt súng vang lên…

Âm thanh chói tai thật đáng sợ, nó ko ngờ lúc bình thường cảnh giết chóc lại đáng sợ như thế này, thật không biết lúc trước nó làm sao mà có thể tự tay giết bọn người buôn ma túy kia được, giờ mới biết động lực trả thù thật to lớn.

Khi họ những tưởng đám người kia đã bị diệt triệt để thì một tiếng súng nữa vang lên, nhưng may thay nó đi lệch quỹ đạo, viên đạn cắm thẳng vào giữa bức hình cưới hoành tráng của nó. Họ con chưa kịp định hình tên này đang ở đâu thì Nam Phong xuất hiện, anh hất hất mặt lên phía trên ban công của lâu đài.

Một tên sát thủ đang bị treo lủng lẳng hắn bị thương ở tay, vẫn chưa chết. Vậy âm thanh lúc nãy, không phải một mà là hai tiếng súng cùng vang lên, Nam Phong đã bắn hạ tên đó cùng lúc tên đó cũng bóp cò, vì viên đạn của anh cắm vào tay hắn nên viên đạn của hắn mới bị lệch quỹ đạo.

Ngang nhiên trở thành anh hùng của bọn họ, Nam Phong đã xuất hiện đúng lúc.

- Anh sẽ ko để lịch sử lập lại – Nam Phong nhìn nó cười nói.

- Lịch sử lặp lại. – cả đám người đồng thanh.

- Phải lúc trước tôi ko để ý nên mới để Kỳ Vân trúng một viên đạn.

Cả bọn ồ lên rồi lại cười ha hả, đám người đang nằm bẹp trên cỏ cũng lồm ngồm bò dậy. Thật tình, đi ăn đám cưới mà nguy hiểm quá.

Buổi lễ tiếp tục diễn ra trong sự vui vẻ của mọi người.

Nó – đại tiểu thư Hoàng Kỳ Vân – nữ hoàng của gia tộc Hoàng Kỳ chính thức trở thành phu nhân của gia tộc Lê Thiên.

Cuộc sống mới đang chờ trước mắt nó, là hạnh phúc hay khổ đau, là vui vẻ hay buồn tủi, không ai biết trước được tương lai, chỉ có thể thấy được hiện tại nó đang rất hạnh phúc.

“Hạnh phúc luôn tồn tại, chỉ là chúng ta có nhận ra nó hay không.”

Lời bài hát “ beautiful in white” lại vang lên.

“…..

What we have is timeless

My love is endless

and with this ring I say to the world

You’re my every reason

You’re all that I believe in

With all my heart I mean every word.

…”

“….

Những gì chúng ta có là vĩnh cữu...

Tình yêu của anh là bất diệt...

Và với chiếc nhẫn này anh muốn nói cho cả thế giới này biết rằng

Em là tất cả lẽ sống của đời anh,

Em là tất cả những gì anh tin tưởng

Từng từ ngữ đều xuất phát từ tất cả trái tim anh..."

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play