Hôm nay trường tôi có tổ chức một buổi lễ tổng kết trước kì nghỉ hè, các bạn sinh viên có mặt rất đầy đủ vì ai cũng mong ngày này từ lâu lắm rồi.

Sau những nghi lễ cần thiết như mọi khi là một chương trình ca nhạc thật hoành tráng được diễn ra, học sinh các lớp đã đăng ký lần lượt biểu diễn các tiết mục của mình, mỗi một tiết mục là một sự bất ngờ đáng nể, ngồi trong hội trường tận mắt xem những gì các bạn sinh viên mang đến mà tôi cứ ngỡ rằng mình đang xem một chương trình ca nhạc chuyên nghiệp với một dàn sao vô cùng nổi tiếng, quả thật nó hay và hấp dẫn đến bất ngờ.

Sự xuất hiện đột ngột của hotboy Kỳ Quân làm cả hội trường như muốn nổ tung, vẫn như lúc nào anh luôn được mọi người yêu mến với từng bước nhảy lời ca tiếng hát, anh khẽ nhìn tôi làm tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi tôi can đảm nhìn thẳng vào mắt anh mà mĩm cười, anh cũng nhìn tôi rồi mĩm cười đáp trả, hình ảnh của một hotboy kiêu kì kiêu sa của anh lại ùa trong tôi, tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng nhìn vào mắt anh lúc này tôi thấy được sự trưởng thành từ anh, một hotboy đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, hát hay nhảy đẹp và…đáng yêu.

Kết thúc phần trình diễn của mình anh bỗng đi phía tôi tươi cười và hỏi.

_Lâu rồi không gặp em vẫn khỏe chứ?

Tôi mĩm cười đáp lời anh.

_Cám ơn anh em vẫn khỏe, còn anh?

Anh gật đầu.

_Uhm, cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, cám ơn em

Tôi nheo mày ngạc nhiên.

_Tại sao lại cám ơn em?

Không trả lời anh nói.

_Một ngày kia có một cô gái đến tìm ba mẹ của anh và nói rất nhiều điều, những điều mà cô gái đã nói làm cho ông bà cảm rất khó chịu nhưng rồi sau đó họ chợt nhận ra tiền không phải là tất cả, mà hạnh phúc gia đình mới là điều đáng quý trong cuộc sống…em định giấu anh chuyện này đến bao giờ đây?

Hiểu ra những gì anh đang nói, tôi nhìn anh mĩm cười.

_Anh biết hết mọi chuyện rồi sao?

Anh gật đầu thay câu trả lời, tôi hỏi tiếp.

_Vậy anh đã có được thứ hạnh phúc mà anh từng mong muốn chưa?

Anh gật gù đáp.

_Hiện giờ anh đang đắm chìm trong thứ hạnh phúc đó đây, anh cám ơn em nhiều lắm Khiết Linh, cũng nhờ có em mà anh mới lấy lại được cuộc sống của vốn vĩ đơn thuần của anh

Tôi tròn mắt nhìn anh.

_Ý anh là…

Anh vội chen ngang.

_Anh đã lấy lại được hình ảnh và con người của mình như trước đây, thời gian trước vì không có được sự quan tâm từ ba mẹ cộng thêm nỗi buồn trống trãi mỗi khi đặt chân về nhà mà anh đã đánh mất bản thân mình, vì không muốn buồn tủi cô đơn mà anh đã đi theo những bạn bè hư hỏng, ăn chơi bất chấp hậu quả chỉ để tìm quên hiện tại, nay nhờ có em mà anh lại được một lần nữa là chính anh, cám ơn em nhiều lắm Khiết Linh

Tôi cảm thấy vui khi nghe anh nói ra điều này, cuối cùng thì tôi cũng giúp anh lấy lại phong độ của một hotboy như trước đây.

Khẽ nhìn tôi anh nói.

_Khiết Linh này, nếu anh đề nghị chúng ta quay lại với nhau em có đồng ý không?

Quá bất ngờ trước câu hỏi của anh tôi chỉ biết nhìn anh rồi ngập ngừng.

_Tại sao anh lại hỏi như vậy?

Anh khẽ cười.

_Không có gì, thôi bỏ đi anh chỉ hỏi chơi thôi mà

Lặng thầm, tôi nhìn anh thật lâu rồi nói.

_Trong thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa anh và em, em mới chợt nhận thấy một điều rằng giữa chúng ta không tồn tại một tình yêu thật sự, thật ra tình cảm mà em dành cho anh chỉ là một sự ngộ nhận, chỉ vì bản tính trẻ con quá hiếu thắng cộng với một phần vì anh đẹp trai, tài giỏi mà em đã đem lòng yêu mến anh, cái yêu mến này nó không phải là tình yêu nam nữ, có chăng cũng chỉ như là tình cảm của một khán giả dành cho thần tượng của mình, em đã lầm tưởng rằng tình cảm em dành cho anh là tình yêu nhưng không phải mà đó chỉ là lòng ngưỡng mộ

Lặng im lắng nghe những gì tôi nói, anh thở dài rồi chỉ nhìn tôi mĩm cười.

_Anh hiểu rồi, anh chỉ hỏi chơi thôi, em đừng căng thẳng như vậy

Chẳng biết phải nói gì hơn tôi mĩm cười đáp trả, rồi bất ngờ anh nói.

_Anh sẽ đi du học

Đột ngột nghe anh nói đến hai từ du học tôi không tránh khỏi ngạc nhiên liền hỏi.

_Anh sẽ đi du học sao Kỳ Quân?

Anh gật đầu chắc chắn, tiếp tục tôi hỏi.

_Sao tự nhiên lại đi?

Anh mĩm cười.

Anh muốn đi du học để cố quên em

Nghe anh nói vậy tôi chỉ biết nhìn anh mà chẳng nói được lời nào, anh bỗng tươi cười lớn tiếng rồi nói.

_Anh đùa đó

Bật cười to tiếng tôi đáp trả.

_Đâu có, em biết anh nói đùa mà

Đang cười anh chợt dừng lại và nói.

_Thật ra anh quyết định đi du học là để sau khi trở về có kiến thức và kinh nghiệm để thay ba mẹ quản lý công ty, anh đã trưởng thành rồi mà, đã đến lúc phải thực hiện ước mơ của mình

Dứt lời anh bỗng bật cười thành tiếng, nhìn thấy anh như vậy tôi cũng tươi cười cùng anh, rồi anh khẽ nhìn tôi hỏi.

_Khiết Linh nè, tuy rằng anh và em không thể trở thành một cặp nhưng anh vẫn mong là bạn, em nghĩ thế nào?

Nhìn anh tôi mĩm cười gật đầu đầy dứt khoát.

_Tức nhiên rồi

Tiếng cười của tôi và anh lại vút lên trong veo bay thật cao, thật xa hòa vào những giai điệu rộn ràng, tiếng ho hét cổ vũ của mọi người trong hội trường, và tôi tin lần này nhất định anh sẽ thực hiện được ước mơ của mình vì đơn giản anh luôn là một hotboy đáng yêu và đầy tài năng trong lòng tôi.

_Khi nào thì anh đi ?

Tôi hỏi.

_Cuối tuần này

Anh đáp.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên vì sự ra đi vội vàng của anh.

_Nhanh vậy sao?

Anh mĩm cười.

_Lúc đó em có thể đến tiễn anh không?

Không suy nghĩ tôi liền gật đầu.

_Nhất định em sẽ đến mà

Bỗng tiếng chuông điện thoại anh reo vang, anh dành ít phút nghe máy rồi đành tạm biệt tôi ở đây vì anh phải trở về thu xếp hành lý và giải quyết một số việc để chuẩn bị cho chuyến bay vào ngày cuối tuần.

_Anh về đây, tạm biệt em Khiết Linh

Anh khẽ nói.

Tôi gật đầu nhìn anh bước đi tự dưng khóe mắt thấy cay vô cùng, dõi mắt nhìn theo mỗi bước đi của anh tôi chợt nghĩ đến những lời mà Hoán Phi đã nói, khi thích một ai đó thì chúng ta luôn chỉ nhìn về phía người đó mà thôi, và sẽ không bao giờ có gì gọi là chia tay.

Dừng lại đôi phút tôi chợt suy nghĩ có lẽ vì trước đây tôi hay nhìn Kỳ Quân và luôn tìm đủ mọi cách tiếp cận anh, để rồi chia sẽ cùng anh những vui buồn, luôn xuất hiện bên cạnh những lúc anh cần thiết nên đã bị một người tinh tế như Hoán Phi phát hiện, nhưng tại sao cậu ta lại biết rất rõ những chuyện vui buồn của tôi và luôn xuất hiện chia sẽ cùng tôi những lúc tôi cần thiết nếu như cậu ấy không nhìn về phía tôi?.

Dường như nhận ra được điều gì, tôi vội vàng nhìn xunh quanh rồi phát hiện ra ngày hôm nay Hoán Phi đã không có mặt, hấp tấp tôi quay sang tôi hỏi nhỏ Nhã Quyên.

_Hoán Phi đâu?, tại sao hôm nay cậu ấy lại không có ở đây?

Nhỏ Nhã Quyên vừa say xưa cổ cho những tiết mục sôi động vừa đáp.

_Hoán Phi về quê nghĩ hè rồi

Tôi hoàn toàn ngạc nhiên về điều này, tại sao Hoán Phi về quê mà không nói với tôi lời nào?, chẳng lẽ cậu ta không xem tôi là bạn nữa hay sao?, không suy nghĩ gì nhiều tôi nôn nóng hỏi tiếp.

_Cậu ta đi khi nào?

_Sáng nay, giờ này chắc cậu ta đã ra bến xe rồi

Nhỏ Nhã Quyên đáp.

Trong đầu không còn suy nghĩ thêm được điều gì, giờ đây trong mắt tôi chỉ có mỗi hình ảnh Hoán Phi hiện diện, tôi lao ra khỏi hội trường chạy thật nhanh ra bến xe với hy vọng sẽ tìm được cậu ta dù rằng cơ hội là rất mong manh, chợt tiếng nhỏ Vũ Thy vang lên phía sau lưng tôi, dừng lại tôi quay sang vội vàng nó chạy đến đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ và nói.

_Cậu đọc cái này đi mình nghĩ là nó rất quan trọng với cậu

Cằm lấy cuốn sách tôi hỏi.

_Đây là cái gì?

Mĩm cười nó đáp.

_Nhật ký của Hoán Phi, hôm qua đến nhà giúp cậu ta chuẩn bị hành lý về quê vô tình mình thấy được và mình nghĩ cậu nên đọc nó để hiểu cậu ta hơn

Nhanh tay tôi mở cuốn nhật ký ra và những dòng chữ đầy sâu sắc mà Hoán Phi đã viết nhanh chống chạy vào mắt tôi.

“Xin chào Khiết Linh người bạn gái mới của tôi, không biết từ lúc nào mình lại cảm thấy rất thích cậu, thích rất thật, đã nhiều lần mình muốn hét lên thật to rằng mình rất thích cậu, nhưng ngày ngày chứng kiến tình cảm mà cậu dành cho hotboy Kỳ Quân thì mình đã biết mình chẳng còn chút gì gọi là cơ hội, mình đã hụt hẫng suốt một thời gian dài để rồi mình nhận ra rằng nếu không thể đến với cậu thì ít ra mình cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau, hằng ngày lắng nghe những vui buồn chia sẽ cùng nhau và đó chính là một cái cớ để mình có thể tiếp xúc với cậu và sẽ cố gắng xem cậu như một người bạn không hơn kém…”

Đọc xong những dòng nhật ký của Hoán Phi tôi thấy mình thật vô tâm và ngu ngốc, tại sao tôi lại không nhận thấy được tình cảm mà cậu ấy đã dành cho tôi suốt quảng thời gian vừa qua, nó rất chân thành và sâu sắc.

Như một phản xạ tự nhiên tôi nhanh chân chạy ra bến xe để tìm Hoán Phi và để nói cho cậu ta biết một điều.

Những bước chân của tôi cứ miệt mài chạy trong sợ hãi, tôi sợ rằng nếu dừng chân lại tôi sẽ mãi mất đi Hoán Phi, mất đi một phần của cuộc sống.

Tôi gần như điên lên khi không tìm thấy Hoán Phi giữa bến xe tấp nập dòng người qua lại, thất vọng tôi ngồi gục xuống một góc đường với những giọt nước mắt cứ nghẹn đắng bờ mi, tôi thầm trách bản thân mình nếu như tôi đến sớm một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Những giọt nước mắt cuối cùng lăn ra rồi đọng lại trên hai gò má nguyên hình vẹn vẽ, tôi đứng dậy với một tâm trạng não nề ngước nhìn những chuyến xe, những dòng người lần cuối rồi lặng lẽ quay lưng cuối mặt lê từng bước chân nặng triễu, bất chợt như một điều kỳ diệu, từ phía sau tôi nghe thấy tiếng Hoán Phi gọi tên tôi thật to, không đắn đo nghĩ suy tôi vội vàng quay đầu nhìn lại thì quả thật là Hoán Phi, cậu ta đứng phía sau nhìn tôi và mĩm cười thật tươi.

Hình ảnh mộc mạc chân thành cùng nụ cười thân thiện ngày nào của Hoán Phi như một liều thuốc tiên được tim vào cơ thể tôi đúng lúc, dòng nước đắng trong mắt lại chảy ra nhưng lại ngọt ngào lắm thây, vội vàng tôi lao người đến ôm choàng lấy cậu ta mà siết thật chặc không chút ngại ngùng, cậu ấy cũng vòng tay ôm lấy tôi thật lâu bờ môi mấp máy định nói một điều gì đó nhưng rồi lại thôi, vì điều này hình như không còn cần thiết nữa khi mà câu nói cậu ấy nghe được từ tôi là…

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play