Sáng hôm sau, Je
Jae đi ra ngoài sớm, hôm qua cô đã hẹn với Ji Ki cùng Soo Jin ra quán
kem Yummy, lâu lắm cô chưa gặp lại Ji Ki.
Đi vào quán kem, đã thấy Ji Ki cùng Soo Jin ngồi sẵn đợi mình, kéo ghế ngồi xuống.
-Mình kêu rồi, cậu là kem socola đúng không?-Ji Ki lên tiếng khi cô định kêu phục vụ
-Vẫn là cậu hiểu mình.-cô cười tươi nói
-Đương nhiên, best friend của cậu mà.-Ji Ki hỉnh mũi nói
Cô phì cười, năm năm, nhỏ vẫn không thay đổi gì cả.
-Sao rồi?Năm năm học ở bên Pháp có vui không?-Ji Ki vừa ăn kem vừa nói
-Ừm, cũng vui.-cô gật đầu
-Bồ sướng rồi, Hyun Woo cho cậu qua Pháp học luôn, ước gì tớ có bạn trai như vậy.-Ji Ki mơ mộng nói
-Ji Ki, lo ăn đi, nói nhiều quá.-Soo Jin nhanh chóng đút nguyên 1 muỗng kem to đùng vào miệng Ji Ki
-Kệ cậu ấy đi Soo Jin.-cô lắc đầu, ăn kem
-Mà nhắc mới nhớ, năm năm cậu đi qua Pháp, anh Dong Hwa cũng ít thấy nha, nghe nói anh ấy giờ là tổng giám đốc của công ty Kang Seo, lâu quá chưa gặp, cũng nhớ anh ấy.-Ji Ki đột nhiên nhắc tới
-Ừm.
Cô chỉ ừ nhẹ, anh Dong Hwa cũng khá lâu cô không gặp, với anh ấy, cô chỉ khắc ghi trong tim mình, bởi vì giờ đây, tình cảm của cô, có lẽ đã
phai nhạt theo thời gian, không phải cô thay đổi mà vì cô không còn cảm
giác.
Ngồi nói chuyện 1 lát thì cả 3 rủ nhau đi dạo phố, cô vốn dĩ định từ chối nhưng vì Ji Ki năn nỉ quá cô đành thuận theo.
Nhưng mà không ngờ lại tình cờ đến mức, đi đến trước cửa công ty
Kang Seo lúc nào cũng không hay. Không biết là ai lại kéo cô đi đường
này nữa, bộ định hại cô chết hay sao?
-Sao hai cậu lại đưa mình đến đây?-Je Jae bất mãn nói
-Ơ, lúc nãy nói đi dạo còn gì, công ty Kang Seo nằm cạnh công viên,
đi dạo thì đến công viên chứ đi đâu.-Ji Ki ngây thơ vô \"số\" tội nói
-Ách... sao không nói sớm, biết thế tớ về nhà cho rồi.
-Thôi mà, lỡ đến rồi, chỉ cần đi vài bước là tới công viên, đi đi.-Ji Ki lay lay tay cô
-Sợ cậu rồi.-cô đành chịu thua
Từ xa, trong chiếc Lexus trắng, người con trai ánh mắt nãy giờ đang
nhìn qua ô cửa sổ liền bị thu hút bởi ba người con gái. Ánh mắt có phần
kinh ngạc và không tin vào mắt mình, đã năm năm anh chưa từng gặp lại
cô, hỏi tung tích thì không biết rõ, chỉ biết là cô sang Pháp. Bây giờ
cô lại xuất hiện trước mặt mình, anh có phần khó tin.
Lập tức mở cửa xuống xe, anh bất chấp xe cộ băng qua đường, làm cho
nhiều chủ xe trên đường chửi anh nhưng anh mặc kệ cứ chạy lại phía cô.
Anh nắm lấy cánh tay của cô, là cô thật sự, không phải ảo giác, anh không nằm mơ chứ?
-Je Jae, là em đúng không?Cuối cùng em cũng trở về rồi.-Dong Hwa mừng đến độ muốn nhảy cẩng lên
-Anh Dong Hwa...-khi bị ai đó kéo mạnh tay mình, cô đau liền định quay qua mắng tên điên đó, ai ngờ lại là anh ấy
-Je Jae, đúng là em rồi. Em có biết, anh nhớ em lắm không?-anh Dong Hwa gắt gao ôm cô vào lòng
-Em...-cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với anh, bây giờ
anh lại đột nhiên xuất hiện, làm cô không biết cư xử thế nào cho phải
nữa
Ji Ki cùng Soo Jin rón rén đi chỗ khác, cuối cùng Soo Jin cũng hiểu, Ji Ki một mực kéo cô và Soo Jin đến đây chỉ muốn tạo cơ hội cho Je Jae
gặp anh Dong Hwa. Soo Jin thật muốn đánh Ji Ki, đúng là nhiều chuyện
mà.
-Năm năm rồi, cuối cùng anh cũng gặp được em, anh nhớ em lắm, Je Jae!!!-anh càng siết chặt cô vào lòng
-Anh Dong Hwa... em...-cô cứ ấp úng không nói nên lời
-Đừng nói gì cả, anh chỉ cần em như thế này là được rồi. Em có biết suốt năm năm qua anh đã rất nhớ em không?
-Em... anh Dong Hwa, buông em ra có được không?Mọi người nhìn
kìa.-cô nói cũng không hoàn toàn dối, cũng có vài người đi qua cứ nhìn 2 người
-Được.-anh luyến tuyến buông cô ta
-Năm năm qua, em đã ở đâu vậy?Anh nhớ em lắm, Ji Ki nói em qua Pháp học, anh còn tưởng em đi luôn chứ?-anh liên tục nói
-Em cũng nhớ anh.-cô gật đầu cười nhẹ
-Je Jae, em sống có tốt không?Anh lo cho em lắm, anh cứ sợ Hyun Woo cậu ta không chăm sóc tốt cho em.
-Anh ấy rất tốt với em, năm năm bên Pháp đều do anh ấy chăm sóc cho
em cả.-cô nói, cũng hoàn toàn không nói dối, anh cũng tốt với cô, nhưng
chỉ là cách đối xử của anh, cô không chịu nổi
-Em tốt là được rồi.-anh hơi buồn nói, lời nói lúc nãy của cô như hàng vạn vết dao cứa vào tim anh
-Ừm.
-Em vẫn còn là bạn gái cậu ta đúng không?-mặc dù anh cũng đoán được câu trả lời nhưng mà anh vẫn nuôi hi vọng hỏi
-Đúng.-cô gật đầu
-Chúng ta vẫn là bạn mà, phải không?
-Đúng vậy, là bạn.-cô mỉm cười
-Có thể dùng bữa với em không?Cũng lâu lắm rồi.-anh đề nghị
-Em...
\"... Love, oh love baby, don\'t leave me, i love you so much, but i don\'t think i can love agian...\"
Đang định trả lời thì nhạc chuông điện thoại của cô reo lên liên
hồi, cô vội lấy máy ra là số nhà Hyun Woo, cô thầm thắc mắc trong lòng,
tại sao lại điện cho cô? Cô ấn nút trả lời
-Alo, có việc gì vậy chị?-cô nói
[...Tiểu thư, tôi là bác Min đây. Cô mau về nhà đi...]-bác Min khẩn trương nói khi cô bắt máy
-Xảy ra chuyện gì vậy?-cô gấp gáp hỏi
[...Thiếu gia, thiếu gia cậu ấy tỉnh lại rồi, cô Rim Hee hôm qua đã
đi công tác xa, lại không có ai ở nhà nên tôi điện cho cô, cô mau về đi, bác sĩ đang kiểm tra cho cậu ấy...]
-Được, cháu về ngay.
Cô nghe xong liền gật đầu lia lịa, cúp máy còn chưa cho bác Min cơ hội nói tình trạng hiện tại của anh.
-Em xin lỗi, em đột nhiên nhớ có việc bận, để dịp khác đi.-cô nhìn
anh Dong Hwa nói sau đó liền vội vã bắt 1 chiếc taxi lên xe đi mất
Anh còn có ý định sẽ dành 1 ngày hôm nay cho cô, cùng cô đi chơi,
bởi vì năm năm, lúc nào anh cũng mong mỏi cô, chỉ vì muốn gặp lại cô,
vừa tưởng sẽ được cùng cô đi chơi, không ngờ cô lại có việc bận không đi được. Có lẽ anh và cô đã hết thật rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT