Một ngày, ba ngày rồi 5 ngày, trôi qua lặng lẽ, dù Hyun Woo đi công tác tới 1 tháng, có cả Soo
Jin chăm sóc, nhưng mà cô vẫn thế, không nói 1 lời. Cô cứ ngồi trên
giường ôm chân mình, đặt đầu lên đầu gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn cửa sổ.
Cứ tình trạng này cô khó khỏi được, nhìn cô như vậy, trong lòng Soo Jin không sao chịu nổi. Cho nên quyết định điện thoại cho Hyun Woo.
-Shin Hyun Woo, tôi muốn đưa Je Jae đi, anh mau kêu bác Min cho chúng tôi đi đi.-Soo Jin cần điện thoại quả quyết nói
Bên đầu kia điện thoại im lặng thật dài
Trong lúc Soo Jin hết kiên nhẫn chuẩn bị cúp điện thoại, Hyun Woo rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng nói ra:
[...Được. Soo Jin, thay tôi chăm sóc Je Jae thật tốt. Là tôi không tốt, tôi thật xin lỗi cô...]
-Anh biết anh có lỗi với cô ấy là tốt rồi! Shin Hyun Woo, anh đúng là người điên!
-Soo Jin, tôi có một tấm thẻ vàng cho Je Jae. Trong ngăn kéo cạnh
cửa sổ. Cô giúp tôi giữ cho cô ấy. Số tiền kia, đủ cho cô ấy không một
đời không cần lo cơm áo gạo tiền. Je Jae, phải cầu xin cô rồi!!!
Giọng nói Hyun Woo có vẻ nghẹn ngào. Dường như đang cố nén run rẩy.
-Đừng cho là tôi sẽ không nhận! Anh thiếu Je Jae quá nhiều! Đừng nói là một cái thẻ vàng, chứ mười cái thẻ vàng cũng không đủ!
Soo Jin mở ngăn kéo cầm cái thẻ vàng bỏ vào trong túi xách. Ra lệnh cho bác Min giúp cô gọi xe, rồi cùng đỡ Je Jae dậy .
Cơ thể cô vô cùng suy nhược, Soo Jin giúp cô tắm rửa, lại đút
cho cô một chút thức ăn dễ dàng tiêu hóa, sau đó điện thoại kêu người
đặt mua vé máy bay.
Tạm biệt Seoul, mong rằng sau chuyến đi lần này, cô lại tìm được
hạnh phúc vốn có, Park Je Jae cô, vĩnh viễn không muốn gặp lại Shin Hyun Woo nữa, mãi mãi...
---------------
Định mệnh đến rất bất ngờ. Đôi khi kết thúc lại là 1 mở đầu
khác... và lại kết thúc... có lẽ vòng lặp ấy sẽ tuần tự lặp đi lặp lại
cho đến khi nào, 2 con người ấy, đã tìm ra lí lẽ của con tim......
---------------
...Năm năm sau...
Cô luật sư trẻ Hàn Du tại Đài Bắc sau ba năm ra nghề liền nổi danh, cô luôn giúp đỡ những người yếu nhưng người nghèo khổ bị
người giàu ăn hiếp hoặc bức ép.
Hiện tại Park Je Jae đang làm cô vấn luật cho công ty Miany tại
Đài Bắc, tên cô cũng đổi thành Hàn Du, thứ nhất muốn xóa bỏ quá khứ của
Park Je Jae, thứ 2 không muốn \\\"người đó\\\" tìm ra.
Cô cũng đã nói chuyện lại được, phải nổ lực vượt qua cô mới vượt
khỏi cơn ác mộng năm năm trước, đêm nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ cô, không, phải là ác mộng mới đúng, làm cô cứ sợ hãi không thôi.
Vừa giải quyết vụ kiện của người dân nghèo bị kẻ địa chủ gần đó
cướp đất xong, điện thoại liền đổ chuông, nhìn vào màn hình, là Soo Jin. Soo Jin không đổi tên theo cô, thứ nhất nhỏ yêu cái tên đó, thứ 2 nhỏ
muốn Yoo Bo không quên tên nhỏ ==\"
-Gì vậy?-cô bắt máy nói
[...Không, định rủ bồ đi uống nước. Được chứ?...]-Soo Jin nói
-Để xem...-cô nhìn đồng hồ trên tay
-Lát mình rãnh, hẹn ở quán nước Cầu Vồng nhé.-cô nói
[...Ok bạn hiền, lát gặp nhé...]
Cô lắc đầu cúp máy, năm năm qua, Soo Jin luôn giúp cô vượt qua
rào cản tâm lí, nếu không có nhỏ chắc cô đã không thể là Hàn Du, là 1
con người mới.
Cô mãi mãi cũng không bao giờ muốn nhắc đến hoặc gặp lại tên ác ma đó.
...
Trái đất này, vốn dĩ là 1 vòng xoay lớn, những người có duyên nhất định sẽ gặp lại sau khi đã đi hết vòng tròn lớn ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT