Nâng cằm của cô lên, dịu dàng liếm những giọt nước mắt không ngừng chảy của cô
-Em ngoan một chút............. em sẽ rất thoải mái..........
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng nóng bỏng, giống như đang bị nướng trên lửa. Cô cắn chặt răng, không cho phép mình bật ra tiếng kêu.
Cô rất ghét cơ thể của mình, rõ ràng rất hận anh, nhưng lại không thể
khống chế cái cảm giác này. Cô hận cơ thể mình, hận cô lại có thể có cảm giác đối với loại quan hệ bừa bãi này, cô hận mình lại có phản ứng.
Cơ thể cô vẫn còn đang chống cự, cơ thể căng chặt đến gần như muốn nứt ra, giống như một cái xác chết vậy.....
Anh cảm thấy rất nực cười, tàn ác đi mạnh vào, làm cho cô run rẩy giống như bị điện giật, dịch tiết ra từ cơ thể càng nhiều hơn
-Ngoan, làm chuyện này là một sự hưởng thụ, chứ không phải chịu cực hình.
Cả
người cứng nhắc như vậy, sẽ không thể cảm nhận được sự thoải mái này
đâu.
Cô nghiến răng, mặt một mảng đỏ một mảng trắng.
-Làm với anh, còn đau khổ hơn chịu cực hình.
Cuộc tra tấn kéo dài đến tận ba tiếng, anh mới tha cho cô. Đi vào phòng tắm
tắm rửa, nhìn cơ thể trần trụi của cô, nghiền ngẫm rồi nở nụ cười. Đi
đến bên giường, cúi người hôn cô, lại bị cô né tránh. Anh không hề có
chút hờn giận nào, lại cố ý quay mặt cô qua, hôn lên môi cô, hơn nữa còn ác ý cắn một cái, trừng trị cô vì tội không ngoan.
-Cả người toàn mồ hôi, em không đi tắm sao?-anh chậm rãi mặt quần áo vào
-Lúc nãy bị anh hành hạ như vậy, còn sức lắm.-cô nghe lời nói của anh, lại cảm thấy rất chán ghét và buồn nôn
-Đây chỉ là trừng phạt nhỏ, sau này nếu em còn vậy thì đừng trách tôi.
-Anh ngay cả cầm thú cũng không bằng.-cô không nể nang
-Tôi cầm thú đó, nhưng lúc nãy ai ở dưới người tôi vui vẻ rên rỉ hử?Em đừng
có giả vờ thanh cao ở đây, khi tôi muốn em phải ngoan ngoan tuân theo,
nếu không đừng trách tôi.-nói xong câu tàn nhẫn đó, anh quay gót xuống
nhà dưới
-Shin Hyun Woo, tôi căm thù anh.-cô thét lên chọi chiếc gói vào cửa vừa đóng lại
-Hừ...
Cho dù có không nỡ, cũng phải ép mình nhẫn tâm, đây là cô thiếu nợ anh, anh không cần phải thấy áy náy!
Cuộc đời cô chẳng lẽ cứ vậy mà kết thúc sao?Không, cô không muốn, thật sự
không muốn đâu. Tại sao chứ, sao anh luôn muốn cô đau khổ thì mới chịu,
cô quỳ xuống cầu xin anh, ngay cả những chuyện thấp hèn cũng làm, nhưng
mà anh vẫn chưa hài lòng sao? Hay là cô chết anh mới chịu?Nếu vậy thì cô sẽ làm điều anh muốn... có lẽ cách đó sẽ thoát khỏi sự kiềm hãm của
anh...
Cầm chặt chiếc chăn bao lấy cơ thể mình,
mặc 1 bộ váy thật đẹp, dù gì làm ma cũng phải xinh chứ, khóa trái cửa
lại. Ánh mắt cô cơ hồ nhìn xung quanh...
_Xoảng
Chẳng do dự cô đập ly nước ép lúc nãy thành mảnh thủy tinh vỡ vụn, vô cùng
sắc bén chỉ cần... sực... 1 cái, sẽ chảy máu ngay a...
Anh Donh Hwa, em xin lỗi anh, có lẽ kiếp sau em mới đáp lại tình cảm của
anh, có lẽ em sắp rời xa anh rồi. Không có em anh nhớ giữ gìn cẩn thận
nha, dù thế nào cũng phải sống tốt đó. Tạm biệt...........
***
Dưới nhà, Hyun Woo nghe thấy tiếng ly vỡ cho rằng cô còn hận mình nên đập
phá đồ, không nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng mà trong lòng lại có cảm
giác đau đớn khác thường, cứ như có chuyện gì đó không hay xảy ra...
-Bác Min, lên trên phòng chăm sóc cô ấy dùm cháu.-anh nhàn nhạt mở miệng
-Tôi biết rồi thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị đồ ăn không?-bác Min nói
-Không cần, cháu nghĩ cô ấy không ăn đâu. Bác mang sữa lên được rồi.-anh căn dặn
-Vâng thiếu gia.-bác Min đáp rồi pha 1 ly sữa bưng lên cho cô
Bác Min đứng trước cửa phòng, bà biết thiếu gia rất lo lắng cho cô, chỉ là
cô gái này đúng là ngang bướng, cứ căm ghét thiếu gia.
-Tiểu thư, bác Min có đem cho cô ly sữa, tôi vào được chứ?
Gõ cửa vài lần cũng không thấy ai đáp, nên linh cảm càng xấu hơn
-Tiểu thư, cô mau mở cửa đi, cô có trong đó không?
Liên tục gõ cửa cũng không có tiếng trả lời, liền cầm lấy nắm đấm, lại không mở được, cô đã khóa cửa rồi. Linh cảm báo cho bà biết, chuyện khủng
khiếp sắp xảy ra
-Thiếu gia, thiếu gia có chuyện không xong rồi.
Bác Min lo lắng chạy ngay xuống nhà dưới, bà đâu biết, trong phòng, cô gái
đang nằm trên chiếc giường lớn trải grap trắng nhưng mà lại ẩn hiện 1
mảng màu đỏ lớn, ánh mắt nhắm nghiền còn mang theo nụ cười...
-Thiếu gia, thiếu gia không hay rồi.
-Chuyện gì vậy bác Min?-nghe tiếng hối hả của bác Min, anh lo lắng hỏi, trong lòng dâng lên cảm xúc kì lạ.
-Tôi có gọi cỡ nào tiểu thư cũng không đáp, còn nữa, cô ấy đã khóa cửa rồi.
Tôi lo không biết cô ấy có làm gì ngu xuẩn không?-bác Min hoảng hốt nói
-Cái gì?Bác mau đem chìa khóa dự phòng, cháu lên xem.-anh lập tức căn dặn rồi lao nhanh lên phòng
_Cạch cạch
Đúng là cửa bị khóa trong rồi, phải có chìa khóa mới mở được. Park Je Jae,
tôi không cho phép em làm gì tổn thương bản thân mình cả.
-Thiếu gia chìa khóa đây.-bác Min gấp gáp đưa chìa khóa dự phòng cho anh
Anh khẩn trương mở, vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là cô đang nằm trên
giường, cổ tay bị vật sắc bén cắt chảy rất nhiều máu, cánh tay buông
xuống giường làm máu cũng loang xuống sàn, trên sàn là 1 đống vỡ vụn của ly thủy tinh bị đập vỡ, mặt cô trắng bệch, trên mặt còn có nụ cười,
trên người là bộ váy trắng thanh tao, nhìn qua giống như 1 công chúa ngủ say chờ hoàng tử đến làm tỉnh giấc nhưng mà lại ẩn chứa 1 sự quật
cường, thà chết cũng không muốn bị anh giam cầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT