-Tôi nói cho anh biết nha...tôi thật rất rất ghét tính của anh, lúc nào cũng ép buộc tôi.-tôi giọng say mềm nói.
Trong khoàng thời gian 10 phút đó 1 mình tôi uống hết 10 lon, nên say cũng là chuyện đương nhiên.
-Về thôi.-anh đỡ cô đứng dậy
-Không muốn, anh, Shin Hyun Woo...anh là 1 tên độc tài ngạo mạn...sao anh luôn bắt nạt tôi hả?Sao anh lại...xem thường tôi...?
-Được, tôi sai hết, bây giờ về nhà ngay.
-Đồ xấu xa...tôi ghét anh...
Hyun Woo vuốt trán 1 cái, đáng ra anh không nên cho cô uống nên giờ say toàn nói nhảm, bực thật.Anh đỡ cô đứng dậy, khó khăn lắm mới dìu cô lên xe, nhấn ga chạy đi.Ít phút sau, chiếc xe dừng trước nhà anh, vất vả lắm anh mới đưa cô lên tới phòng mình, con gái gì mà uống cho lắm rồi say nhừ như vầy.Đúng là hết nói!
-Park Je Jae, em đúng là khó trị mà.-anh lắc đầu đi lấy khăn nóng cùng thuốc giải rượu cho cô
Đặt khăn nóng lên trán cô, rồi đỡ nửa người cô lên cho cô uống thuốc giải rượu, sau đó đặt cô nằm lại giường kéo chân đáp cho cô.Anh ngồi bên giường, bàn tay vô thức xoa má của cô, khi cô ngủ trông thật đáng yêu.
-Je Jae, em là cô gái tàn nhẫn nhất.
-Không biết em vô ý hay cố ý nữa đây?Anh đối xử với em như vậy mà em không biết tình cảm của anh, em ngốc quá hay là không coi trọng đây?
-Ngủ ngon, anh yêu em
Rồi nhẹ đặt lên trán cô 1 nụ hôn, tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
....................................
Sáng sớm thức dậy, đầu tôi đau như búa bổ, nhức nhói khó chịu vô cùng, ngồi dậy nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, nó hoàn toàn không phải phòng tôi, chao đảo bước xuống giường mở cửa xuống lầu. Trong nhà bếp vang lên tiếng động nhẹ, tôi vội đi vào, đập vào mắt tôi là hình ảnh anh đang loay hoay trong bếp trên người còn đeo chiếc tạp dề, nhìn vào trông giống 1 người phụ nữ đảm đang, nghĩ đến mà tôi không nhịn khỏi cười. Anh xoay người qua đang định lấy ít đồ thì thấy cô đứng ở đó cười, anh mở miệng nói:
-Thức rồi sao?Rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi.
-Ừm, tối qua...làm phiền anh rồi.-tôi đỏ mặt nói, tối qua không nghĩ mình lại uống say như vậy, đúng là rượu không nên \"chơi\" nhiều mà
-Cô còn biết sao?
Có cần nhỏ mọn vậy không chứ?Chăm sóc tôi bộ khó lắm sao?Xííí....
-Nấu gì vậy?-tôi chuyển chủ đề
-Dakjuk (cháo gà).-anh đáp
-Ờm
-Có kim chi nữa.
-Không phải chứ.
Tên này biết tôi ghét kim chi mà còn kêu tôi ăn sáng với kim chi, rõ ràng đang chỉnh tôi mà.
-Nói đùa thôi, tôi biết cô ghét kim chi nên đùa cho vui, xem cô kìa, ghét kim chi đến vậy sao?
-Hứ...-tôi bĩu môi
-Được rồi, đi rửa mặt đi, ăn sáng rồi còn đi học.-anh nhắc
-Ừm.
Tôi gật đầu đi lên lầu, sau mấy phút VSCN xong, tôi đi xuống ngồi vào bàn ăn ngay.
-Ăn thôi.-tôi hứng hởi nói
-Chưa được ăn.-anh đánh vào tay tôi khi tôi định ăn thử 1 miếng Dakjuk
-Nhỏ mọn.-tôi chu mỏ.
-À sao anh có đồng phục của tôi?-tôi hỏi
-Tôi kêu người đến nhà cô lấy.-anh đáp
-Ừm, xong chưa tôi đói lắm rồi đó.-tôi giục
-Xong rồi đây.-anh bưng tô Dakjuk đặt lên bàn, tháo chiếc tạp dề ra mình thì ngồi vào bàn, múc hai chén cháo 1 cho anh, 1 cho cô
-Ăn thôi.-tôi cầm sẵn \"dụng cụ chiến đấu\" trên tay, vừa húp 1 miếng Dakjuk vào thì.... OMG, nó ngon tuyệt, là anh nấu sao hay là mua đây?Ngon quá đi!
-Sao?Không tồi chứ?-anh đắc ý khi thấy mặt sững sốt của cô
-Ngon, ngon, anh nấu à?
-Đương nhiên là tôi nấu rồi, chứ cô nghĩ ai hả?Tôi nói cho cô biết, tôi từ trước tới giờ chưa từng nấu ăn cho ai ăn, cô là người đầu tiên đó.-anh tràn đầy tự tin nói
-Vậy tôi may mắn rồi.
Tôi liên tục ăn liền ba chén, đặt chén cháo thứ ba đã được tôi xử sạch sẽ lên bàn, tôi lau miệng mình, xoa xoa bụng no căng, nói