Xe dừng lại ở trước một toà nhà độc lập, tòa nhà không lớn, nhưng lại mang phong cách độc đáo, mọi nơi được thiết kế rất tinh xảo, trước nhà có một hồ nước ở giữa có một bức tượng thạch cao, hai bên có hàng cây tùng xanh ngắt cao ngất, cánh cửa mang phong cách Châu Âu, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa văn rất phức tạp hoa mỹ.
Mô-za-a liếc mắt nhìn một cái liền lùi về, quay đầu lại cẩn thận xem KO: “Ta không vào được không?”
KO đứng ở cạnh cửa xe, không có trả lời, chỉ nhìn hắn.
Mô-za-a nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Nếu không, chúng ta đi ăn một bữa cơm trước rồi trở về?”
Tài xế ấn còi, quay đầu lại ồn ào nói: “Tiểu tử mau xuống xe, ta còn phải làm công a ~~”
Mô-za-a mặt đỏ tai hồng nói câu ngượng ngùng, liền xách hành lí lên nhảy xuống đi.
Xe như gió bay đi.
Nam sinh lưng thật to túi hành lý rón ra rón rén vọt đến KO phía sau, hai mắt kinh diễm mạo quang: “Nhà ngươi hảo có tiền. . . . . .”
KO kéo qua hắn: “Vào đi thôi.”
Mô-zaa- ở tại chỗ sừng sững bất động.
KO ngoái đầu lại nhìn hắn.
“Ta. . . . . . Ta có chút khẩn trương. . . . . .” Đợi chút đi vào gặp người nhà Ko mình nên làm cái gì bây giờ? Nên gọi bọn họ thần mã. . . . . . Bá phụ bá mẫu? Trong ti vi giống như đều là dùng tiếng Anh kêu ——uncle? Phốc! Bọn họ có thể hay không hoan nghênh ta? Ngôn ngữ không thông làm sao bây giờ? Ta nên lấy thân phận gì theo bọn họ nhận thức. . . . . . Nguyên lai hắn cũng có”Người nhà” a. . . . . . ( vô nghĩa! ) a nha nha nha hảo phiền a ~~~~~ trăm ngàn ý niệm ở trong đầu nam sinh phất cờ hò reo.
“Khẩn trương?” KO hơi nhíu nhíu mày, “Ngươi khẩn trương cái gì? Bên trong lại không có người.”
Con dâu gặp cha mẹ chồng tâm trạng không yên bất an tức khắc bị những lời này bóp chết ở tại trong nôi.
“. . . . . . Con bà nó, ngươi không nói sớm!” Mô-za-a lập tức hào khí tăng vọt, sải bước về phía trước, “Mở cửa nhanh, lão tử đứng mỏi chân muốn chết !”
Điều khiển đại môn chậm rãi hướng hai bên mở ra, Mô-za-a mới vừa bước một chân vào, đã bị một đạo thật lớn bóng trắng lao tới trên người lập tức gục trên mặt đất, trên người đột nhiên gia tăng sức nặng làm cho Mô-za-a rên lên một tiếng, lập tức trên mặt nóng lên, xúc cảm này. . . . . . Mô-za-a kinh cụ trừng lớn mắt, chống lại một cặp mắt to tròn đen bóng, còn có tuyết trắng lông, hồng hồng đầu lưỡi. . . . . .
“A a a a ——————”
Tiếng kêu thảm thiết kinh hãi thay nhau nổi lên dọa bay vô số đàn chim.
XXXXXXXXX
“Buổi tối ta phải ăn thịt chó!” Mô-za-a mặt xám mày tro ở KO mặt sau căm giận nói.
“Không được.”
Kích động ——”Không được? Dựa vào cái gì không được! Ta nói được là được!”
Bình tĩnh ——”SAPA( hiệp hội bảo vệ động vật ) sẽ lập tức phát lệnh truyền thư cho ngươi.”
“. . . . . .”
Dời đi công kích mục tiêu ——”Đây đã là niên đại nào rồi mà ngươi còn nuôi chó để xem gia hộ! Lão thổ!”
“Đó là Chân Suất thú cưng.”
Chân Suất thú cưng. . . . . .”Thú cưng của hắn sao lại ở nhà ngươi?”
Trầm mặc sau một lúc lâu, “Lần trước về B thị, hắn không kịp mang về nên để lại nhà của ta, ” dừng một chút, nói tiếp: “—— không nghĩ tới còn sống.”
. . . . . . Cuối cùng một câu là cái gì ý tứ = =
Mô-za-a rùng mình một cái.
Một thân tuyết trắng da lông đại hình khuyển lấy lòng chạy chung quanh ở KO bên người, “Ô ô” lấy lòng hắn.
Pyrenees: “Ngao ô ô ~~~” ( lão tử không cần làm thái giám, chủ nhân cứu ta ——)
Nơi nào đó Chân Suất tiểu bằng hữu đánh cái hắt xì, nhu nhu cái mũi, nín thở, hô to: “Phá thầy thuốc ———— ta, cảm, mạo, !”
Bùi diệp đi tới, lo lắng sờ sờ hắn cái trán: “Như thế nào lại bị cảm mạo? Trước uống bát canh gừng giải nhiệt.”
Mỗ tiểu bằng hữu không quan tâm tiếp tục ôm lấy một đống tuyết quăn lên trời, hoan hô nhảy nhót: “Da ~~ ta bị cảm! Đã lâu không có sinh bệnh ~~~~ hảo hoài niệm ~~~~ ta muốn đi nói cho mọi người ~~~~~~~”
. . . . . .
XXXXXXXXX
Mô-za-a ngồi ở ngoài đại sảnh lười biếng nằm lên sô pha, trở mình, oán giận mở miệng: “Ta đói bụng.”
KO thản nhiên nói: “Trong tủ lạnh chỉ có đồ ăn giống nhau.”
“Cái gì?” Mặc kệ là cái gì, ăn đỡ đói cũng tốt, Mô-za-a lăn lông lốc đứng lên, hai mắt toả sáng.
“Thức ăn chó.”
“. . . . . .”
Mô-za-a phát điên đứng lên gọi điện thoại kêu KFC.
KO di động cũng vang lên đến, hắn nhìn dãy số hiện lên trong điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.
Mô-za-a đói đến hai mắt tối sầm ngất đi, ghé vào sô pha giả chết, chó Pyrenees chạy vào, liếm liếm ngón tay hắn.
“Biến thái!” Mô-za-a đệm ngồi lên nện xuống.
Chó Pyrenees ô ô kêu rên hai tiếng, ôm đầu lủi đi.
Mô-za-a cường đả khởi tinh thần, chung quanh đánh giá nhà của KO —— trang sức ngắn gọn, đồ dùng không nhiều lắm, nhưng có một loại tao nhã, lầu hai, lầu hai chỉ có hai ba cái phòng —— Chân Suất lúc trước trước hình như có nói qua trong phòng của hắn có hình của mình, không biết có phải thật không. . . . . .Mô-za-a giống như không cẩn thận xâm nhập vào hoa viên bí mật tìm người, tò mò chờ mong tìm kiếm tân kỳ phát hiện.
Đẩy ra một cánh cửa, phát hiện tựa hồ là thư phòng, giá sách bằng gỗ cao nhất trong đó để đầy nhóc sách, nhìn nhìn thấy một quyển đề sách văn. Mô-za-a tò mò lấy xuống mở ra, từ trong sách rớt xuống một tấm hình cũ kĩ đã ố vàng.
Trong hình một nữ tử mặc váy trắng, tóc đen bới cao, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, trên cái cổ trắng nõn có đeo một cái vòng cổ có mặt hình trái tim, đoan trang dịu dàng.
Này chẳng lẽ là KO. . . . . . Mối tình đầu? Mô-za-a lắp bắp kinh hãi, lập tức trong lòng a-xít pan-tô-te-nic dâng lên, mối tình đầu thần mã, đều TM là mây bay, mây bay. . . . . . Mặc niệm.
“Đây là mẫu thân của ta.” Có người từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, nam nhân không biết khi nào thì đứng ở hắn phía sau, thấp giọng mở miệng nói.
Mô-za-a tay run lên, “A?” Nguyên lai là mẹ vợ, lỗi lỗi. . . . . .
“Mẹ ngươi. . . . . . rất xinh đẹp, nàng hiện tại. . . . . . ?”
“Không ở nơi này.” KO tựa hồ không muốn nói nhiều, lấy qua tấm hình để lại trong sách rồi để lên giá sách, kéo tay Mô-za-a, “Đi xuống đi.”
Mô-za-a trong lòng trung ám dựng thẳng ngón giữa: Hừ, buồn tao nam!
Một ngày nào đó, hắn sẽ biết hết bí mật của người này.
XXXXXXXXX
KFC đưa đến, Mô-za-a như lang thôn hổ yết ăn xong một phần, lại phần thưởng cho chó Pyrenees mấy khối chân gà, hỏi: “Vừa rồi ngươi đi ra ngoài nói điện thoại với ai mà lâu như vậy?”
KO nói: “Tiếu Nại.”
“Lão Tam?” Mô-za-a ngạc nhiên, “Hắn gọi cho ngươi làm gì?”
“Tháng sau bọn họ chuyển nhà, muốn ta và ngươi đi ăn tân gia.”
“Nga.”
“Ngươi vì cái gì chỉ sống một mình?”
KO liễm liễm mắt: “Thói quen.”
“Buồn tao chẳng lẽ cũng là bởi vì thói quen. . . . . . = =”
KO giương mắt: “Ân?”
Mô-za-a rụt lui cổ, pha trò nói: “Nương tử, nơi ở của ngươi thật đẹp, lại lớn lại thoải mái, ta thích!”
KO ở hắn bên người ngồi xuống, thản nhiên nói: “Về sau chờ ngươi chơi đủ, ta liền mang ngươi quay về nơi này ở.”
“Chúng ta. . . . . . Cùng nhau ở?” Mô-za-a ngẩn người.
“Ân.”
“Ở bao lâu?”
KO đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, cúi đầu nói: “Ở bao lâu không phải ta một người chuyện, ngươi chạy, ta liền đi truy trở về. Bùi diệp nhà cách đây không xa, ngươi tùy thời có thể đi quấy rầy.” Dừng một chút, hắn quay đầu nhìn Mô-za-a, “Ta có thể hứa hẹn chuyện chỉ có một chuyện —— vô luận như thế nào, ta sẽ không buông tay.”
Mô-za-a đứng hình ở tại chỗ, trong lòng trăm vị trần tạp, chờ hắn kịp phản ứng, chính mình đã muốn đi qua, hôn hôn tên buồn tao này.
KO ngẩn ra, một lát ôm sát thắt lưng hắn triền miên đáp lại, gắn bó cùng nhau, ý loạn tình mê.
“Đến. . . . . . Đến phòng ngủ đi. . . . . .”
Đây là người nào đó giơ tay đầu hàng phía trước cuối cùng một câu.
XXXXXXXXXXXXX
Phòng ngủ diện tích rất lớn, được khảm có thật lớn đích rơi xuống đất thủy tinh song, rộng thùng thình mềm mại đích giường —— chờ người nào đó bị hoàn toàn gây sức ép hoàn, đã muốn tình trạng kiệt sức địa ghé vào trên giường mê man quá khứ.
Di động sát phong cảnh vang lên, KO đứng thẳng dậy bán ngồi, tiếp điện thoại.
“Tân niên khoái hoạt ~~” thanh âm trêu tức của A Thích vang lên.
“Hiện tại mới nói, đã muộn.” KO thản nhiên nói, trong lòng người lấy lông xù đầu ở hắn trong lòng cọ cọ, thoải mái ‘ưm’ một tiếng.
A Thích nghe được, ha ha nở nụ cười: “Vậy tân hôn khoái hoạt!”
KO sau một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”
“Ở chỗ Bùi Diệp, ta đại biểu bọn họ tới hỏi ngươi —— tẩu tử đã thành công quải về nhà chưa, bất quá xem ra đáp án đã muốn thực rõ ràng .” A Thích cười loan mắt, “Ta chỉ nghỉ phép dài hạn thôi, không nghĩ tới trở về liền thấy các ngươi tiến triển nhanh như vậy , không hổ là KO.”
“Nói xong chưa?” KO lạnh lùng nói, chuẩn bị cắt đứt.
“Còn có ta còn có ta!” Đầu dây bên kia vang lên mỗ tiểu bằng hữu kích động thanh âm giành điện thoại ——”Ta muốn nói với lão Đại là ta bị cảm, phá thầy thuốc nói qua không bao giờ … cho ta sinh bệnh, chính là hắn hiện tại cũng không có biện pháp, hắc hắc —— ta còn muốn hỏi một chút lão Đại hiện tại có hạnh phúc hay không? Khi nào thì mang tẩu tử đến nhà của chúng ta. . . . . . . . . . . .”
“Ba.” Sáng suốt cắt đứt điện thoại.
Chó Pyrenees trộm đi vào trong phòng, dùng lông xù đầu củng củng cánh tay khoát lên mép giường của Mô-za-a, KO lãnh mâu đảo qua, nó nức nở một tiếng, lủi đi.
Trong lòng người trở mình, tay chân cùng sử dụng cuốn lấy người bên cạnh như ôm gối ôm ngủ say sưa.
Ngoài cửa sổ, không biết khi nào lại đổ tuyết, bông tuyết như bay đầy trời trang điểm cho cả thế giới giống như đồng thoại.
Chó Pyrenees lắc lắc đuôi, hai chân trước ghé vào song cửa nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài phòng một mảnh trắng xoá.
Trong phòng, ấm áp như xuân.
Hạnh phúc sao?
KO ôm ôm trong lòng người, tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Đáp án này, cũng đã muốn thực rõ ràng, không phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT