Người nào đó nắm chặt một xấp hoá đơn thật dày kích động chạy đi tìm Tiếu Nại, mới vừa đi đến cửa phòng, chợt nghe đến thanh âm không nhanh không chậm của Tiếu Nại chậm rãi truyền đến: “. . . . . . Tại sao đột nhiên như vậy?”
Hắn đang nói chuyện với ai vậy? Người nào đó nhìn chăm chú vào cửa kính văn phòng, sau đó 囧. Tiếu Nại nói chuyện với đối tượng, dĩ nhiên là người mà hắn không muốn gặp nhất. . . . . . >o ——”Ngươi thật sự phải đi?” Tiếu Nại thanh âm tiếp tục truyền đến.
Đi? Ai muốn đi? Người nào đó định trụ cước bộ, dựng lổ tai lên.
“Bên kia có việc.” KO tựa vào trên tường thản nhiên nói, hai tay khoanh ở ngực, không có biểu tình gì.
“Hảo, tớ đây cũng không miễn cưỡng lưu cậu.” Tiếu Nại mỉm cười, vỗ vỗ hắn, “Hợp tác khoái trá.”
KO thản nhiên bắt tay.
Tiếu Nại cười cười, xoay người đi ra cửa. Người nào đó lập tức lui tới góc tường bí mật.
“Đúng rồi, ” Tiếu Nại lại xoay người, “Trước khi đi, ít nhất nói với hắn một tiếng?”
Bên kia không có truyền đến thanh âm đáp lại, người nào đó cũng không biết KO phản ứng ra sao. Chính là lại nghe đến tiếu nại một tiếng cười khẽ, sau đó đi ra ngoài.
Người nào đó trố mắt tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được.
KO phải đi ?
Từ chức? Vì cái gì? Bọn họ không phải vừa mới trở về. . . . . .
Hắn phải rời khỏi . . . . . .
Tại sao lại đột nhiênnhư vậy. . . . . .
Trong lòng tiểu ác ma kêu gào: đây không phải chuyện tốt sao! Ngươi không phải ước gì hắn rời khỏi sao? Nhanh đi mua pháo chúc mừng a ——
Tiểu thiên sứ không nói chuyện, nhưng là lại trầm mặc, cùng hắn trái tim đập loạn xạ, cùng nhau luống cuống một chút.
Người nào đó một mảnh hỗn loạn ngồi xổm góc tường. Sau đó, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân thon dài.
——”Cậu ở trong này làm gì?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mang theo ngữ điệu độc đáo cùng hờ hững của người nọ, nam nhân nhìn thấy hắn, hơi nhíu nhíu mày.
Dựa vào! >o Nam sinh vội vội vàng vàng đứng lên, tầm mắt nhìn chung quanh, lắp bắp nói: “Tớ, tớ là đến. . . . . . Không, tớ đi trước. . . . . .”
KO kéo qua hắn, đem hắn để đối diện với mình, “Cậu đều nghe được tôi cùng Tiếu Nại nói chuyện?”
Người nào đó gật đầu.
Thon dài ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hắn sườn mặt, lại nhíu nhíu mày, KO thản nhiên nói: “Tôi nghĩ đến cậu sẽ thật cao hứng.”
“. . . . . . Nhưng thoạt nhìn, tựa hồ không phải. . . . . .”
Bị người túm vào trong lòng ngực, ấm áp ôm ấp, trái tim lại không chịu thua kém kinh hoàng, Mô-za-a muốn đem cảm xúc bối rối vừa rồi áp chế xuống.
Trái tim quân, Please ngươi đừng đập nhanh như vậy, còn như vậy đi xuống lão tử khẳng định sẽ tráng niên sớm thệ. . . . . . = =
Đầu sỏ gây nên ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ lấy hắn.
“. . . . . . Khụ, câu chừng nào thì phải đi?”
“Ngày mai.”
“Nga. . . . . .”
Mô-za-a giống như nhận mệnh nhắm hai mắt lại không hề kháng cự, trong lòng nghĩ quên đi, ta liền tạm thời hy sinh một chút thỏa mãn BT dục vọng của ngươi đi,
Cùng lúc đó, trong văn phòng của phòng lập trình, tiểu thanh niên vọt vào, thở phì phò hảm: “Tin mới tin mới đây! Nghe nói KO phải từ chức, Mi ca cùng hắn đang ở ngoài văn phòng của Tiếu ca lưu luyến chia tay. . . . . .”
Ngu Công hưu cái đứng lên, kinh tủng nói: “Dựa vào! Thiệt hay giả a? Này TM cũng quá đột nhiên đi? Cậu ở đâu nghe tới?”
Tiểu thanh niên: “Em vừa mới đi ngang qua, liền nhìn đến hai người bọn họ đang ôm nhau trông rất thâm tình, cảnh tượng đó thật cảm động lòng người a. . . . . .”
Lưu luyến chia tay. . . . . . Mọi người đầu óc thoáng chốc xuất hiện đủ loại CJ hoặc không CJ não bổ đồ, sau đó, không khí YD . . . . . . = =
Tiểu thanh niên lại nói: “Bất quá ta nghe Tiếu ca nói a, kỳ thật @#@¥%%. . . . . .”
Mọi người tỉnh ngộ, thổn thức không thôi.
Hầu Tử Tửu nhịn không được nhảy dựng lên: “Đi! Chúng ta đi xem một chút!”
Một đám người rầm rộ định chạy ra bên ngoài, đột nhiên một người chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Không còn kịp rồi, xem, bọn họ đi xuống lầu!”
Mọi người lại xoát xoát nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy được người nào đó cùng người nào đó thân ảnh.
“Mau! Ống nhòm.” Không biết ai đem hai cái ống nhòm lại đây, Ngu công tiếp nhận, thanh thanh giọng, “Phía dưới là hiện trường JQ, thỉnh mọi người lắng nghe. Có gì không hài lòng hoang nghênh góp ý kiến. . . . . .”
Màn ảnh chuyển dời ——
Dưới lầu người nào đó bị KO lôi kéo đi ra ngoài, hắn kéo tay lại không được, lại hất tay cũng không được. Sau đó người nào đó giận, không biết mắng câu gì. KO dừng lại, nhìn hắn.
“Tiểu bạch kiểm thực không được tự nhiên a. . . . . .” Ngu Công nói.
Đồng dạng cầm ống nhòm nhìn Hầu Tử Tửu cũng thán: “Đúng vậy a, đều đã làm cái kia rồi(tối nghĩa quá a =.=), như thế nào còn không được tự nhiên như vậy. . . . . .”
“KO thực vất vả a. . . . . .”
“Về sau cưới vợ ngàn vạn lần đừng tìm người giống Mi ca. . . . . .”
Không biết ai lại thổn thức lên tiếng.
Dưới lầu.
Người nào đó bị KO kéo không được tự nhiên, mở đầu ấp úng không biết nói gì, còn tại liều mạng nghĩ muốn rút cánh tay đang bị giữ chặt. Nếu Ngu Công bọn họ có máy nghe trộm trong lời nói, thì có thể đủ nghe được người nào đó lắp bắp không được tự nhiên thanh âm: “Cậu làm gì vậy! Buông ra! Tớ cũng không phải nữ sinh, tay trong tay cái mao a!”
KO nheo lại mắt, nói một câu gì đó, nếu Ngu Công bọn họ đứng gần thì sẽ nghe KO nói: “Chẳng lẽ cậu càng thích bị tôi ôm?”
Người nào đó mặt xoát cái đỏ lên, tiếp theo lại cảm xúc kích động hô một câu gì đó.
Ngu công YD phối âm: “KO! Cậu không cần đi! Phải đi mang tớ cùng nhau đi —— tớ sống là người của cậu chết cũng là ma nhà cậu….! !”
KO chọn mi, cúi đầu nói một câu.
“Mi Mi, không cần mê luyến ca, ca chính là truyền thuyết. . . . . .” Hầu Tử Tửu cũng thâm tình phối âm.
Người nào đó mặt càng đỏ hơn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói một câu gì đó.
“Nga! Không!” Ngu Công làm bộ tan nát cõi lòng, “Cậu như thế nào có thể nhẫn tâm vứt bỏ tớ như vậy. . . . . .”
KO nhíu mày, kéo qua hắn, cúi đầu cúi xuống hôn lên môi Mô-za-a.
“>o Người nào đó nức nở giãy dụa , nhưng vẫn trước sau như một thất bại, cuối cùng thân mình nhuyễn xuống dưới, chỉ có thể bị KO mà cảm thấy hô hấp dồn dập, đầu óc choáng váng.
Mô-za-a thân mình đưa lưng về phía văn phòng, mọi người nhìn không rõ mặt hắn, nhưng không cẩn thận bị ánh mắt lạnh lùng của KO quét qua, tựa hồ là cảnh cáo.
. . . . . . . . . . . .
“Khụ, vì cái gì ta cảm thấy được chúng ta. . . . . . Giống như bị phát hiện . . . . . .” Ngu Công theo bản năng rụt lui cổ, lui về sau cửa sổ.
Tất cả mọi người không hiểu cảm thấy một tia hàn ý.”KO. . . . . . Hắn sẽ không là đã sớm liền phát hiện chúng ta đi. . . . . .”
Quỷ dị âm phong quét qua, mọi người mặc, không ai còn dám đề nghị tiếp tục xem tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT