Ngày nghỉ cuối cùng, Mô-za-a nhận được điện thoại của Tiếu Nại.

“Lão Tam? Tìm tớ có chuyện gì a? Tớ đang chuẩn bị về B thị đây.” Mô-za-a một tay cầm di động một tay kéo hành lý ồn ào nói.

“Công sự.” Tiếu Nại ngắn gọn mở miệng: “Ngày mai cậu khoan về B thị, đi trước một chuyến Nghiễm Châu.”

“Nghiễm Châu! ?” Mô-za-a tay cầm di động run lên, vẻ mặt đau khổ kêu rên: “KAO! Lão Tam cậu quá độc ác đi, Nghiễm Châu cách đây rất xa, đi qua đi lại tốn tiền nhiều lắm a. . . . . . Không cần áp bức tớ như vậy đi! >o
“Là Kim Hoa bên kia xảy ra chuyện, tớ nơi này tạm thời đi không được.” Tiếu Nại thản nhiên giải thích.

“Không phải còn có Ngu Công bọn họ >o<. .>
“Bọn họ cũng có việc.”

“. . . . . . Chính là. . . . . .”

“Trở về phát phí dịch vụ cho cậu.” Tiếu Nại thấp giọng đánh gảy hắn oán niệm.

Lời này gãi đúng chỗ ngứa a, Mô-za-a lập tức tinh thần tỉnh táo: “Nhiều ít? !”

Tiếu Nại cười khẽ: “Không ít, đến lúc đó tính cả lần trước 1000 đồng tiền thưởng cùng nhau đưa cho cậu.”

Mô-za-a ánh mắt đều tỏa sáng : “>o
“Này tự nhiên.” Tiếu Nại khẳng khái đáp.

“Nga hoan hô!” Mô-za-a nhảy lên một tiếng hoan hô, tâm tình tốt lên không ít, dù sao bảy ngày nay hắn cũng không đi đâu cả, này coi như là đi một chuyến hoàng kim du lịch đi.

“Không sợ đường xá xa xôi tàu xe mệt nhọc sao?”

“Không sao, ” Mô-za-a vỗ ngực, “Chuyện của công ty thì cũng là chuyện của tớ, tài cán vì công ty cống hiến một chút sức lực là vinh hạnh của tớ! ! >﹏
“Hảo, ngày mai nhớ rõ đi XX nhà ga cùng KO hội hợp.”

“Không thành vấn đề!”

————”Từ từ, cậu nói cái gì? >﹏
Đầu dây bên kia đã muốn cúp máy.

Cái này chén đủ a.

Buổi tối lý trí cùng cảm tình giãy dụa trằn trọc sau, ngày hôm sau Mô-za-a lưng đeo hành lý thấy chết không sờn từ biệt cha mẹ đi trước nhà ga.

Trong nhà ga náo nhiệt phi phàm, người đặc biệt nhiều. Mô-za-a kéo khẩu trang cùng kính râm xuống, vẻ mặt quỷ dị ở trong đám người nhìn xung quanh tứ phía.

Lão Tam cũng thật là, XX nhà ga lớn như vậy, làm cho hắn đi đâu tìm một người a. . . . . . Mô-za-a căm giận ở trong lòng oán thầm.

“Tiểu ca, muốn mua vé sao?” Một người đầu bò vẻ mặt lén lút sáp lại hạ giọng hỏi.

“Không có tiền. ╮(╯_╰)╭” Mô-za-a bình tĩnh nói.

Bò huynh thất vọng không nể mặt chuẩn bị dời đi mục tiêu, thầm nghĩ chưa từng thấy qua người “thẳng thắn” như vậy, giống như hắn nghèo đắc thiên kinh địa nghĩa bình thường. (囧)

“Từ từ.” Mô-za-a giữ chặt hắn: “Ngươi ở đây nãy giờ có thấy một thanh niên dáng người thon cao, mặc quần áo màu đen, trên mặt một bộ giống như người khác khiếm hắn tiền vậy?”

Đây là cái gì hình dung. . . . . . Bò huynh bị này thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú Tiểu ca trong lời nói lôi tới rồi, vội xua tay: “Không có, ta không có thấy.”

“Không thấy?” Mô-za-a thất vọng buông hắn ra, buồn bực : “Chẳng lẽ làm cho ta đi phát radio tìm người?”

Bò huynh hảo tâm nhắc nhở: “Nếu không cậu gọi điện thoại cho bằng hữu của cậu thử coi?”

Mô-za-a nhãn tình sáng lên, xuất ra di động mãnh ấn vài giây, lập tức phát điên: “KAO! Ta không có số điện thoại của hắn. . . . . . >o
. . . . . . . . . . . .

Di động đột nhiên rất nhanh run lên, Mô-za-a vừa thấy là một dãy số xa lạ, bấm nghe: “Uy?”

“Cậu ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm rất quen thuộc, mấy ngày hôm trước mới nghe qua.

“KO! ?” Mô-za-a cơ hồ nhảy dựng lên, thật sự là tốt quá. Dắt giọng ồn ào nói: “Tớ ở XX nhà ga , cậu ở đâu? Tớ đang tìm cậu đây.” >o
“Nói chỗ cậu đứng.” KO thản nhiên nói.

“Ngô? Chỗ đang đứng. . . . . .” Mô-za-a nhìn trái nhìn phải để tìm dấu hiệu đặc thù, “. . . . . . Tớ đang đứng gần một cái thùng rác rất lớn.”

Thùng rác hình chim cánh cụt đang cười với dáng điệu ngây thơ nhìn Mô-za-a.

. . . . . . . . . . . .

“. . . . . . Tớ nhìn thấy cậu rồu.” Khép lại di động, bước nhanh hướng đội kính râm cùng khẩu trang bộ dạng khả nghi người nào đó đi đến.

“KO!” Người nào đó vui mừng hướng hắn chào hỏi: “Cậu tới nhanh thật >o
( nếu không nhanh chờ ngươi bị bảo an của nhà ga xem thành biến thái cấp bắt đi sao. . . . . . 囧)

Con ngươi đen yên lặng nhìn hắn một lúc lâu sau, mới liễm hạ mắt, lạnh lùng đáp: “Ân.”

Tầm mắt lạnh lùng thản nhiên đảo qua bò huynh còn đang ngây ngốc đứng một bên, đối phương lập tức rùng mình một cái, biết điều bỏ chạy.

“Đi thôi.” Thản nhiên mở miệng, sau đó xoay người bước đi.

“Từ từ tớ ——” người nào đó lập tức phản xạ có điều kiện theo sát sau.

Z tỉnh đến Nghiễm Châu khoảng cách tương đối xa, cho nên Mô-za-a tìm được chỗ ngồi liền thoải mái ngồi xuống, chuẩn bị vượt qua mấy giờ ngồi xe.

KO ngồi đối diện hắn, nâng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đem ánh mắt thản nhiên nhìn hướng ngoài cửa sổ.

Mô-za-a ku5 khụ hai tiếng, vô sỉ đến gần: “KO, cậu cũng là bị lão Tam ngạnh buộc đi công sai sao?”

“Không phải.” Ánh mắt không có theo ngoài cửa sổ quay lại, đối phương nhất quán lời ít mà ý nhiều.

“. . . . . . Ngô, ” không phải cưỡng bức, chẳng lẽ giống mình bị lợi dụ? >o
“Hác Mi sư huynh! ?” Một đạo lượng lệ màu lam đứng ở trước mặt bọn họ, thanh âm vừa mừng vừa sợ kêu lên.

Mô-za-a ngẩng đầu, có chút nghi hoặc, chần chờ nói: “Ngươi là. . . . . . Cái kia. . . . . .”

Nữ hài tử mặc váy áo màu lam hoạt bát hướng hắn nháy mắt mấy cái, “Là ta, ngươi trước kia còn tại căn tin giúp ta kêu cơm, còn nhớ rõ không?”

“. . . . . . Nga.” Giống như có chút ấn tượng, hắn nhớ rõ không rõ lắm.

Nữ hài tử không chút câu nệ nào, đơn giản hào phóng ngồi xuống, ngồi ở . . . . . . KO bên cạnh.

“Hi, anh là bằng hữu của Hác Mi sư huynh sao?” MM cười chào hỏi.

KO nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng muốn nói, Mô-za-a đã muốn tìm đúng thời cơ đứng dậy, mở miệng nói: “Cái kia sư muội, em vẫn là ngồi chỗ của anh di9.” Hắn sợ KO lạnh lùng phun ra một chữ”Cổn” đả kích người ta nữ hài tử, đến lúc đó liền hỏng việc. >o
KO nheo lại mắt, con ngươi đen láy trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nhìn về phía hắn, Mô-za-a chột dạ mà đem tầm mắt dời đi.

MM thật cũng thức thời, rốt cục cảm giác được không khí không quá đúng, đứng dậy cùng Mô-za-a thay đổi chỗ ngồi.

Mô-za-a ngồi xuống bên cạnh KO, không khí quỷ dị làm cho hắn theo bản năng rụt lui cổ, đem khẩu trang cùng kính râm đội lên.

“Sư huynh các anh là đi Nghiễm Châu?”

“Ngô, đi công tác.”

“Vậy vị này chính là đồng sự của anh?” Không đợi hắn trả lời, MM đã muốn mỉm cười một chút: “Vừa lúc em cũng đi Nghiễm Châu đâu, hảo xảo a.”

“Đúng vậy, hảo xảo.” Mô-za-a máy móc địa trả lời, MM mỉm cười hắn cũng đã mất đi tâm tình thưởng thức, chỉ cảm thấy ngồi ở KO bên cạnh cảm giác thực kỳ quái a. . . . . .

“Sư huynh còn tại công ty của Tiếu sư huynh làm việc sao?”

“Ân.” Mô-za-a thật cẩn thận hướng bên cạnh nhích một chút đáp.

. . . . . .

. . . . . .

Mấy giờ xóc nảy xuống dưới, Mô-za-a có điểm choáng váng đầu, vừa mới bắt đầu còn thẳng lưng theo sát người bên cạnh bảo trì khoảng cách, về sau liền buồn ngủ mông lung ngáp mấy cái liền .

“Sư huynh, tinh thần của anh hình như không tốt lắm, tối hôm qua không ngủ hảo sao?” MM săn sóc hỏi.

Tối hôm qua tư tưởng từ chối một đêm đương nhiên không ngủ hảo, căn bản là không ngủ.”Không có việc gì. . . . . .” Bất quá bị người quan tâm, đặc biệt là nữ sinh xinh đẹp quan tâm cảm giác cũng không sai. . . . . . Khoa công nghệ thông tin của bọn họ, bị nữ sinh quan tâm một lần cũng không dễ dàng a. . . . . . Mô-za-a gạt lệ.

Xe đến trạm thời điểm, Mô-za-a liền cầm lấy ba lô lắc lắc đứng lên đi theo đám đông xuống xe, ánh mắt đều không mở ra được . Một bàn tay ổn định địa kéo hắn lại, hắn trừng mắt nhìn, quay đầu lại, nhìn đến khuôn mặt đạm mạc của KO, đối phương nhăn mày lại, trong tay hơi hơi dùng sức đem hắn trảo đắc càng nhanh.

“Đi thôi.” Người nọ thản nhiên nói.

“Ngô. . . . . .” Mô-za-a hậu tri hậu giác theo hắn ở trong đám người xuống xe, cái tay lôi kéo hắn thật kiên định hữu lực, làm cho người ta cảm thấy đáng tin.

Đến khách sạn thời điểm, sắc trời đã sắp hoàng hôn.

Mô-za-a vào phòng, liền trực tiếp ngồi phịch xuống sô pha, thoải mái mà ôm một cái đệm sô pha, dùng sức cọ cọ, nhắm mắt lại.

“KO, tớ mệt chết đi, trước ngủ một hồi. . . . . .” Nam sinh thấp giọng lẩm bẩm nói.

Thân ảnh màu đen thon dài đứng ở trước mặt hắn sau một lúc lâu, sau đó lặng yên không một tiếng động ngồi xổm xuống, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng lẳng lặng nhìn hắn.

Người nào đó không cảnh giác ôm gối đầu ngủ đến thích ý, mái tóc màu đen mềm mại dán tại trên trán. Hoàng hôn buông xuống dương quang từ cửa sổ chiếu vào sườn mặt của Mô-za-a làm cho khuôn mặt Mô-za-a hiện lên ửng hồng.

Mâu quang của KO đuổi dần thâm thúy, vươn tay đi tựa hồ nghĩ muốn đụng vào cái gì, đầu ngón tay tiếp xúc với một nhúm tóc đen mềm mại, nam sinh hô hấp như lông chim nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay, một trận nóng rực ấm áp.

Giống như cũng bị tổn thương.

Thu hồi tay, KO trên mặt lại trở về lạnh lùng, con ngươi thấp liễm, thân ảnh thon dài dưới ánh mặt trời lẳng lặng đứng, hồi lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play