Tiếu Nại họp chưa bao giờ giống với các công ty khác là phải ngồi trong phòng họp ở cái bàn thật dài ngồi đầy người, sau đó báo cáo công tác một cách máy móc. Hắn cũng không cố ý yêu cầu nhân viên công ty phải cách thức hóa như vậy, cái gọi là”Tập thể hội nghị” , cũng bất quá là người phụ trách của các ngành tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, uống cà phê tâm sự, lại đối với công tác đề ý kiến v.v.

Cho nên Mô-za-a vừa vào cửa, liền thấy được hai cái thân ảnh, một cái là Tiếu Nại, một cái là KO, bọn họ tựa hồ đang ở thảo luận gì đó, nhưng nghe đến tiểu thanh niên nói sau, cũng không hẹn mà đồng dạng dừng nói chuyện với nhau, hướng bên này nhìn qua.

Tiếu Nại buông trong tay văn kiện, đối với hắn mỉm cười, nói: “Khó được, thực đúng giờ.”

Mô-za-a sáng suốt không có làm đáp lại, đem ánh mắt chuyển sang chổ khác hừ một tiếng, sau đó ngầm chột dạ suy tư để tìm cớ chạy đi, hắn có dự cảm, mỗi khi Tiếu Nại đối với hắn mỉm cười thời điểm thì kết cục của hắn đều thực bi thảm.

Mô-za-a dự cảm bất hạnh lại linh nghiệm , Tiếu Nại như trước vẫn duy trì nụ cười tao nhã phong độ, lần thứ hai mở miệng, bất quá không đối với hắn nói chuyện, mà là nghiêng đầu đối với người bên cạnh: “KO, còn có một sự kiện đã quên với ngươi nói.”

KO bán dựa vào bàn công tác, trong tay bưng ly cà phê, trên mặt biểu tình vẫn là thản nhiên.

Tiếu nại nói: “Hác Mi vài ngày không có tới, công tác của phòng lập trình hẳn là có chút theo không kịp, ta nghĩ đem hắn giao cho ngươi phụ trách.”

Mô-za-a vừa nghe lời này liền bi phẫn, thiên ngôn vạn ngữ ở miệng lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng chỉ dám hóa thành đáng thương hề hề nói: “Lão Tam ——”

Tiếu Nại thản nhiên nhìn về phía hắn: “Ta an bài không đúng chỗ nào sao?”

Đích xác không có chỗ nào không đúng, Tiếu Nại không nói cũng vậy dù sao thì KO cũng là người phụ trách của phòng lập trình, Mô-za-a từ hắn phụ trách cũng là hợp tình hợp lý.

Chính là, chính là, nhưng là ——

Mô-za-a khổ không nói được, ở trong lòng khóc không ra nước mắt, sau đó cầu nguyện KO ngàn vạn lần cự tuyệt an bai của lão Tam o(>﹏
Thánh mẫu Maria Quan Âm tỷ tỷ Như Lai phật tổ, xin cho KO cự tuyệt đi cự tuyệt đi cự tuyệt đi. . . . . .

Ba.

KO nhẹ nhàng mà buông ly cafe, sau đó nhìn về phía Mô-za-a.

Ba giây đồng hồ sau, hắn đối với Tiếu Nại nói: “Hảo.”

Thánh mẫu Maria Quan Âm tỷ tỷ Như Lai phật tổ bọn họ lão nhân gia hôm nay đều nghỉ ngơi, cho nên không có nghe đến Mô-za-a đồng học học dốc hết tâm huyết cầu nguyện.

Mô-za-a từ nghe được KO nói ‘hảo’ sau giống như nghe được tận thế thẩm lí và phán quyết, kế tiếp Tiếu Nại còn nói chút gì đó, nhưng Mô-za-a hoàn toàn chưa thoát ly trạng thái lôi hoá, trong đầu thoáng hiện ra “Ta xong rồi ta xong rồi ta xong rồi ta sống không nổi nữa ta muốn đi chết ai cũng đừng ngăn đón ta o(>﹏
Thẳng đến Mô-za-a hồi thần, mới phát hiện đã muốn tan họp, mọi người lục tục đi ra phòng họp. Mô-za-a chết lặng theo đám người đi ra ngoài, có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, Mô-za-a ngẩng đầu lên, liền thấy được Ngu Công đồng học trương khuôn mặt cười đến phá lệ nhiệt tình.

“Ngươi là ai a? Ta nhận thức ngươi sao?” Mô-za-a dùng ánh mắt hèn mọn tà nghễ nhìn hắn, vừa thấy đến người này liền khiến cho hắn nhớ tới”Một tay chi cừu” ở KTV, hắn từng không ngừng một lần một lần hối hận chính mình khi đó không nên chạy tới dìu hắn, như vậy sau đó sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện. Ngu Công đồng học học hiện tại ở trong lòng Mô-za-a đã trở thành ngọn nguồn của sự việc! Mô-za-a đại biểu người dân Trung Quốc khinh bỉ hắn, không, xem thường hắn!

“Hác Mi ngươi đừng như vậy, ta thôi ngươi là ta không đúng, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, bỏ qua chuyện cũ đi ha!” Ngu Công đồng học thái độ thành khẩn nhận sai.

“Ai với cậu là huynh đệ? ! Tớ khả bị cậu hại thảm o(>﹏
Ngu Công đồng học tự biết đuối lý, bồi khuôn mặt tươi cười ngăn lại hắn: “Ta nói, không phải là ôm một cái thôi sao cần gì giận dai như vậy. . . . . .”

“Không phải là ôm một cái? ! o(>﹏
——”Vậy cậu cũng đi tìm nam nhân ôm một cái thử cho tờ xem xem a! !”

Ngu Công sửng sốt, tiếp theo lại hào sảng vỗ ngực cam đoan: “Không thành vấn đề, đợi tớ đi tìm Hầu Tử Tửu ôm cho cậu xem!”

Đến phiên Mô-za-a ngược lại bị lời nói của hắn lôi tới rồi, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: “Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .” Nói quanh co nửa ngày cũng chỉ nói được một từ “Cậu”.

Ngu Công lãm quá vai hắn, sang sảng vỗ vỗ đầu vai hắn, hỏi: “Như vậy được rồi đi? ! Cho ngươi cân bằng cân bằng, chuyện kia coi như xoá bỏ ha!”

Mô-za-a bị hắn đánh lực đạo không nhẹ thiếu chút nữa nội thương, cắn răng quyết định tha thứ thì tha thứ, nhưng kiên quyết vẫn khinh bỉ hắn!

Ngu Công nhìn hắn không so đo, bát quái thích thú lại nổi lên, thần bí hề hề để sát vào hắn, hỏi ra vấn đề mà hắn để ý thật lâu: “Hác Mi, nghe nói ngươi cùng KO——”

Hắn mới nói được một nửa, lại đột nhiên nhìn đến một thân ảnh màu đen thon dài hướng bọn họ đi tới, Ngu Công ngước mắt lên liền nhìn đến đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của KO, cùng đối diện với đôi mắt kia, Ngu Công đồng học lập tức cứng ngắc, đang nói líu loliền đình chỉ.

“Làm sao vậy?” Mô-za-a có chút không rõ cho nên, cũng theo ngu công tầm mắt nhìn lại, sau đó hắn cũng cứng ngắc .

KO đi đến trước mặt bọn họ, thản nhiên liếc mắt đảo qua Ngu Công, lại nhìn hướng Mô-za-a. Hắn thản nhiên nói: “Công sự, lại đây nói chuyện chút.”

. . . . . .

. . . . . .

Mô-za-a động tác chậm chạp gật đầu, nói: “Hảo.”

Ngu Công bay nhanh theo trên vai Mô-za-a rút về móng vút của mình, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt, liên tục nói: “Các ngươi tán gẫu, các ngươi tán gẫu.”

Nhìn Ngu Công rất nhanh rời đi bóng dáng, Mô-za-a khóc không ra nước mắt ở trong lòng OTZ, đây là tình huống gì a a a

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play