Quốc Huy:

Tập trung ở sân trường, tôi buồn khi không được ngồi chung xe với Ân. Các lớp lần lượt bước lên xe, thằng Nam thoăn thoắt giành chiếc ghế cạnh tôi. Mặc kệ nó, chẳng có gì phải quan tâm. Tôi đeo headphone và nhắm mắt lại. Đắm chìm trong suy nghĩ của tôi, cái nụ cười khi nãy của thằng Nam có ý nghĩa gì. Và tôi nhớ là hàng tuần thằng Ân cứ đi đâu đó nhưng có hỏi cũng chỉ nói là đi mua đồ, còn không thì đi dạo. Có khi nào nó đi chơi cùng thằng Nam không. Nghĩ đên đây, tôi chỉ muốn đấm thằng Nam cho đỡ bực bội trong lòng. Có thể lắm chứ vì cái nụ cười khinh khỉnh của thằng Nam ra chiều thách thức tôi. Càng nghĩ càng thấy bực bôi. Tôi cố ngủ một giấc thật sâu để xóa đi cái khó chịu trong người.

Tôi tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, chỉ còn cách Nha Trang khoảng vài chục cây số nữa thôi. Thằng Nam thì ngồi nhắn tin và ra chiều thích thú. Tôi lén liếc vào màn hình. Máu trong người tôi như phát hỏa. Thì ra nó đang nhắn tin với thằng Ân.

“Hehe, được đi chơi xa với Ân thiệt là zui, chắc chắn sẽ là kỉ niệm khó quên đối vs Nam”

Lúc này nếu không có cô chủ nhiệm ở đây tôi đã lao vào cho nó một đấm rồi. Chỉ nhìn vào thái độ của nó thôi cũng đủ để tôi nổi điên, đằng này lại nhắn tin rất ư là tình cảm như thế. Tiếng chuông tin nhắn reo lên.

“Nam đừng có nhắn kiểu như thế chứ, Huy mà bik thì không hay đâu”

Cái gì thế này, tin nhắn kiểu như đang giấu mình chuyện gì đó. Cái cục tức lại dâng trào lên tới cổ họng nhưng tôi không thể lên tiếng. Như thế khác nào tự nhận mình đang xâm phạm sự cá nhân riêng tư của người khác. Ước chi ở đây có khẩu súng, một phát cho nó thăng luôn, thà đi tù còn hơn phải nhìn thấy những chuyện thế này.

Mãi hậm hực chuyện thằng Nam thì đã đến Nha Trang. Lúc này đã 19h00. Sau khi nhận phòng thì cả trường tìm một không gian để cắm trại đêm. Bảy lớp 12 nhưng chưa tới phân nửa đăng kí đi nên cũng không chiếm quá nhiều diên tích. Tụ tập ở bờ biển Nha Trang, lần đầu đốt lủa trại nên tinh thần ai cũng phấn khích. Thằng Ân thì vui lắm, nó cười suốt, người ta cũng nói chỗ nào đông tất sẽ vui. Tôi mon men đừng kế Ân, dĩ nhiên cái con kì đà cũng thế. Thằng Ân mỉm cười.

_Chà, dạo này hai người thân nhau dữ hén.

_Thân cái mốc xì. –Tôi và Nam lên tiếng.

Thằng Ân chưng hững nhìn hai đứa, nhưng chắc chắn một điều là nó chưa biết tôi và Nam đang rất căng thẳng. Cả trường chia thành nhiều cụm và bắt đầu nướng thịt. Không khi khá là ồn ào, mùi thơm bốc lên khiến ai nấy đều chép miệng. Nhóm tôi cả thảy mười người, có cả thằng Ân trong đó. Nó loay hoay trở miếng thịt nhưng dường như khá khó khăn, đôi đũa cứ gắp trượt miếng thịt. Cả đám trố mắt nhìn chăm chăm khi tôi và thằng Nam cứ cố đút thịt cho thằng Ân ăn. Nó phát cáu khi bị tình trạng như thế.

Hoàng Nam:

_Huy nè, sao mà mặt ông căng thẳng dữ zậy, đi cắm trại thì cần nhất là vui vẻ chứ. –Tôi cà khịa thằng Huy.

_Bình thường thôi mà, đối với hạng tiểu nhân thì có cố mấy cũng chẳng thể vui vẻ được, đúng không Nam.

_Vâng, thưa Huy đại nhân. –Tôi vẫn đang bận suy nghĩ nên không muốn dây dưa vào cuộc đấu võ mồm này.

Kế hoạch tiếp theo đã được tôi chuẩn bị khá công phu. Và giờ thì chỉ cần ngồi thưởng thức bộ phim nhiều tập thôi. Lợi dụng lúc Huy đi giải quyết tâm sự, tôi ra hiệu cho Khánh Thy, cô nàng kết mô-đen nó từ đầu năm tới giờ. Dĩ nhiên tôi không thể nào kể mọi chuyện là tôi muốn cướp Ân trong tay Huy cho nhỏ nghe, chỉ là bày vẽ cách để nhỏ tiếp cận và cưa đổ Huy. Nhận được tín hiệu thì nhỏ Thy hành động, nó lẽo đẽo theo sau thằng Huy. Với cái nhan sắc vốn có của nhỏ thì việc mấy thằng cùng khối theo đuổi là chuyện không mấy ngạc nhiên.Chỉ có một từ miêu tả đó là xinh đẹp. Bây giờ là tới cảnh của diễn viên thứ chính.

_Đi dạo xíu không nhóc. –Tôi huých nhẹ thằng Ân.

_Ok, tui ăn nhiều quá nên thấy khó chịu, đi dạo cho xuống bớt nào.

Rảo bước trên bờ biển, tôi kéo Ân đi tới những mỏm đá đen ngòm sát biển. Để tránh sự nghi ngờ, tôi đã trò chuyện rất bình thường với nó.

_Đây phải nói là lần đầu tiên Nam vui đến vậy. –Tôi bắt chéo tay trước ngực.

_Vì chuyện gì? –Nó đá những viên sỏi dưới chân.

_Vì Ân, tui biết Ân là của Huy nhưng tình cảm mà, làm sao tui có thể kìm nén được. –Tôi vờ làm mặt buồn.

_Hả? Vậy ra những gì ông từng nói với tui là thiệt sao? –Nó nheo mắt nhìn tôi.

_Ngốc, từ khi biết Ân, chưa lần nào tui xạo Ân hết á.

_Tui….à…tui… -Nhìn sự ngượng ngùng của Ân mà tôi buồn cười.

_Ân đừng lo, với tui tình yêu không phải là sự chấp nhận của đối phương mà đó là luôn muốn thấy người mình yêu được hạnh phúc, thế là đủ. –Tôi ngửa mặt lên nhìn trời, một màu đen huyền ảo.

_Xin lỗi Nam, tui chỉ có thể nói là vậy. –Nó cười rất tươi nhưng tôi cảm nhận được sự ái ngại trong đó.

_Ủa, hình như Huy phải không. –Tôi chỉ về phía mỏm đá.

Ân nhìn về phía tay tôi. Nhỏ Thy này thiệt là giỏi, nó đang môi kề môi cùng Huy.Tôi liếc xem biểu hiện của Ân, người nó run run, bất giác tôi thấy mình thật xấu xa. Nhưng cuộc sống mà, luôn có sự cạnh tranh công bằng, mạnh được yếu thua. Nhìn cái cảnh thằng Huy với nhỏ Thy hôn nhau, nó lãng mạn còn hơn cả phim Hàn Quốc ấy chứ. Thằng Ân quay đầu lại đi về chỗ cắm trại. Tôi đuổi theo nó.

_Ân nè.

_Tui xin ông, đừng nói gì hết. –Mặt nó khá u sầu.

_Tại sao Ân lại bỏ đi, đáng ra phải làm cho ra lẽ chứ. –Sau khi tôi dứt lời, nó khựng lại.

_Tôi nói gì bây giờ, chẳng lẽ sao bạn lai hôn người yêu của tôi, hay là sao bạn lại giật bồ người khác. –Từ khóe mắt nó, chỉ một giọt nước chảy ra thôi nhưng cái vẻ mặt ấy tôi chằng muốn thấy chút nào. Nó khiến người nhìn phải chạnh lòng.

Thằng Ân chạy thật nhanh, nhưng là chạy về khách sạn, tôi nghĩ nên để nó một mình hay hơn. Mặc kệ, chỉ cần kế hoạch được hoàn thành thì tôi chẳng quan tâm gì nữa. Huy à! Để xem mày còn vênh váo như thế nào đây?.

Quốc Huy:

Ăn uống hơi nhiều, mình phải đi giải quyết thôi. Nếu chạy về khách sạn chắc chết quá. Thế là tôi chạy về phía mỏm đá dọc bờ biển. Tôi giả quyết xong, nhẹ hết cả người. Đôi bàn tay vòng từ sau ôm chặt lấy tôi, cứ ngỡ là thằng Ân. Quay lại thì ngạc nhiên vô cùng khi đó lại là nhỏ Thy. Mắt nó nhìn tôi hết sức trìu mến.

_Huy ơi, Huy có biết là Thy thích Huy lắm không hả? –Tôi vội vàng gỡ tay nhỏ ra.

_Thy làm gì vậy, kì quá! –Tôi đẩy nhỏ ra.

_Bộ Huy hoàn toàn không có cảm giác gì với Thy sao? –Mắt nhỏ Thy rưng rưng.

_Không phải thế, Thy học giỏi, đẹp người đẹp nết, ai mà không thích. –Tôi sợ nhất là nước mắt của con gái, nó khiến tôi lung túng.

_Vậy thì tại sao? Tại sao Huy biết mà vẫn cứ tránh mặt tui thế, trong lớp Huy cứ thờ ơ với tui, tui buồn lắm.

_Xin lỗi, Huy xin lỗi Thy, là vì Huy đã yêu người khác rồi nên không thể chấp nhận Thy được, chúng ta chỉ có thể là bạn thôi.

_Đó là ai? Huy cho tui biết đi, ai vậy? –Nhỏ nắm chặt hai tay tôi và hỏi.

_Điều đó không quan trọng, tim Huy bây giờ chỉ có người ấy thôi, nếu bây giờ Huy có chia tay người ấy thì Huy cũng khó chấp nhận Thy được. Trái tim lúc nào cũng chỉ có thể đựng 3 ngăn thôi.

_Huy cho Thy một ngăn được không, chúng ta có thể giấu mọi người, kể cả người Huy yêu, được không hả. –Mặt nhỏ Thy ràn rụa nước mắt.

_Nó đầy rồi, cha mẹ đã chiếm hai ngăn, ngăn còn lại Huy không thể nhét thêm bất kì ai. –Tôi quay mặt qua chỗ khác.

Bất ngờ nhỏ dung tay ôm chặt khuôn mặt và hôn tôi. Cái vị này, hoàn toàn khác hẳn với khi hôn Ân, tôi không thích, hoàn toàn không. Tôi cố gằng gỡ tay nhỏ ra. Do quá nóng nảy vì những chuyện dạo gần đây, tôi đã vung tay tát Thy một cái. Nhỏ ôm mặt đứng đó.

_Hy vọng Thy sẽ tự trọng hơn và đừng làm gì để Huy cảm thấy ghét Thy, Huy xin lỗi.

Đoạn tôi bỏ đi để nhỏ Thy lẻ loi đứng đó. Có một chút hối hận dâng lên trong lòng, có lẽ tôi đã hơi quá tay với Thy. Nhưng dẫu sao trong tim tôi lúc này chỉ có thằng Ân thôi. Tôi chạy đi kiếm thằng Ân, được bạn nó nói là Ân mệt nên đã về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi.

Tôi cũng thấy hơi mệt và chán nên lết xác về khách sạn. Thiệt là khó chịu khi mà cô xếp tôi chung phòng với thằng kì đà khốn kiếp đó. Tôi gặp thằng Nam trong phòng, nó cười cười nhìn tôi. Nhớ đến chuyện tin nhắn, tôi đã không kiềm chế được và lao tới nắm cổ áo nó.

_Tao không biết mày đang tính giở trò gì, nhưng yêu cầu mày tránh xa ÂN ra –Tôi nhấn mạnh tên thằng Ân.

_Lý do, nếu tao thấy hợp lý thì có thể suy nghĩ lại. –Nó nhếch mép.

_Mày đừng vờ như không biết, mày biết mối quan hệ của tao và Ân mà. –Tôi hét vào mặt nó.

_Lí do của mày không thuyết phục tí nào. Mày và Ân chỉ yêu nhau thôi, có cưới hỏi gì không? Mà vợ chồng có cưới chăng nữa vẫn có thể ngoại tình và vẫn có thể li dị mà, đúng chứ? –Nó khinh khỉnh nhìn tôi.

_Mày giỏi lắm con chó, tao cũng dek thích cù cưa với mày, mày nói đi, mày muốn gì? –Mặt tôi nóng lên

_Chả muốn gì, tao chỉ muốn thằng Ân là của tao.

Nó vừa dứt câu thì nắm đấm của tôi đã phang thẳng vào mặt nó. Nó đứng dậy và vật tôi ra, nó nắm đầu tóc tôi giật ngược lên.

_Tao nói cho mày biết, gì chứ đánh nhau tao chẳng ngán bất kì đứa nào.

Tôi thục chỏ vào mặt Nam, cả hai đưa cứ thế quần nhau cho tới khi cô chủ nhiệm biết. Cả hai đều bị cô mắng cho một trận và chúng tôi chỉ nói là do hiểu lầm thôi. Sau đó cô cho cả hai đổi phòng. Hai ngày sau đó, thái độ của thằng Ân lạ lắm. Nó có vẻ thờ ơ với tôi nhưng lại vui vẻ khi ở cạnh thằng Nam. Lòng tôi khó chịu vô cùng, cái cảm giác như ai đó đâm tôi một nhát dao thật sâu. Nó đau đên mức khiến tôi phải bật lên một tiếng cười hận thù. Suốt trên đường về tôi cứ mãi suy nghĩ những câu hỏi tôi sẽ nói với nó.

Chiếc xe du lịch thằng cái kịt trước cổng trường. Tôi lấy xe và chở Ân về, không khí lúc này khá căng thằng, chẳng ai nói một lời nào cả. Tôi không chạy về nhà mà chở Ân tới bãi đất trống cách nhà khoảng trăm mét khá vắng vẻ.

Tôi nắm chặt cánh tay Ân và lôi xuống xe, nó hất mạnh tay tôi. Lúc này, cái đầu tôi như bốc hỏa. Tôi năm chặt tay lại, nó vẫn nhìn tôi với vẻ thách thức, Tai sao, tại sao cớ sự lại ra thế này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play