Tối hôm đó

Cả nhà nó đang ăn cơm.Thấy vẻ mặt bố mẹ mình buồn thiu,không khí gia đình càng thêm ảm đảm thê lương thế nào ấy,nó đánh bật một câu:

-Bố mẹ có chuyện gì thế ạ?

-À đâu có gì đâu!Mấy chuyện cỏn con ý mừ,mà con ăn xong thì lên học bài rùi đi ngủ sớm đj nha.-Mẹ nó dặn dò

-Dạ vâng ak

10h đêm nó học xong tất cả bài tập nó lăn đi lăn lại trên giường về việc Liên đánh nó và mấy ngày nay.

Thực ra cô cũng đâu có định giận tên heo kia đâu chỉ là ả Liên bảo đó là bạn trai của cô ta nên cô cũng k mún mang tiếng là hồ ly tinh cướp bạn trai của người khác.Vì vậy nên cô cùng đường phải tránh mặt bọn họ khỏi người ta bảo cô lại dụ dỗ ny của cô ta.Nhưng thiệt tình nha cô cũng rất thích cái bộ dạng hối lỗi cầu xin lúc trước thay vì vẻ mặt kiêu ngạo,lạnh lùng của hắn.Mà k hiểu sao lúc này cô luôn có hình ảnh là hắn nhỉ.sax thui bỏ đi em gấu ới ta đj ngủ thui nà.

Nhưng những thứ ta mún chưa chắc đã có được,bạn Tường Vy của chúng ta lăn đi lăn lại mà không buồn ngủ mà bây giờ bụng lại biểu tình dữ dội nên nó đành lặn lội xuống nhà xơi bát mì tôm vậy.Đang đj ngang qua phòng của bố mẹ thấy đèn trong phòng vẫn sáng lại có tiếng bố mẹ nói chuỵen to nhỉ.Nó vốn tò mò đã có sãn lại hoàn cảnh như thế này lại càng kích thích cái tò mò của nó.

Ghé mắt vào khe cửa khép hờ cô len lén nhìn thì thấy mẹ đang khóc.

-Ông ơi nhất định phải để nso đi ak nó sống với mình bao nhiêu năm bây h lại...-nói rồi bà khóc lớn

-Tôi hiểu nhưng bà thấy đấy vì tương lai và cũng vì nó và chúng ta cần phải để cho nó về với bố mẹ ruột của

Mình hazzzi tất cả đều là do duyên phận mà thôi.Bố mẹ ruột nó cũng có điều kiện là nà giàu có mà...

Đầu óc choáng váng cô lẩm nhẩm mấy từ :

-tương lai...bố mẹ ruôt...duyên phận ...không thể thế được ...

Hahahahahahaha thì ra ...thì ra cô chỉ là đứa con hoang k máu mủ ruột rà gì với bố mẹ ư? Nhưng cô chột dạ bố mẹ cô có sao?cô có sao!Nội tâm dày vò cô loạng choạng bước đi.Bố mẹ cô thấy tiếng động thì bước ra thấy con gái hồn xiêu phách lạc thì hoảng hốt lắp bắp hỏi:

-Con...con...biết...nghe hết rồi sao?

Nhìn thấy đứa con mất hồn lòng người mẹ đau như cắt hai dòng nước mắt lại tuôn ra:

-Con ơi,Con...bốmẹ ..mẹ thành thật xin lỗi con.Bố mẹ chỉ...chỉ muốn tốt cho con thôi mà.

-Bố mẹ muốn tốt...muốn tốt..cho con...à? Chính bố mẹ cất giấu bí mật này làm con phát điênn rồi.........Nếu ...nếu con k ....phát hiện....được....thì bố...mẹ có cho...con biết ...không?Hả?Hả?

Nó hét lớn mỗi câu nói như dao sắc chém vào trái tim rỉ máu của mẹ nó.

-Mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi con

Nó bỏ chạy như điên vào phòng rồi tự nhốt mình vào trong đó.Nấc nghẹn từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thì ra có một sự thật ẩn giấu lâu đến vậy ư?

Sáng hôm sau

9h sáng nó khẽ mở mắt mệt nhọc xuống giường rồi vào làm VSCN. Mắt nó khá sưng vì khóc nhiều,nó nghĩ bố mẹ chắc cũng đi làm rồi nên mệt mỏi đặt chân xuống sàn nhà .Đứng trên cầu thang nhìn xuống thì ra bố mẹ cô không đj làm mà vẫn ở nhà.Xuống nhà thấy bố mẹ cô đang nói chuyện với một đôi vợ chồng khá sang trọng và lịch thiệp(bố mẹ chị ý đấy).Khi cô xuống thì 4 đôi mắt đều dán lên người cô.Cô nhíu mảy rồi nhàn nhạt chào:

-Chào cả nhà

Xong đâu đấy lại xuống bếp pha ly cà phe cho tỉnh ngủ.Dù không quay lại nhưng cô biết vặp vợ chồng kia đang dán vào ngừoi cô.Đang định bưng cà phê lên phòng thì bố cô gọi lại.

-Tường Vy con lại đây. Dáng vẻ bất cần cô ngồi xuống cạnh mẹ rồi chăm chú nhìn bố cô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play