Xung quanh Hà Phan là các khối hộp thủy tinh dựng theo hàng
lối như một ga -ra ô tô ngầm. Một không gian mờ ảo bởi ánh sáng cường độ yếu và
bị hấp thụ bởi các bể đựng dung dịch. Anh nhìn vào trong các bể chứa này và sởn
gai ốc khi nhận ra đây là khu vực ngâm thi thể.
Anh phóng mắt tìm một lối ra, trong không gian kín của hầm mộ
kéo dài hun hút chỉ có sự im lặng đến rợn người. Anh không tin nổi số người hào
phóng hiến xác cho khoa học lại dồi dào như thế trên một đất nước chỉ có hơn mười
triệu dân. Họ là các tử sĩ Khơ Me đỏ bị quy tụ vào đây từ thời trước sao. Hay
đây là đáp số của các vụ mất tích bí ẩn t hàng chục năm nay. Và một giả thiết
có vẻ rùng rợn hơn khi anh nghĩ đây chính là các công nhân xây hầm ngầm bí mật
đã bị thủ tiêu.
Anh không nỡ đụng ánh mắt sợ hãi của mình vào từng con người
đang chìm trong giấc ngủ ngàn thu lạnh lẽo nhưng một thi thể làm anh không thể
dứt mắt bỏ đi. Xác không đầu. Chính xác, anh đưa mắt lướt từ chiếc cổ cụt cho đến
chân và suýt buột miệng khi nhận ra bàn chân cụt. Không phải ngờ vực gì nữa,
đây chính là Son Sen mà Samdech đã mang từ trên rừng về ngày hôm trước.
Tên lãnh tụ Khơ Me đỏ này mới gia nhập đội ngũ hiến xác hay
hắn đã từng nằm đây nhiều năm rồi? Tại sao Samdech lại cố tình để anh nhìn thấy
điều tối kị này trong khi ông ta vẫn chưa trả lời anh xác chết là ai.
Mọi sự liên tưởng đều dẫn đến bản thân và anh rùng mình nghĩ
đến số phận của mình. Rất có thể Samdech sẽ giết anh rồi ném vào một trong các
bể trống đang há nắp chờ đợi thành viên mới kia. Phải bằng mọi giá thoát khỏi
nơi đâ
y.
Chợt có tiếng bước chân, anh ngồi thụt xuống sau một bể chứa
theo dõi. Nhìn xuyên qua khối nước dày màu lam, hình ảnh hai người đàn ông dị
hình do khúc xạ ánh sáng đang dặt dẹo tiến về phía trong. Hà Phan nhận ra hai
khuôn mặt tím nhợt bành to sau thấu kính tinh thể lỏng kia chính là hai tên vệ
sĩ đã mang anh vào đây, giờ đã đến lúc chúng thả anh vào các bình chứa xác phục
vụ cho khoa học.
Hà Phan chờ đợi sự xuất hiện của Samdech nhưng ý nghĩ xa xỉ
đó khó có thể thành hiện thực vì ông ta biết khẩu Glock trong túi anh có tới
hai viên đạn đang chờ sẵn. Tuy nhiên, anh cho rằng ông ta để anh mang vũ khí
vào với lí do khác rất tế nhị và cũng rất ‘’người’’. Những ai từng trải qua đời
lính chiến trường Cam như Hà Phan, họ hiểu rất rõ kẻ thù của mình tráo trở đến
mức nào, còn sự dã man và vô nhân tính thì qua vụ thảm sát hơn 3 ngàn thường
dân Ba Chúc đã nói lên tất cả. Ngay cả trong cuộc chiến Tây Nam, công ước quốc
tế về tù binh bị Pol-pot ném vào sọt rác bởi chúng tra tấn và hành quyết một
cách ghê rợn khi bắt sống được đối phương. Vài đồng đội anh đã từng cắn lựu đạn
tự sát chứ không chịu bị bắt.
Giờ đây anh cũng không ngoại lệ khi yêu cầu bằng được mang
khẩu súng bên người và thật đáng khâm phục khi Samdech hiểu được điều khó nói
thành lời đó. Già đời như ông ta chắc phải hiểu rằng tước đoạt cảm giác an toàn
cuối cùng của đối phương không phải là cách khôn ngoan để thuyết phục người
khác.
Hà Phan nắm chặt khẩu Glock còn hai viên đạn và cầu khấn cho
không viên nào bị xịt. Hai bóng người bất chợt tách sang hai hành lang liền kề
theo thế kẹp anh vào giữa, anh thấy rất rõ những kẻ tấn công đang dò dẫm tìm
mình. Chúng đi so le và bọc lót cho nhau rất chắc chắn, anh không thể hạ được một
tên m không lãnh đòn của tên kia. Anh chỉ dựa và những bể thủy tinh cao lút đầu
cùng các thi thể bên trong làm bia che chắn. Tên thứ nhất đi bên trái ngang qua
chỗ anh nấp và lập tức hắn phát hiện con mồi. Ngay tức khắc, anh phóng chân
tung cú đá lóc sườn cực mạnh làm hắn té lộn nhào xuống đất. Khẩu súng ngắn
trong tay hắn té về phía trước. Ngay tức thì một tràng AK chói tai réo lên từ
phía bên phải. Anh đổ rạp xuống và hứng trọn thác nước lạnh buốt lẫn mảnh thủy
tinh dội lên người. Hà Phan tối sầm mặt mũi khi đôi mắt bỏng rát bởi thứ dung dịch
cùng với vật nặng rơi đè lên ngực. Anh đau đớn vuốt mặt và thất kinh khi thấy
thi thể không đầu ướt sũng đang ôm mình từ bên trên.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, anh xoay người vật đổ thi
thể để nhìn và kinh hãi khi thấy họng khẩu AK đang chĩa thẳng mặt mình sau một
bể nước.
Chưa kịp định thần, một chớp lửa lóe lên và cơn lốc thủy
tinh lẫn chất lỏng quất lên mặt anh. Xác chết bên sườn anh lập tức rung lên khi
hứng trọn 5 viên AK bắn loạt. Bể chứa vỡ tan, tên sát thủ trơ trọi hiện nguyên
hình sau màn hơi nước màu lam và khẩu Glock của anh kịp nhá lên một vệt lửa buộc
hắn khụy xuống. Hết một viên!
Sự việc diễn ra quá nhanh làm anh chưa hết bàng hoàng. Ngay
trước mặt, tên sát thủ số một cũng đã kịp trườn bò trên sàn đầy nước gần tới khẩu
súng lục của hắn. Vô cùng nguy cấp. Không muốn phí phạm viên đạn cuối cùng, anh
lao tới. Tên kia vồ lấy súng vùng dậy chưa kịp quay lại thì bị một cú song phi
giáng trúng lưng chuồi sấp mặt lần nữa. Khẩu súng bị cướp cò phá tan một bể chứa
làm dung dịch phun tóe vào mặt đúng tầm anh đang lao tới. Hà Phan vội ôm lấy
đôi mắt bỏng rát, đôi chân mất đà loạng choạng trên sàn nhà trơn láng rồi đổ xuống
ngay trên đầu tên sát thủ. Hà Phan co chân đạp mạnh vào khối thịt phía sau
nhưng tên này đã kịp lộn một vòng bật dậy. Thấy cơ hội có một không hai, tên
sát thủ mặt nhoe nhoét máu lao tới hòng khóa chặt con mồi đang dãy dụa trên
sàn. Hà Phan lật người hé mắt và rùng mình khi tên sát thủ đang chồm tới với thế
mãnh hổ vồ mồi. Nhanh như chớp, anh kê một chân và tên sát thủ lãnh trọn gầm
giày thẳng vào ngực ngã bật về phía sau. Trên sàn nhà trơn láng và đầy mảnh vỡ,
chỉ cần một lực nhỏ là đủ đẩy hắn bay một đoạn khá xa. Y chuồi như lướt ván
trên hành lang và khự lại khi cán lên đống thủy tinh. Hắn rú lên đau đớn nhưng
vội nhìn thấy sự sống khi khẩu K54 của hắn lúc nãy hiện ngay trước mặt.
Hà Phan chống mạnh khủy tay bằng thép xuống sàn bật tung người
dậy lao theo định ra đòn kết liễu nhưng anh giật mình khi thấy khẩu súng đã nằm
trong tay tên sát thủ. Không thể hãm người, Hà Phan chỉ kịp tuốt khẩu glock sau
bao. Cũng chỉ trong tích tắc, tên sát thủ đã kịp xoay người lại siết cò ngay tức
thì.
Hai tay Hà Phan nắm chặt khẩu súng chĩa thẳng đồng thời chuồi
úp mặt tránh đạn. Vừa chạm xuống mặt nền cũng là lúc viên đạn cuối cùng trong
khẩu glock réo lên. Hai viên đạn từ hai khẩu súng cùng lúc bay ra, anh chỉ kịp
nhìn rõ tên sát thủ hất nhẹ đầu về phía sau rồi sụp xuống như một cái gật đầu
khuất phục trong tuyệt vọng. Hà Phan đứng bật dậy trong bàng hoàng khi thấy
mình vẫn còn sống. Anh gập cánh tay cơ khí đang nhói đau và đã hiểu ra vì sao
mình thoát chết một cách thần kì. Một lỗ thủng nhỏ xuất hiện trên vỏ đạn 105 li
đang ứa máu.
Ném khẩu Glock xuống sàn, anh nghiến răng cởi phăng chiếc áo
rách bươm ướt sũng máu lẫn dung dịch. Ném chiếc áo dính đầy mảnh thủy tinh, anh
kinh hãi nhìn lên thân thể đỏ au với hàng chục nhát cắt đang ứa máu. Anh hét
lên đau đớn rồi bước sang giật khẩu AK còn mắc cứng trong tay tên sát thủ thứ
hai. Hất nhẹ khẩu súng lên vai, anh lừng lững quay lại Kompun- Bannha để tính sổ
lão Samdech.
***
Bất ngờ có tiếng nổ từ trên mặt đất, các màn hình đồng loạt
lóe sáng và vị giáo sư rủn người khi nhác thấy một mảng tường sụp xuống trong
đám bụi trắng. Hàng loạt lính 911 ập vào qua lỗ thủng đang bốc khói trên nóc
khu cấp cứu. Các cú điểm xạ chớp nhoáng của lính bắn tỉa nấp sau những vật cản
buộc các chiến binh của ông trong đại sảnh lần lượt gục xuống. Lực lượng 911
không mấy khó khăn và chỉ trong vài phút, họ đã vô hiệu hóa tay súng cuối cùng
bên trong viện.
Các chiến binh của Samdech câm bặt dưới đòn tấn công áp đảo
bất ngờ của đối thủ. Bên tai Samdech chói chang tiếng còi báo cháy, còi báo động
phát ra trong căn phòng chỉ huy. Màn hình camera quang học và cảm ứng nhiệt hoạt
động quá tải khi xác định hàng chục điểm đã bị phá tan. Samdech cuống cuồng vật
lộn với núi thông tin mà cái nào cũng nguy cấp. Vị giáo sư lúc này hệt một vị
thuyền trưởng cô độc trong buồng lái của một chiến hạm đang bị đắm. Ông như chới
với ngụp lặn trong dòng thác lũ, và ngay lúc này ông biết chiếc cọc cuối cùng
đã chìa ra với ông. Samdech ôm đầu vật vã lao ra khỏi phòng chỉ huy lao về
thang máy đón chiếc băng- ca của viên Tư lệnh.
Khi cách vài bước chân, cánh cửa bất thình lình bung mạnh
làm ông té ngửa. Cỗ xe băng-ca không phanh lao mạnh vào ngực ông. Bằng thao tác
nhà nghề, Samdech kịp lăn một vòng đồng thời rút phắt khẩu baretta siết cò. Từ
linh cảm đến hành động quyết đoán trong chớp nhoáng chỉ có ở một chiến binh bản
năng và tàn nhẫn, điều đó đã giúp ông sống sót trong bao trận mạc hà khắc. Lại
một lần nữa chứng minh ông phản xạ chính xác. Cỗ xe thúc tan vách kính và hình
hài to tướng văng mạnh từ trên băng- ca xuống sàn không phải là viên Tư lệnh.
Samdech rống lên kinh hãi khi nhận ra gã thủ lĩnh đang quằn quại trên sàn sau
viên đạn của ông. Lao nhanh về phía thang máy nhưng ông nhận ra mình đã quá trễ.
Hàng chục mũi súng Mini Uzi của những kẻ đột nhập khoác rằn ri đã dàn hàng ngay
sau lưng ông.
- Samdech ông đã bị bắt!
Cuộc đấu súng dữ dội với các chiến binh cố thủ trong các
ca-bin diễn ra rất quyết liệt ngay cả khi Samdech đầu hàng chịu trói. Trần
Phách nhác thấy một người đeo mặt nạ trắng bất chấp lửa đạn đang réo rắt lao
vào phía trung tâm. Nhận định một tên thủ lĩnh khác đang định bỏ trốn, ông
phóng theo về hướng hắn vừa khuất. Ngay phía sau, các lính cứu hỏa cũng lập tức
bám theo. Trần Phách băng người trên các kệ máy rồi nhảy qua các đống đổ vỡ
đang bắt lửa. Trên sàn, một số nạn nhân đã trúng đạn nằm la liệt hoặc lết về
phía ngoài. Vài bóng áo trắng đang run lập cập dưới những kệ máy tránh nạn và một
người đang nằm sóng soài phía trước đập ngay vào mắt ông.
Người đàn ông hói trán nằm sấp đang động đậy bên ngoài một
phòng kính cao vút đến tận trần như một lõi thang máy rỗng. Trần Phách nhảy xổ
tới thì nhận ra đó là giáo sư Tôn Thất Sắc, người ông ta nằm vuông góc hướng ra
ngoài với một mảng tường kính đã vỡ vụn phía chân.
- Giáo sư... Giáo sư! – Trần Phách trụ gối xuống lay nhẹ ông
ta.
- Mang ông ta đi ngay. – Ông gọi một lính cạnh đó.
Nhìn tư thế này, ông ngỡ như một người vừa bị rơi từ trên lầu
xuống đất. Với sự tinh nhạy của mình, Trần Phách biết vị bác sỹ này đã bị ai đó
quật ngã bởi tư thế nằm xệch vẹo đau đớn do ngoại lực bất ngờ tác động mạnh từ
phía sau. Theo quán tính, ông nhìn vào bên trong phòng kính nhưng tất cả trống
rỗng ngoại trừ một đống đổ nát lẫn dây rợ rối ngoằng trên sàn lênh láng nước
đang bốc hơi màu xám trắng.
Chiếc cáng được mang ngay tới bên ông ta, vị giáo sư từ từ
ngửng lên nhìn xung quanh bằng ánh mắt chưa qua cơn kinh hoàng:
- Ông đã ổn rồi, chúng tôi sẽ đưa ông ra khỏi đây!
Tôn Thất Sắc khó nhọc duỗi cánh tay như muốn chìa cho Trần
Phách vật gì đó, miệng méo xẹo, thều thào:
- Mặc tôi... hãy đuổi theo...
- Chúng nó, tất cả đã...bị bắt. – Trần Phách ghé tai ông
nói.
- ...Nguyễn Khoa Học... một ...tên... nguy hiểm...
Một tiếng sét vang óc Trần Phách, ông không biết vị giáo sư
này có nói nhảm hay không sau cú ngã đập đầu.
- Giáo sư nói gì...tôi không hiểu?
Trần Phách quỳ hẳn hai chân xuống ghé tai sát miệng nạn
nhân.
- ...Bắt ông ta lại...đừng... để... chết
- Ông ta ở đâu? - Trần Phách lay mạnh nhưng không ngăn được
hai viền mi nặng trĩu đã sập xuống. Nhìn theo ngón trỏ run run khẽ cựa trên bàn
tay co quắp ông ta, Trần Phách cố đọc một thông điệp gì đó nhưng vô hiệu. Ông
chợt phát hiện trên sàn nhà có vết máu. Những giọt nhỏ màu hồng loãng, rõ ràng
đó không phải là máu người và xuất phát từ bên trong buồng kính rồi dẫn ra
ngoài, thưa dần rồi mất dấu vết.
Trần Phách vùng dậy, đảo mắt một vòng rồi phi như bay về
phía cuối tổ hợp đang náo loạn trong khói lửa. Trước khi đội quân giải cứu nổ
súng tấn công, Nguyễn Khoa Học vốn là người có uy tín với Samdech, cùng với tài
thuyết khách của mình, ông ta được giao đóng vai trò một nhà đàm phán. Vị viện
trưởng đã cố gắng liên hệ với Samdech để thuyết phục hạ súng. Tiếc thay, vai
trò của Nguyễn Khoa Học sớm bị dập tắt bởi một tai nạn khó hiểu.
Khi nổ súng tấn công, các tay súng tinh nhuệ para đầu tiên
đã loại bỏ các tên lính gác hành lang rồi lao tới chiếc băng- ca. Tea Sech từ
dưới hầm lao ra lập tức bị hạ gục, hắn được đặt lên băng-ca để thay thế một
lính đặc nhiệm đang đắp chăn đóng giả vị Tư lệnh. Chiếc băng-ca mang Tea Sech lập
tức quay mũi tiến xuống hầm và tất cả các cánh cửa đều tự động mở ra trước chiếc
thẻ từ trên ngực Tea Sech. Đội đặc nhiệm gồm Heng sovan, Trần Phách, Chap
Narist và Um Svey cùng chục tay súng khác lập tức bám theo tiến thẳng vào
Kombun – Bannha. Lúc đó tất cả họ đã quên khuấy đi mất Nguyễn Khoa Học đang ở
đâu trong nơi loạn lạc này và điện thoại thì đang bị vệ binh làm nhiễu.
Trần Phách chạy và tìm không biết mệt mỏi quyết không để vị
viện trưởng gặp họa. Theo hướng được chỉ, ông bám theo các hành lang đầy mảnh
kính và sục vào bất cứ hang hốc nào nhưng không hề có một bóng người. Trần
Phách hiểu hơn ai hết Nguyễn Khoa Học không thể di chuyển nhanh với đôi chân của
mình, và nếu ông ta phải tự chen lấn xô đẩy để sinh tồn như lúc này quả là thử
thách khó vượt qua.
Ngay cả trong lúc mê sảng, Tôn Thất Sắc vẫn nghĩ đến ông ta
và sợ ông ta chết. Trần Phách không thể hiểu vì sao Tôn Thất Sắc nói ông ta là
kẻ nguy hiểm, có thể trong lúc mê sảng ông ta nói nhầm là Nguyễn Khoa Học đang
bị nguy hiểm và đừng để ông ta chết. Thế thì có lí hơn.
Đến cuối tổ hợp khá vắng vẻ do các tường kính cánh âm còn
nguyên vẹn. Trần Phách mon men lại gần một dãy tủ đựng mẫu vật đã bị phá tung
cánh cửa và nhiều vật rơi vãi ra ngoài. Vị trí này chưa có dấu hiệu của cuộc đấu
súng, mọi thứ xung quanh còn nguyên vẹn. Trần Phách sởn gai ốc khi tận mắt thấy
các bộ phận cắt rời của bộ não đặt trong các ống nghiệm hình trụ. Mắt ông căng
lên lướt hết chiếc tủ dài rồi dừng lại một vị trí nằm dưới cùng. Một bộ não còn
nguyên vẹn đang ngâm trong dung dịch. Ông lại gần rồi cúi xuống không thể tin nổi
vào mắt mình. ‘’Nguyễn Khoa Học’’
Trần Phách rùng mình lùi bật ra nhìn khối thịt hình bán cầu
màu đỏ ghi tên vị viện trưởng. Nguyễn Khoa Học vừa bị giết sao? Thậm chí các vệt
máu còn chưa kịp khô.
Vậy hung thủ và phần thân nạn nhân đã đi đâu. Trần Phách cố
tìm kiếm bất cứ tang vật nào. Áp sát đôi mắt nhìn lên tấm biển kim loại tối màu
đính phía dưới chiếc bình và đọc khó khăn các dòng chữ tượng hình.
Đó là một mẩu trích ngang lí lịch, nhóm máu và vài thông số
y học khác, điều đáng chú ý là ngày phẫu thuật đề một năm về trước. Không lẽ nó
đã nằm đây một năm rồi sao. Không thể, vì cách đây nửa tiếng rõ ràng là Nguyễn
Khoa Học đang sống nhăn.
Trần Phách mang một nỗi ám ảnh ghê rợn cấp tốc đi tìm hung
thủ, ông nhìn nhanh xuống nền nhà nhưng không phát hiện dấu vết nào. Cố gắng lắng
nghe, ông nhận ra tiếng giày chạm trên nền vọng lại không đều và ông liên tưởng
đến nhịp chân của một người đi cà nhắc. Rút nhẹ khẩu súng rồi cúi thấp người
sau một vách ngăn, ông căng mắt quan sát và nhìn thấy một bóng người đã đi khá
xa. Trần Phách nhẹ nhàng bám theo đến cuối hành lang thì tiếng chân đã biến mất.
Ngồi náu dưới một chiếc bàn tiếp tục nghe ngóng, ông thấy một
bóng người nhoáng qua bên cạnh. Trong thoáng chốc ông nhận ra một người có
khuôn mặt trắng bệch đang mang theo một chiếc hộp khá lớn trên tay. Trần Phách
lao ra đuổi theo nhưng bóng người kia đã thoắt biến về phía cánh cửa cuối hầm.
- Đứng lại! – Trần Phách hô to.
Người kia quả là có bước chạy xuất thần bất chấp hệ vận động
phô rõ điểm yếu, chỉ sau vài giây kẻ kia khuất bóng ngay trước mặt Trần Phách.
Nhận định đây là kẻ đã gây ra tai nạn cho Tôn Thất Sắc và đang có hành vi bỏ trốn,
Trần Phách quyết không để sổng hắn. Cựu sĩ quan đặc nhiệm tăng tốc và chỉ sau
vài nhịp ông đã phải khự người đột ngột để tránh húc vào lưng kẻ đó. Kẻ lạ đột
ngột khự lại chắn đường buộc Trần Phách lùi phắt lại chĩa khẩu súng nhằm thẳng
gáy hắn.
- Đứng im!
Chỉ có âm vọng của mình vọng lại. Đối diện với ông lập tức
xuất hiện một người thứ ba từ xa đi tới, bây giờ thì ông đã hiểu tại sao người
mặt trắng đứng chôn chân trên đường. Trần Phách nhìn kĩ từ xa thì đó là một người
đàn ông vai vác súng đang lững lững tiến lại gần. Thoạt tưởng là một phiến quân,
ông chĩa khẩu K54 lên cao và hét lên.
- Bỏ súng xuống.
Khẩu súng rơi xoảng xuống sàn, và chỉ trong khoảnh khắc ông
nhận ra một gã trần truồng đỏ au dưới một bóng đèn trần chiếu thẳng. Thật không
thể ngờ nổi đó chính là chiến binh của ông. Hai người kinh ngạc suýt kêu lên
nhưng đây chính là thời cơ ngàn vàng của kẻ đứng giữa, hắn bất thình lình vùng
chạy sang một ngách trái. Hai người lập tức đuổi kịp bởi hắn đã chạy vào ngõ cụt.
Người kia bất lực nhìn bức tường kính kiên cố chắn ngang mặt,
hai bên là những bể chứa gãy đổ tạo thành một bức tường kính nham nhở sắc nhọn.
Biết mình không thể trốn thoát, người này sững sờ bất lực. Hắn nâng chiếc hộp
màu đen về phía trước ngực rồi quỳ xuống đầy tuyệt vọng. Từ phía sau, Trần
Phách có dịp nhìn kĩ ông ta và lặng người khi thấy bộ tóc trắng quen thuộc vẫn
còn dính vết máu sau cú thúc vào băng- ca.
Người này lừ đừ quay lại rồi đưa tay giật bung chiếc mặt nạ
trên mặt. Hành động thay cho câu trả lời. Trần Phách giật nảy mình khi nhìn vào
mặt ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT