Hà Phan tắt máy dắt bộ xe theo đường mòn vào đến giữa phum. Hai bên đường lác đác những ngôi nhà sàn đã leo lét lên đèn. Anh muốn tìm một máy điện thoại để gọi khẩn cấp cho Trần Phách. Đỗ xe máy cạnh đường, anh tiến vào sân một ngôi nhà sàn nhỏ. Leo chiếc cầu thang gỗ bắc thẳng từ giữa sân lên tầng hai, anh rón rén gõ cửa.

- Xin lỗi, có ai nhà không?

Một người phụ nữ trong nhà bước ra.

- Anh cần gì?

- Tôi cần nhờ điện thoại một lát.

- Nhà tôi không có. - Chị ta dứt khoát.

- Tôi có việc khẩn mong chị giúp.

- Hâm, đã bảo là không có!

Hà Phan hiểu rằng ở nông thôn dùng điện thoại là rất ít, hơn nữa Campuchia còn nghèo hơn mình. Anh xuống thang ngó quanh những ngôi nhà còn lại, cũng tạm bợ, tối tăm. Kia rồi, có ánh điện hắt ra từ một khung cửa sổ cao cao. Một ngôi nhà sàn lợp ngói khuất sau khóm dừa và ngoi lên môt cột ăng- ten xương cá cao vút. Trên xứ sở này vào đầu những năm 90, loại cây lá sắt này chỉ mọc trong vườn nhà các doanh nhân hoặc quan chức và là dấu hiệu của nạn tham nhũng trong một chính phủ không được tây phương thừa nhận. Biểu tượng này đã bị đẩy lùi về nông thôn tuy vẫn giữ nguyên giá trị. Nhàchắc khá giả.

Hà Phan đỗ xe trước cổng rồi phăm phăm leo thẳng lên tầng hai. Cửa đã đóng kín, qua khe hở anh nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ với ba đứa con nhỏ đang ăn cơm. Người chồng đang dán mắt lên chiếc ti vi màu theo dõi bản tin thời sự buổi tối. Hà Phan nhận ra ngay bên cạnh ti vi là chiếc điện thoại bàn mới tinh. Mừng rỡ, anh định gõ cửa thì ngay lúc đó người chồng buông bát cơm xuống mâm rồi chỉ tay lên màn hình gọi giật giọng:

- Kìa, Bộ tư lệnh bị đánh bom!

Hà Phan rụt tay lại rồi nhìn xiết qua khe hở lên màn hình đỏ rực.

Hai thằng nhóc buông bát bật dậy ôm sát màn hình hò reo inh ỏi. Anh chồng tức tối lôi xệch hai đứa bé vào chỗ miệng quát tháo. Tiếng cháy nổ, còi cứu hỏa réo rắt phát ra qua đôi loa hi-fi to vật. Cô phóng viên phát các thông điệp lên án kẻ gây tội ác và thề sẽ thẳng tay đạp tan nạn khủng bố. Màn hình lập tức phát các đoạn băng do camera quay được tại hiện trường và cách nhận dạng kẻ đánh bom. Ghê thật.

Hà Phan nhìn xuống cánh tay xệ rạc khốn khổ của mình rồi phân vân. Chỉ cần tên ‘’khủng bố’’ này ló mặt vào là cả nhà chết khiếp. Không.

Anh vội tụt cầu thang, rồi dắt xe qua những ngôi nhà sàn trống trải nhếch nhác không mấy hứa hẹn. Kia rồi, lại một ngôi nhà hai tầng hiện ra cuối dốc, từ ngoài nhìn vào biết ngay đây là một gia đình kinh tế khá khẩm. Tầng một trống hoác hoặc dùng nơi nhốt gia súc thì thay vào đó là cửa hiệu nhỏ, ánh đèn sáng choang. Làm kinh doanh bây giờ không thế thiếu điện thoại. Anh quyết định vào tìm vận may.

***

Trung úy Chap Narith ngồi trong chiếc xe chỉ huy nhằm hướng Sisophon xé nát màn đêm lao đi. Chụp bộ kính nhìn đêm lên đôi mắt, anh ta lia quét ba phía nhằm tìm chiếc xe máy bỏ trốn. Ngay hàng ghế sau, trung sỹ thông tin Sokchea ngồi cạnh chếc máy vô tuyến 2w cồng kềnh vô dụng ít nhất là trong lúc này để dành tâm sức cho hai máy điện thoại di động đang chế độ làm việc. Nhận các cuộc gọi khẩn cấp của Sokchea là các đơn vị vệ binh, trụ sở chính quyền xã huyện và tất nhiên là cả cảnh sát địa phương dọc quốc lộ 6 nơi mà tên gián điệp đi qua.

- Báo cáo trung úy! - Sokchea bịt máy rồi chõ môi lên phía trên. - Có một chiếc xe máy đã vào đến phum soya cách đây độ 5 phút, công an xã đã xác nhận.

Trung úy Chap Narith quay phắt về phía sau:

- Hay lắm, nối máy với trưởng công an xã choTên lính thông tin dùng máy di động thứ hai ấn số.

- Trung úy, đã thông máy!

Trung úy Chap Narith tháo kính nhìn đêm rồi lấy máy áp lên tai. Anh ta nói nhát một vào máy:

- Tôi, trung úy Chap Narith, lực lượng đặc biệt PMBU.

- ....

- Ông hãy huy động quân khẩn cấp bí mật chặn các ngả đường ra khỏi phum. Tuyệt đối không hắn biết. Tôi nhắc lại, không được để hắn biết. Chờ lệnh của tôi. Hết.

Trung úy dập máy rồi quay ra sau:

- Từ đây đến Phum Soya còn bao xa?

Tên lái xe quay sang đỡ lời:

- Hết cánh đồng này là đến, độ 2 km.

Trung úy Chap Narith liền móc bộ đàm của mình báo cáo cấp trên.

- Thưa chỉ huy, không cần tiếp viện nữa. Một tin rất vui sẽ đến với sếp chỉ sau nửa tiếng nữa.

Anh ta tắt bộ đàm rồi ra lệnh cho lái xe:

- Tắt hết đèn đi, cho xe chạy năm trăm mét nữa rồi dừng hẳn.

Quầng sáng tắt phụt, đoàn xe loạng choạng dưới ánh sao tiến về phía rặng cây đầu làng.

Toán PMBU lăm lăm vũ khí nhảy xuống khỏi xe mau lẹ xếp hàng trước mặt Chap Narith. Viên chỉ huy phó dùng tay ra ám hiệu. Trong nháy mắt, toán lính được huấn luyện tác chiến trong mọi điều kiện địa hình và thời tiết biến mất trong màn đêm.

***

Hà Phan tiến vào sân, họ đã chào đón anh bằng những cặp mắt đề phòng.

Một phụ nữa trạc ba mươi và một đứa trẻ lên mười đang dọn hàng nhìn ra.

- Chào chị, nhà chị có điện thoại không?

- Có...ai đấy?

Anh mừng quýnh:

- Gọi quốc tế tốt chứ?

- Nội hạt thôi. - Chị ta hạ bao hàng xuống sàn nhà rồi nhìn người đàn ông lịch lãm khoác đồ y như cảnh sát mà họ thấy nhiều trên tỉnh.

Hà Phan chưng hửng định bỏ đi nhưng chợt anh nghĩ lại. Vẫn có

Bằng mọi giá phải báo cáo cho sếp, nếu không may anh bị bắt hoặc ngã xuống trong lúc này, sếp còn cử người khác tiếp tục sứ mệnh. Thông tin anh đang nắm đắt bằng chính mạng sống của mình. Cần chia sẻ ngay cho cấp trên.

- Vậy phiền chị cho tôi gọi nội hạt cũng được, cước phí tôi sẽ gửi chị.

Biết không thể từ chối, chị ta ngước nhìn chiếc áo đen đeo quân hàm và cất giọng rụt rè.

- Anh cứ gọi, mời anh vào!

- Tôi không làm phiền chị lâu đâu. Tôi cần liên lạc với cấp trên vài phút.

- Dạ vâng.

- Rất cảm ơn chị.

Hà Phan đưa ánh mắt trung thực nhìn chị ta như một lời trấn an rồi bước vào cầm máy quay số. Anh sẽ gọi cho giáo sư Samdech. Ông ta là người duy nhất giúp được anh trong tình huống này.

Khi nhấc máy lên, anh không biết nên thanh minh cho ông ta là tại sao đã lên máy bay rồi còn bỏ xuống quay vào rừng. Anh tin sẽ có cơ hội giải thích sau. Còn giờ đây, tính mạng con tin không thể giao cho một kẻ lừng khừng. Anh ấn số Samdech.

Người phụ nữ và thằng bé tiếp tục công việc trừ đôi mắt. Viên cảnh sát có cánh tay bị thương đi một mình ban đêm đáng để họ lo ngại. Chiếc áo anh ta thật oai phong nhưng họ không thể hiểu chiếc quân hiệu màu đỏ có in hình thanh đoản kiếm và lá cờ trên bắp tay có ý nghĩa gì. Chị ta không thể hiểu rằng nó chỉ có ở sỹ quan Hiến binh Hoàng gia cao quý.

Bỗng có tiếng chó sửa rộ lên bên ngoài, thằng bé mau lẹ dừng tay chạy ù ra ngoài sân. Hắn không thích thú khi bị bắt làm việc.

- Mẹ ơi! Xe máy ai để ngài cổng đấy hả mẹ?

Chị ta liếc sang người đàn ông rồi nhắc khéo con mình.

- Con nên ra sau nhà trông ngựa và bò thì tốt hơn đấy.

- Thằng bé lại nhảy lò cò vụt mất.

Hà Phan kẹp ống nghe vào cổ, gác cánh tay đau lên đùi. Bên kia đổ chuông khá lâu mà chưa có ai nhấc máy, anh bắt đầu sốt ruột. Người như giám đốc Samdech ban đêm có thể không ở văn phòng.

- A lô, cho tôi gặp giáo sư Samdech.

- Xin cho biết quý danh.

- Bác sỹ Nguyễn Hà Phan. Tôi người quen của giáo sư.

- Anh có hẹn không ạ?

- Không, việc đợt xuất quan trọng.

- Vâng, anh chờ máy.

Ba mươi giây trôi qua nặng nề. Đầu giây bên kia có tiếng hắng rồi một giọng khàn khàn quen tai vang lên:

- Giáo sư Samdech đây? Ai?

- Xin chào giáo sư, tôi là bác sĩ Hà Phan đây!

Giọng nói bên kia như vỡ òa.

- Trời đất! Anh về đến Hà Nội sao không liên lạc ngay với tôi? Hôm nay tôi gọi cho anh mấy lần nhưng không được.

- Có tin gì mới không thưa giáo sư?

Giọng ông ta như trách móc:

- Anh không mang mẫu ADN thì chúng tôi kiểm tra cái gì?

- Báo cáo bác sỹ... tôi... vẫn chưa về Hà Nội?

- Ơ... anh chưa về? Chúng tôi đã đưa anh ra sân bay?

Hà Phan đợi câu này đã lâu.

- Vâng đúng là tôi đã lên sân bay nhưng sau đó lại quay lại vì lệnh cấp trên.

- Có gì nghiêm trọng sao? Mà anh đang gọi từ đâu đấy?

Như chợt nhớ ra điều gì, giọng ông ta trở nên e dè:

- Anh định làm quái gì ở đây thế?

- Thưa giáo sư, tôi đang làm thủ tục về nước thì nhận được điện gấp từ cơ quan lệnh làm sáng tỏ vài chuyện. Tôi quyết định ở lại đây mấy ngày. Rất tiếc, hai hôm nay có nhiều việc nên tôi chưa liên lạc được với giáo sư.

- Tôi đã cảnh cáo anh, ở lại Campuchia lúc này rất bất lợi cho anh.

- Tôi biết, cám ơn giáo sư, tôi cần ông giúp một lần này nữa.

- Anh đang ở đâu? Tôi sẽ cho người đến bảo vệ ngay tức thì.

- Hiện tôi đang đi Sisophon và không thể gọi cho cấp trên. Giáo sư hãy làm ơn gọi cho sếp tôi và nhắn ông tatheo số này cho tôi.

- Anh cần nhắn gì cho ai chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ, đừng ngại.

- Vâng! - Hà Phan vui sướng. - Nhờ giáo sư gọi theo số 0084 989122510 và bảo ông ta gọi lại cho tôi theo số tôi đang gọi đây.

- Tôi biết. Chờ tôi.

Hà Phan đặt máy xuống đảo mắt một vòng quanh nhà.

Người phụ nữ vội vã thu ánh mắt đang nhìn trộm rồi tiếp tục công việc dang dở của mình. Chị ta bắt đầu thấy sai lầm khi để một kẻ lạ mặt vào nhà lúc khuya khoắt. Tuy chị ta không phải loại bủn xỉn, nhưng anh ta không có dấu hiệu rời chiếc máy sắp hết cước. Tiền là chuyện nhỏ. Đáng chú ý là anh ta mặc áo cảnh sát mà lại xưng là bác sĩ với ai đó. Không muốn nghe trộm nhưng câu chuyện kì cục cứ tuôn hết vào đôi tai vốn nhạy của đàn bà. Ngay lúc đó thằng bé từ cửa sau đẩy cửa xộc vào:

- Mẹ ơi, bò ngựa nguyên cả, con đóng then cài hết rồi.

- Thôi, giúp mẹ một tay nhanh nhanh lên.

Thằng bé miễn cưỡng vần những bao đường Thốt nốt và thúng cá quả hun khói xếp ngay ngắn lên kệ.

Đã năm phút trôi qua, vẫn chưa có tiếng chuông đổ. Hà Phan nôn nóng định cầm máy lên hỏi nguyên do nhưng rồi anh trộm nghĩ. Ông ta cố tình không giúp mình.

Chợt tiếng chuông reo vang. Anh hồi hộp cầm máy.

- A lô sếp à?

- Không, tôi, giáo sư Samdech.

- Lại là ông? – Hà Phan ngán ngẩm. - Giáo sư đã gặp sếp tôi chưa?

- Máy bận, tôi gọi ba lần nhưng không được. Hãy bình tĩnh đợi lát nữa.

- Vâng, thì tôi đợi vậy.

Anh lại đặt máy xuống, người sôi sục như có lửa đốt. Anh cho rằng vị giáo sư gốc Hoa này không hề gọi. Đợi thêm vài phút cũng không có tín hiệu gì. Ức chế, anh định bỏ quách mà đi cho xong, nhưng nếu trước khi đi vào chốn hiểm nguy mà không quay trở lại thì bí mật này sẽ bị chôn vùi. Nếu không báo được cho sếp thì nói quách cho Samdech biết chỗ của giáo sư Sắc cho xong. Khốn thay, cho đến giờ phút này vị bác sĩ gốc Hoa vẫn là bí hiểm với anh. Và trong một tích tắc, Hà Phan đã nghĩ ra vì sao Samdech không muốn giúp anh.

Không thể nán đợi thêm, anh bốc máy gọi lại.

- Phiền giáo sư, ông đã gọi chưa ạ?

- Chưa! Máy vẫn bận, để tôi thử lại xem sao.

- Xin giáo sư giúp tôi! Ông đang ở trong phòng làm việc và tôi biết có ông hai điện thoại để bàn. Ông hãy dùng máy còn lại gọi ngay để tôi nghe thấy.

Vị bác sỹ im lặng, Hà Phan biết mình hơi quá khi đẩy ông vào tình huống không giúp không được.

Anh tin rằng vị bác sỹ không muốn anh liên lạc cho cấp trên nhưng ông ta không còn mặt mũi nào khi từ chối một lời đề nghị thiết tha như vậy.

Vài giây lặng lẽ trôi qua, và anh đã bắt đầu nghe tiếng bấm bàn phím đầu dây bên kia. Tưởng như sắp được gặp Trần Phách đến nơi khi đã nghe chuông đổ bên kia. Bất ngờ ông ta dập cạch một tiếng rồi lên giọng mặc cả với anh:

- Bĩnh tĩnh đã, Anh chưa trả lời tôi anh đang ở đâu?

Vậy là thông điệp đổi chác của giáo sư Samdech đã rõ như ban ngày. Anh có giúp tôi thì tôi mới giúp anh. Hà Phan chỉ còn cách nói thật anh đang ở đâu.

- Tôi đang ở phum soya dọc quốc lộ 6 đi sisophon. Ông có thể kiểm tra qua số thuê bao này.

Samdech phản ứng tức thì.

- Dừng lại ngay, Sisophon cực kì nguy hiểm. Và tôi sẽ không chịu thêm trách nhiệm một con tin nữa đâu! - Ông ta dằn lên từng chữ.

Hà Phan rụng rời tay chân. Lại một lời cảnh báo nữa của ông ta, mà lời Samdech rõ là rất xui. Không, ý chí anh không dễ để ai át vía. Anh cũng quyết định dùng lại chiêu bài mặc cả. Biết Samdech đang hậm hực với chỉ huy Heng Sovan, anh thử dùng con bài này.

- Thưa giáo sư! Tôi đang nắm rất chắc về nơi giáo sư Sắc bị giam. Lực lượng PMBU đang truy kích tôi ráo riết và tôi e rằng họ sẽ tra tấn tôi để tước đoạt bí mật này...

Samdech cắt ngang:

- Cái gì? anh đã biết nơi ở của Tôn Thất Sắc ư? Ông ta đang ở đâu? Nói đi!

Dường như đã đánh trúng tim đen Samdech, Hà Phan đổi sang giọng kẻ đang nắm ưu thế. Anh nói thong thả:

- Đúng vậy, nếu ti không báo được cho sếp tôi, chỉ huy Heng Sovan sẽ phải biết.

- Khoan đã, tôi nối máy ngay đây. Chờ tôi. Tuyệt đối không để Heng sovan biết điều này. Sự hung hăng và vụng về của anh ta sẽ giết chết con tin. Chúng ta ưu tiên giải pháp ngoại giao với kẻ bắt cóc. Anh cứ việc báo với sếp anh xong thì nói cho tôi biết với đấy nhé.

- Tất nhiên.

Hà Phan thừa biết Samdech có thể nghe hiểu những gì anh sẽ nói với Trần Phách. Không sao cả. Còn hơn là không ai biết.

- Bàn phím vang lên 13 tiếng, lần này có tín hiệu kéo dài.

Hà Phan không ngờ mình đã ứng xử nhạy bén và chiêu bài này có ngay kết quả. Tin này đã hấp dẫn Samdech. Anh đã phải trả bằng máu để có tin này, còn ông ta thì hưởng miễn phí.

- Anh hứa đi. - Samdech nhắc lại trước khi nối máy.

- Tôi hứa danh dự. Nhanh lên tôi đang rất bận! – Anh gắt lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play