Nhã Ân thật sự hoảng loạn. Kỳ Cương rõ ràng đã hại cộ Đêm qua, cô chỉ là hồ nghi suy đoán. Nhưng cả ngày hôm nay, thái độ của Kỳ Cương là một câu trả lời xác thực nhất. Anh hoàn toàn tránh mặt cộ Anh đã bỏ mặc cô sau những giây phút kinh khủng đó. Chả lẽ giữa cô và anh không còn gì tốt đẹp nữa sao? Kỳ Cương! Anh đúng là một người đàn ông hẹp hòi, độc địa.
Nhã Ân ngửa cổ nốc cạn ly rượu. Cổ họng cô cay đắng nóng xé. Có phải đấy cũng là mùi vị của cuộc đời? Một cuộc đời đầy những gam màu tối như những bức tranh Kỳ Cương đã vẽ.
Gió từ mặt sông thổi lên và lồng lộng làm Nhã Ân thấy ớn lạnh. Cô khẽ so vai, co hai tay trước ngực.
Nhã Ân cầm cái chai rỗng không lên săm soi. Chán thật, mới đó mà đã hết một chai rồi.
Nhã Ân vỗ bàn, lè nhè:
- Bồi! Đem cho tôi vài chai nữa. Tôi phải uống cho đến khi nào không còn nhớ những chuyện đáng ghét đó nữa.
Nhã Ân úp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt xuống bàn. Không có đau khổ nào bằng đau khổ của người bị phản bội. Tuy rằng Kỳ Cương không phản bội cô vì một người đàn bà, nhưng Kỳ Cương đã phản bội lại lòng tin của cô, đã bán rẻ cộ Thật là đau đớn quá.
Nguyên Tân không bỏ sót một cử chỉ nàocủa Nhã Ân. Thật tình anh cũng không hiểu tại sao anh lại có thể gặp cô một cách hi hữu như thế này.
Những lần gặp gỡ vội vàng qua loa chưa làm anh hiểu rõ về thân thế của cộ Cho nên lúc cố ý định tìm lại cô, anh thật sực không biết cô ở đâu mà kiếm. Số máy điện thoại, ngôi nhà thường gặp hoàn toàn không còn liên lạc được.
Đến lúc này, anh mới ngờ ngợ nhận ra Nhã Ân không phải tình cờ làm quen với anh. Rõ là cô cố tình sắp đặt.
Nhưng vì mục đích gì? Cô chưa hề làm tiền anh, cũng chẳng yêu sách gì ngoài việc muốn lấy anh. Chẳng lẽ ngay cả điều ấy cũng không thật.
Nếu cô cố tình hại anh vì lẽ nào đó, sao cô lại đau khổ dường kia?
Nguyên Tân thật sự thấy bối rối. Anh ráng nén mình chờ đợi. Hy vọng rồi anh sẽ có lời giải đáp.
Nhã Ân tỉnh giấc và hoảng sợ nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Mùi khói thuốc lá nồng nặc khiến cô phải vội đưa mắt kiếm tìm và thất sắc nhận ra người đó là Nguyên Tân.
- Cô thấy thế nào?
Nguyên Tân từ từ đi đến bên giường. Nhã Ân hốt hoảng nhắm mắt:
- Em nhức đầu quá.
- Hình như em không muốn gặp anh?
Nguyên Tân ngồi xuống và đưa tay xoay mặt cô lại.
Nhã Ân chống đỡ yếu ớt:
- Không phải. Em chỉ muốn chết vì xấu hổ.
- Xấu hổ? Tại sao?
- Còn hỏi nữa. Dư luận đang đồn đãi khắp nơi. Còn mặt mũi nào...
Nguyên Tân nheo mắt:
- Tại sao chuyện đó lại xảy rả Em gài anh phải không?
Nhã Ân giật bắn người:
- Không có. Tại sao em lại phải làm như thế?
- Cha mẹ em phản ứng ra sao về chuyện này?
Nhã Ân vờ khổ sở:
- Em đã dám về nhà đâu.
Nguyên Tân nắm tay cô kéo dậy.
- Vậy, anh đưa em về.
Nhã Ân co rúm người lại.
- Không. Em sợ lắm.
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân thật lâu, ánh mắt anh như dò xét, tìm hiểu.
- Gia đình em thế nào nhỉ? Theo như anh thấy thì em có vẻ rất giàu. Vậy cha mẹ em hẳng cũng là một người có tên tuổi?
Nhã Ân xám mặt:
- Anh nghi ngờ gì em thế? Anh không thấy là trong chuyện này, em cũng mất thể diện chẳng khác gì anh sao?
Nguyên Tân đứng dậy. Anh đi vòng vòng trong phòng.
- Xin lỗi em. Nhưng anh không tin sự việc đêm ấy chỉ là vô tình. Anh linh cả có người muốn hại anh, mượn tay em hại anh.
- Thật quá lắm. - Nhã Ân đứng phắt dậy. - Anh nghĩ tôi là hạng người thấp kém vậy sao? Tôi thích anh, yêu anh, thì đến với anh, chứ nào có phải tôi vì tiền mà bán rẻ nhân cách như vậy. Trong khi tôi còn chưa trách anh chỉ xem tôi như một trò đùa thì anh lại ăn nói hàm hồ với tôi như vậy. Tôi thật tiếc cho kết cục không hay này. Từ nay trở đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Đừng tìm tôi đấy.
Nhã Ân đùng đùng lao ra ngoài. Nguyên Tân cắn môi, gục mặt trong lòng bàn taỵ Vậy không phải là Nhã Ân thì là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT