Cái tin Kỳ Cương vào làm ở phòng kế hoạch không chỉ gây bất ngờ cho bà Uyển Phấn, mà còn làm rúng động những người làm việc cho ông Khiết Minh.

Một tài xế lái xe không thể hiện được năng lực gì đặc biệt, sao lại được ưu ái như vậy ? Hơn nữa, anh làm ở công ty xây dựng "Thành Đạt" có được lâu đâu . Thật là không hiểu nổi.

Bà Uyển Phấn hết sức lo sợ, nên đến ngay bệnh viện cật vấn ông Khiết Minh :

- Tại sao vậy ? Tại sao tôi đã năn nỉ ông hết lời mà ông vẫn một mực làm theo ý mình ? Thà rằng ông âm thầm cho nó một căn nhà hay vài trăm triệu, cũng còn hơn quyết định như vậy . Trước mắt đã tạo sự nghi vấn cho nhiều người . Sau nữa, có thể vì nó mà công ty hỏng việc.

- Tôi biết việc tôi làm mà - Ông Khiết Minh có vẻ mệt mỏi - Tôi chỉ cho nó tập sự thôi cũng không được hay sao ?

- Nghĩa là ông đang chuẩn bị cho nó ra mắt chính thức ?

- Dĩ nhiên . Vì nó là con trai duy nhất của Khiết Minh này, chẳng lẽ...

- Không . - Uyển Phấn có vẻ kích động - Tôi không có tham vọng đó . Nếu không, tôi đâu phải đưa nó vào cô nhi viện chứ.

- Nhưng chẳng lẽ mãi mãi nó là đứa con vô thừa nhận sao ? Nó đã có quá nhiều thiệt thòi đau khổ rồi còn gì.

- Sao tôi lại không biết - Bà Uyển Phấn nghẹn giọng - Nhưng liệu nó có thật sự hạnh phúc không, khi không được hoan nghênh đón nhận ? Chẳng thà không có còn hơn là có nữa.

Ông Khiết Minh phẩy tay :

- Thôi, bà đừng nói nữa . Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một người cha mà thôi . Vì nếu chậm trễ, tôi sẽ không còn có cơ hội nữa.

Bà Uyển Phấn bàng hoàng :

- Ông nói vậy là có ý gì ?

- Tôi bị ung thư máu đã đến giai đoạn cuối . Mạng sống chỉ còn tính từng ngày nữa thôi.

- Sao bây giờ ông mới nói ? Mà Ngọc Chi với av đã biết chưa ?

- Không ai biết đâu . Tôi chết vì đau tim hay vì ung thư máu cũng là chết . Có gì phải nói thêm một bệnh nữa cho họ lo . Bà nhớ giữ kín chuyện này đó.

- Tôi... Tôi... sẽ chết mất, nếu ông không còn.

- Nói bậy . - Ông Khiết Minh ráng nở một nụ cười - Bà còn hai đứa con phải lo thay cho tôi đấy.

- Nhưng tôi có làm được gì ? Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ biết sống dựa vào lòng thương hại của ông và Ngọc Chi.

- Đừng nói thế ! Chúng nó rất cần đến bà.

Bà Uyển Phấn bật khóc rưng rức.

Có tiếng gõ cửa . Bà Uyển Phấn vội lau nước mắt . Bà có vẻ mất tự nhiên khi trông thấy b à Ngọc Chi và av.

- Ủa ! Uyển Phấn vô đây hồi nào ? Sao không đợi tôi cùng đi ?

Bà Uyển Phấn cười gượng :

- Tôi cũng không chủ định trước . Đi mua đồ rồi tạt ngang . Thôi, hai người ở lại nhé.

av khẽ gật :

- Vâng . Dì về trước.

Uyển Phấn đi thật nhanh ra khỏi phòng . Xuống hết cầu thang, bà đụng mặt Kỳ Cương ở đó . Qúa bức xúc vì những lo lắng, b lôi Kỳ Cương đi mà không để ý đến sự khác lạ trên mặt anh.

- Kỳ Cương ! Sao con nói với dì là con không nhận lời, bây giờ...

- Sao tôi lại phải từ chối ? - Kỳ Cương vùng khỏi tay bà - Bà thật sự ghét tôi như vậy sao ? Trong lòng bà chỉ có Tùng Nam thôi sao ?

Bà Uyển Phấn há miệng kinh ngạc . Nó vừa nói điều gì vậy ? Bà có nghe lầm không ? Tại sao nó lại biết rõ chứ ?

Bà chỉ tay vào mặt anh :

- Con... con vừa nói...

Kỳ Cương lạnh lùng :

Đừng gọi tôi là con . Lẽ ra bà nên giết tôi chết ngay từ lúc tôi vừa tượng hình mới phải.

- Ôi ! - Bà Uyển Phấn úp mặt vào lòng bàn tay - Đã đến lúc tôi phải trả giá cho tội lỗi của tôi rồi.

- Tại sao bà không nhìn nhận tôi ? Có phải vì bà sợ mất chỗ dựa cho bà và Tùng Nam hay không ? Trong khi bà lo cho anh ta đầy đủ từ miếng cơm manh áo để anh ta thành đạt rõ ràng, thì tôi phải sống trong sự khốn cùng, thiếu thốn . Bà nói đi . Tôi không phải là máu thịt của bà sao ?

- Kỳ Cương ! - Bà Uyển Phấn khóc nghẹn ngào - Con cứ trách ta đi, cứ mắng chửi ta đi . Ta thật sự không có lời nào để bào chữa cả .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play