- Tôi đã suy nghĩ lại, thấy những lời cô nói là đúng . Vì vậy, kể từ giờ phút này, hợp đồng giữa cô và tôi kể như chấm dứt . Cô có thể dọn đồ đạc ngay từ bây giờ . Tiền bạc tôi giao cho cô đúng như lời tôi đã nói . Quần áo nữ trang, tôi tặng cô luôn . Giao lại cho tôi chìa khóa và xe thôi . Vậy nhé ?
Nhã Ân ngồi yên nhìn phong bì tiền và bản hợp đồng Ái Vân để trên bàn . Thế đấy, rốt cuộc thì người ta cũng đoàn viên hạnh phúc, chỉ có cô...
Ái Vân cũng không biết nói gì thêm . Gương mặt cô gái buồn quá đỗi làm cô cảm thấy lòng dạ xốn xang khó tả.
- Thôi, đừng buồn nữa . Em hãy cầm số tiền này, đi tìm anh ấy, rồi sống một cuộc sống hác hạnh phúc hơn nhé . Dẫu sao chị cũng thật lòng cảm ơn em . Nhờ có em mà cuộc hôn nhân của chị mới được cứu vãn.
Nhã Ân cười buồn :
- Để cứu vãn được hạnh phúc, chị nhờ có tiền . Còn tôi, tôi lại vì nó mà mất đi tình yêu của mình . Thật đáng buồn cười quá.
Ái Vân nhìn đôi mắt rưng rưng lệ của Nhã Ân mà thấy lòng hối hận.
- Xin lỗi - Ái Vân đứng dậy - Tôi cũng không ngờ sự thể lại như vậy . Nhưng cô đừng quá bi quan . Một khi anh ấy thật lòng yêu cô, tôi tin anh ta sẽ tha thứ cho cô.
- Tôi không dám mong điều đó - Nhã Ân tuyệt vọng - Tôi biết anh ấy rõ lắm.
Ái Vân khẽ lắc đầu . Thật tình cô cũng không thể giúp gì cho Nhã Ân được.
- Thôi, tôi về . À...
Ái Vân ngập ngừng.
- Từ nay, cô đừng gặp lại Nguyên Tân nữa nhé.
Nhã Ân nhếch môi :
- Chị nói hơi thừa đấy.
Ái Vân thẹn thùng quay đi . Biết làm sao được.
Dầu sao họ cũng đã từng bên nhau . Nói ra vẫn tốt hơn chứ.
Nhã Ân cũng chẳng nấn ná thêm . Cô thu dọn vài bộ quần áo vào giỏ xách rồi khóa cửa lại, chìa khóa Ái Vân đã lấy lúc nãy . Cô ra đi, không một chút hối tiếc về những tiện nghi đã được hưởng, mà chỉ thấy tiếc những giây phút hạnh phúc giữa cô và Kỳ Cương . Không biết sau chuyện ấy, Kỳ Cương ra sao nữa ? Chắc là say mèm trong đau khổ.
Ôi tiền ! Tiền là cái gì chứ ? Cô đã ngỡ có nó là tất cả . Có biết đâu cũng vì nó mà cô mất hết tất cả.
Kỳ Cương ! Nếu không được anh tha thứ thì cõi đời này kể như không còn ý nghĩa gì nữa . Em nói thự đấy.
Nhã Ân đứng sững trước cánh cửa đóng kín . Tấm bảng "nhà cho thuê" được viết nguyệch ngoạc, thỉnh thoảng lại bay xiêu xẹo trong gió . Kỳ Cương trả nhà à ? Anh đi đâu chứ ?
Nhã Ân chạy đến nhà chủ . Bà chủ nhìn cô kinh ngạc :
- Sao Kỳ Cương nói cô đi làm xa, không về đây nữa ?
Nguyên Tân lúng túng :
- Cháu chỉ dự định thôi . Nào ngờ anh ấy giận cháu, dọn nhà đi luôn như vậy . Bác có nghe ảnh nói ảnh đi đâu không ạ ?
Bà chủ lắc đầu :
- Không biết . Cậu ấy chẳng nói gì cả . Vậy bây giờ cô ở đâu ?
Nhã Ân cúi đầu :
- Chắc là ở đây thôi . Bác cho cháu thuê nhé.
Bà chủ cười toét miệng :
- Tất nhiên rồi . Dầu sao cô cũng đã quá quen rồi.
- Bác cho cháu xin chìa khóa.
- Đây, đây . Cậu ấy vẫn còn gởi tôi một ít đồ . Tôi vẫn để bên ấy.
- Vậy hả bác ? - Nhã Ân mừng rỡ - Thế thì ảnh sẽ quay lại.
Bà chủ tò mò :
- Bộ hai người có chuyện nghiêm trọng lắm sao ?
Nhã Ân tránh né :
- Dạ, cũng chẳng có gì . Tại ảnh cố chấp . Thôi con về bển . Chào bác.
- Ờ, cô đi nhé.
Nhã Ân lủi thủi quay trở về chốn cũ.
Nếu biết trước có một kết cuộc như vầy, chắc chắn cô không dám làm những chuyện như vậy.
Không hiểu động lực nào thôi thúc, Kỳ Cương lại đến xin việc ở công ty xây dựng "Thành Đạt", đúng lúc người tài xế của ông Kiết Minh xin nghỉ vì bệnh . Anh được đưa vào thế chỗ.
Ngày đầu đi làm, anh đã gắng tìm hiểu xem Nguyên Tân là ai ? Anh vẫn không tin sự quen biết giữa Nhã Ân và Nguyên Tân là do công việc . Anh thật sự sợ giữa hai người đã có những tình cảm.
Cái vẻ nũng nịu chờ đợi của Nhã Ân hôm nào luôn ám ảnh anh . Nó đã khiến anh không thể tha thứ mà trái lại, nung nấu một ý định trả đũa.
Trả đũa bằng cách nào ? Anh chưa mường tượng ra được . Chỉ cần biết mặt và gần gũi Nguyên Tân trước đã rồi mọi chuyện sau sẽ tính.
Cũng như mọi ngày, Kỳ Cương lái xe đến đón ông Kiết Minh . Nhưng hôm Nhã Âny, ngoài ông ta ra còn có một người đàn bà khác tên là Uyển Phấn.
Bà ta có một nét đẹp phúc hậu dễ mến . Tự dưng vừa gặp, Kỳ Cương đã thấy có cảm tình.
Đến công ty, ông Kiết Minh bước xuống, vỗ vai Kỳ Cương.
- Cậu đưa bà này đi phố mua đồ giùm tôi nhé.
Kỳ Cương cúi đầu :
- Vâng, thưa ông.
Anh cho xe chạy . Được một quãng, bà ta bỗng hỏi anh:
- Cậu có biết viện mồ côi Gia Nghĩa không ?
Kỳ Cương ngạc nhiên :
- Bà muốn đến đó, thưa bà ?
- Phải, tôi muốn đến đó một chút, nhưng anh không được cho ai biết, nhớ nhé ?
- Vâng.
Kỳ Cương cho xe chuyển hướng . Gia Nghĩa là nơi anh và Nhã Ân đã ở . Hôm Nhã Âny có dịp trở lại, chắc là vui lắm.
Tự dưng Kỳ Cương buột miệng :
- Tôi đã từng ở đó, cho nên rất vui khi được đưa bà đi.
Bà Uyển Phấn hơi sững sờ :
- Cậu đã từng ở đó ? Vậy ra... cậu mồ côi ?
- Vâng, thưa bà.
- Bà đến... chắc là để ủng hộ tiền bạc ?
Bà Uyển Phấn cười gượng :
- Chút đỉnh thôi.
- Bà tốt quá - Kỳ Cương khen - Dù ít hay nhiều, có lòng là tốt rồi.
Bà Uyển Phấn có vẻ gượng gạo hơn :
- Cậu khen làm tôi ngại quá.
Kỳ Cương cười phấn chấn.
- Tôi nói thật mà . Vừa trông thấy bà, tôi đã biết bà là người tốt, vì bà có nét phúc hậu rất rõ . Chắc là bà cũng có con chứ ạ ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT