Phủ quốc sư rộng lớn có một cổng chính và hai cổng phụ. Sau mấy ngày “làm dâu” An An tranh thủ điều tra mọi “địa hình” trong phủ để tiện cho mình bỏ trốn sau này. Nàng cũng đâu có tính làm Tĩnh Nghiên cả đời, Tống Minh cũng sẽ không đụng vào nàng sau một năm nên khi thấy thời cơ thích hợp nàng sẽ bỏ đi.
Ở đây sung sướng cũng tốt thật nhưng cá chậu chim lồng làm nàng buồn thê thảm nhớ mấy đêm bận rộn trình diễn kiếm tiền cho mama ghê. May là được cho ăn làm nàng tạm hạnh phúc.
- Ngon quá mẹ ơi! Mẹ nấu ăn ngon thật đó!
- Vậy con ăn thêm đi. Mẹ cứ tưởng nữ nhi còn trẻ như con ăn ít như mèo nhưng thấy con ăn rất khoẻ - Nói đúng hơn nàng ăn như cọp thì có.
Nghe thế An An muốn mắc nghẹn, nàng có phải là tiểu thư đâu mà ăn ít. Mẹ chồng nàng hình như rất “chán” thằng con trai như khúc củi của mình nên nàng về ở thì cưng nàng hết mức. Thấy nàng ăn được còn đích thân tự nấu cho nàng ăn chăm chút như “thú tiêu khiển” mới vậy, quan tâm cưng nàng nhất.
Nhưng dù bà ấy dễ tính cũng sẽ dễ sinh nghi ngờ nếu thấy nàng không đoan trang, nhu mì, hiền thục như tiểu thư khác. Mọi chuyện vỡ lỡ thì tiêu đời nên nàng bẽn lẽn nói…
- Con ăn ít sẽ ốm lắm!
- Mẹ thấy con mảnh mai lắm rồi mà!
- Ốm hơn cơ! Không có cái này… sẽ phẳng ra luôn đó mẹ!
Nàng chỉ chỉ vào ngực mình làm bà ấy hơi bất ngờ rồi chỉ biết cười. Có con dâu đã vui, nàng lại vô cùng thú vị nữa chứ nên cả ngày hai mẹ con quấn quýt trò chuyện.
Cha chồng làm Quốc sư công việc cũng khá bận rộn nhưng chiều nào cũng thấy mặt. Còn gã chồng kia chẳng thấy bóng hắn luôn.
Cũng tại phòng nàng ở dãy đông còn phòng hắn ở dãy bắc nên nếu hắn về khuya thì khỏi gặp được. Nàng cũng chẳng chờ mong gì gặp hắn vì sự tồn tại của hắn vẫn rất mờ nhạt trong nàng. Mẹ chồng cũng hỏi…
- Minh nhi đi suốt con có buồn không?
Bị hỏi, nàng thấy mình đã nói dối là Tĩnh Nghiên rồi nên không muốn nói dối gì thêm với người lớn đành cười cười thật thà…
- Dạ, không! Sau hôm đó đến nay con không gặp lại phu quân nên thấy không sao hết !?
Thấy nàng thành thật bà ấy rất vừa ý một phần nhưng phần khác lại buồn bả nói…
- Hai đứa cứ thế không tiến triển thì mẹ biết làm sao?
- Mẹ đừng lo mà! - Nàng chắc chắn trước khi tiến triển thì mình đã cao chạy xa bay rồi. Lúc đó chắc bà ấy khỏi có gì để lo luôn!
Bà mẹ hơi cười cũng đành chịu ai biểu thằng con mình quá kì cục khó hiểu làm chi. Chợt ngoài cổng có một thân ảnh áo thiên thanh nhanh như sóc lao vào giọng oan oan…
- Cô mẫu! Biểu ca lấy vợ thật hả cô mẫu?
An An nhìn một cô bé rất dễ thương, xinh xắn tầm 14-15 tuổi gì đó nhào ôm lấy mẹ chồng nàng. Trông mặt cô bé trầm trọng lắm làm bà ấy chỉ biết cười cười. Phía sau có một phu nhân sang trọng đi từ tốn vào hình như là mẹ của con bé này. Mẹ nàng giới thiệu ngay cho nàng biết…
- Đây là nhị tẩu của mẹ, còn đây là Bình Bình biểu muội của Tống Minh đó!
Nàng ngoan ngoãn thưa vị phu nhân thì thấy con nhóc đó cả gan dám liếc mình. Vì có hai người lớn nên nàng chỉ “giả vờ” mang dáng vẻ thanh thoát của tiểu thư chứ nếu không An An “xử” con nhóc hỗn láo đó rồi.
Vì hôn lễ của “cả hai” có trục trặc nên mẹ con cô mẫu của hắn mới qua xem mặt nàng. May là An An là cáo già nên dễ dàng nói dối trơn tru lừa hết mọi người còn được khen đẹp và ngoan nữa mới ghê nha.
Bình Bình xem ra không ngại tỏ ra ghét nàng vì con bé ngưỡng mộ biểu ca lắm. Đến khi còn có hai tỉ muội thì con nhóc lớn gan chỉ vào mặt nàng…
- Biểu ca là của tui!
Mẹ chồng và cô mẫu của chồng không có ở đây nên nàng không ngại hất nhẹ cằm, mắt đưa nhẹ, môi nhoẻn cười bộ dạng “đại tỉ chốn thanh lâu”…
- Thì có ai nói gì về quyền sở hữu của muội đâu. Tiếc là biểu ca thì là của muội nhưng ngày đêm si dại, chỉ biết có mỗi tỉ đây thôi haha…
Bình Bình nghẹn lại cục tức không ngờ biểu ca cưới lộn hồ ly tinh rồi, mà con hồ ly này không đơn giản nha. Cô nhóc hung hăng không chịu cho qua để nàng trêu chọc nên hét lên…
- Hồ ly! Dụ dỗ biểu ca của ta!
- Còn đỡ hơn nhím không dụ được cứ la lối hoài! - An An phe phảy cái khăn tay thật không xem con nhóc này đáng là đối thủ cải nhau với mình. Bình nhi run lên.
- Dám nói ta là nhím hả?
- Ủa? Tỉ đâu nói muội là nhím, tự muội nhận mình là nhím nha Bình nhi!
An An le lưỡi chọc làm con bé tức lên không có cửa đấu lại nha đầu lầu xanh tinh ma như nàng. Thế là nhóc con dí theo nàng. An An phấn khích, tay níu váy áo co dò chạy. Lâu rồi mới có người để nàng chọc phá nên con bé biểu muội này của Tống Minh coi như may mắn được nàng phá rồi.
Gia nhân, tì nữ trong phủ nhìn chỉ thấy hai tỉ muội “vui đùa” trong vườn hoa rất là vui vẻ nha. Nàng đang chạy rất vui vì chọc con bé thì không nhìn nên va vào thân người cao lớn lại còn mặc áo giáp nên cứ như cột sắt khiến nàng chới với té. Tống Minh nhanh chóng nắm lấy nàng đỡ lại.
An An ôm mũi ngẩn lên nhìn “phu quân hờ” của mình đẹp tuyệt vời trong ánh nắng ban chiều khiến người ta mơ màng, nước miếng thèm thuồng cứ muốn tuôn ra trên khoé miệng. Nhưng hắn chỉ lạnh giọng hỏi phá tan hình tượng lung linh của chính hắn…
- Nàng làm gì mà chạy không nhìn gì hết vậy?
- Thiếp…
- Biểu ca!
Bình nhi từ sau chạy đến bực tức nhào ôm Tống Minh đẩy nàng ra xa. An An bị hất khỏi tay hắn cũng hơi bực nha đang phủi phủi lại áo váy thì con bé đó lại to gan chỉ vào ngay má nàng khẳng định cho biểu ca biết…
- Cô ta nói cô ta dụ dỗ biểu ca đó! Huynh bỏ cô ta ngay đi!
Tống Minh hơi nhăn mặt vì con bé ôm như muốn đu lủng lẳng trên người mình hệt mấy con khỉ nhỏ. An An gạt tay Bình Bình ra khỏi má mình vì khó chịu trong người nha.
Để nàng thật sự ra tay dụ dỗ hắn thì biểu ca của con nhóc dễ gì đứng nổi phong độ như thế chứ, chắc chắn ít nhất hắn cũng phải nâng chân nàng lên hôn bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Tống Minh mặt vẫn lạnh cứng không biết trong đầu An An toàn tưởng tượng ra cảnh hắn bi luỵ tệ hại thôi. Hắn vỗ đầu Bình Bình nói…
- Không có đâu Bình nhi! Muội như thế là không ngoan!
- Ưh… Biểu ca có tỉ ta không thèm thương muội nữa hả?
Xem ra con bé này như trẻ con ưa vòi vĩnh thôi nhưng tính cách cao ngạo thế kia không được xíu nào. Hắn thở dài vì thật ghét dỗ dành trẻ con…
- Biểu ca tất nhiên là vẫn thương Bình nhi rồi!
- Hay quá! Vậy thì huynh đừng có thương tỉ ta nha!
Giờ Tống Minh mới nhìn đến nàng. An An bị chỉ ngay vào mặt chỉ đưa môi cười nhẹ, hất khẽ cằm nói…
- Thích thì muội và biểu ca cứ thoải mái yêu thương nhau. Tỉ đây “hổng” thèm quan tâm!
Nàng nói còn le lưỡi chọc Bình Bình rồi vô tư đi thướt tha như tiểu thư thứ thiệt vậy. Con nhóc tức quá trời luôn, còn Tống Minh không ngờ nàng có hành động trẻ con như vậy trông ra có phần lém lĩnh hơn cả Bình Bình nữa.
Đúng là cả hai cần phải tìm hiểu nhau thêm vì không rõ chút gì gì về đối phương cả.
———————
Bình Bình và cô mẫu về thì nhà mới yên lại. Tống Minh hình như đã duyệt binh xong ở Hình Bộ nên tạm thời rảnh rang thành ra mới xuất hiện tại nhà. Nàng chỉ ngồi nín thinh nhìn hắn lần đầu không mặc áo giáp. Trông có phần nho nhã như công tử, càng phong độ theo kiểu khác.
An An chống hai tay lên bàn kê má nhìn cho kĩ. Nam nhân gì như hắn thật tuấn tú nhìn mãi cũng không “đã”. Tống Minh cũng không phải là cây củi nên sớm phát hiện ra nàng đang nhìn mình. Thậm chí là nàng ngồi ngay ngắn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt chứ không phải thẹn thùng lén lút. Hắn có chút không thoải mái nên buộc miệng hỏi…
- Mặt ta dính gì sao?
- Không có! Nhưng … có ai nói phu quân rất là tuấn tú chưa?
Mặt Tống Minh trắng nhợt ngay trong khi cha chồng sặc liền chén trà, mẹ chồng không chịu nổi cười phá lên ngay. An An thấy mọi người phản ứng hơi dữ dội nên ngơ ngác chớp mắt, nhíu mi thấy mình nói đâu có gì sai.
Thấy cha mẹ cười không dứt cứ như cái mặt của mình đột nhiên thành trò cười nên Tống Minh hơi xấu hổ kiểu lạnh ngắt chỉ xoay mặt ho vào cái. Mẹ chồng với nựng má nàng nói…
- Con thật đáng yêu Nghiên nhi!
- Con có nói gì sai sao?
Tống Minh vẫn ngồi ngại mặc dù chỉ có cha mẹ ở đây thôi, tại tự dưng nàng có thể ngồi khen hắn một cách tỉnh táo như vậy hỏi sắt đá cũng biết đỏ mặt. Ông bố uống lại tách trà khác nói có chút trêu chọc…
- Hai đứa thay vì ngồi đây tán tỉnh nhau thì ra vườn dạo chơi đi!
- Ơh… con đâu có tán tỉnh phu quân đâu cha. Con chỉ thấy phu quân thật tuấn tú thôi!
Hắn lại thót tim nữa không thể ngồi im nổi phải lên tiếng ngay…
- Nàng đừng có nói thế nữa được không?
- Thiếp nói sự thật thôi mà. Chả lẽ phu quân không tự soi gương ngắm mình sao? - Nàng tròn mắt nói thật vô tư làm hắn thật không thể nào giữ nổi gương mặt lạnh lùng.
- Ta đâu có khùng như thế chứ!?
- Chàng nói thế khác nào ngày nào thiếp cũng bị khùng hả?
Nàng ngày nào cũng phải “khùng” mới có thể chải tóc, trang điểm hay sao? Mặt hắn co quắp lại vì nàng ‘ngây thơ’ đến mức làm cho người đối diện không còn gì để nói lại.
Hai người lớn chỉ cười chảy nước mắt với cả hai. An An cũng phải “cao thủ” lắm mới khiến người chán ngắt như Tống Minh biểu hiện ra cái mặt nhăn nhó như thế. Tuy còn mới nhưng cả hai chắc chắn là đôi phu thê rất hợp, sau này sẽ còn vui vẻ dài dài.
Nàng cùng Tống Minh đi dạo trong vườn nhưng mắt cứ nhìn lên. Hắn thật không quen bị người ta nhìn hoài như thế. Dù nàng không biết ngại nhưng hắn bị nhìn cũng ngại lắm nên xoay qua…
- Nàng đừng nhìn ta nữa có được không?
- Chàng ngại hả? - An An chu môi hỏi bẽn lẽn làm hắn hết hồn.
- Ai ngại chứ?
- Vậy thì cứ cho thiếp nhìn đi. Cùng lắm chàng nhìn lại mặt thiếp nè. Sau khi nhìn chán thiếp sẽ không làm phiền chàng nữa!
Tống Minh nhăn mày, từ đầu biết có vợ sẽ phiền không ngờ lại đến mức này. Và An An hớn hở ngồi cười toe toét ngắm hắn. Hắn miễn cưỡng ngồi nhìn ra hồ uống trà chiều ý nàng cho nàng ngắm mình thoả thích.
Một kẻ cầm binh khiển tướng như hắn cho dù có “sợ” và xấu hổ vẫn không né tránh, hắn sẽ cố bình tĩnh ngồi yên không nhu nhược, hèn nhát. Cho nàng nhìn xong thì sau này nàng không nhìn nữa, thoát nạn luôn.
Nàng thì không biết ‘ngại’ là chữ gì nên cứ nhìn thật kĩ mỹ phu quân của mình. Tống Minh hôm nay không có vết râu mờ do cạo sạch rồi nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn mỹ nam tính có sẵn cả. Nàng nhìn thôi trong lòng còn nổi tà tâm muốn sờ thử nhưng biết hắn không cho đâu nên ngậm ngùi ngắm thôi.
Tống Minh cũng không biết mặt mình có cái gì hay, tuy trước giờ hắn cũng biết nhiều tiểu thư ngưỡng mộ mình nhưng có nữ nhân nào dám như nàng chứ.
Hắn cũng đưa mắt nhìn lại, nàng cũng rất xinh đẹp tại sao không tự ngắm mình lại đi ngắm hắn khiến hắn thật không tự nhiên. Đôi mắt tròn đen trong vắt long lanh cứ nhìn say đắm làm Tống Minh chẳng dễ chịu tí nào.
Rồi An An cười một cái vươn vai…
- Oa… nhìn đủ rồi. Mặt chàng không có cảm xúc gì cả nhìn lâu như khối đá tạc chán muốn chết àk!
Rồi An An cười một cái vươn vai…
- Oa… nhìn đủ rồi. Mặt chàng không có cảm xúc gì cả nhìn lâu như khối đá tạc chán muốn chết àk!
Hắn nghe thế như bị ai đó tán mạnh một tát cho tỉnh. Nàng uống ly trà thơm bộ dạng vô tư thoải mái lắm luôn làm hắn không thể tin nổi, phút chốc cũng phải hỏi cho ra lẽ…
- Nàng đòi nhìn đã rồi chê sao?
- Thiếp đâu có chê, nhìn đủ sẽ chán mà. Chẳng lẽ chàng muốn thiếp ngồi nhìn chàng cả ngày sao?
An An tròn mắt hỏi làm hắn tức muốn chết. Chính nàng tự ý đòi nhìn rồi lại vô tư xoay chuyển như hắn muốn nàng ngắm mình lắm không bằng. Thế là vẻ lạnh lùng trên mặt hắn sớm không còn vì nàng…
- Rốt cuộc là nàng chọc ta hả?
- Hồi nào chứ? Thiếp lại thấy đói bụng rồi chúng ta đi ăn cơm đi phu quân!
Tống Minh nhìn nàng tươi tỉnh rời bàn đi trước chỉ biết tự ôm trán. Thê tử của hắn quả không thể xem thường, có thể làm cho hắn lúc nóng lúc lạnh như thế. Sau này hắn phải đề phòng nàng hơn.
An An thấy Tống Minh vẫn còn ngồi lì tại chổ liền nhíu mày, chu môi gọi nôn nóng…
- Nhanh lên phu quân! Thiếp đói lắm rồi!
- Vừa mới ăn chè với cha, mẹ sao nàng lại đói nhanh như thế chứ? - Hắn uể oải đi ra nói. Nàng cười ngay.
- Thiếp ăn nhiều lắm. Phu quân có biết hậu quả của việc không ăn đầy đủ là gì không? Chổ này sẽ phẳng nè.
Nàng chỉ tay, hắn ngây thơ nhìn theo xuống bờ ngực vun tròn, đầy đặn hấp dẫn của nàng. Tống Minh bị lừa rồi, có muốn lạnh lùng nhìn không xúc động cũng không được. Nàng chớp mắt vì hắn lập tức xoay nhìn chổ khác ngay rồi vội vả đi trước.
Đó giờ nàng cứ nghĩ nam nhân đều thích nhìn và sờ sờ chổ này của nữ nhi nhưng hắn lại không thèm nhìn. Xem ra hắn quả là “khác người” làm nàng cười thích thú bám theo…
- Phu quân thật khác biệt, thiếp rất thích!
- Dù chúng ta là phu thê nhưng nàng cũng nên mắc cỡ một chút chứ nương tử!?
Nàng không biết xấu hổ hết khen mặt hắn, khoe ngực như thế, lại còn nói thích một cách vô tư hỏi ai chịu đựng nổi. An An chỉ nhìn hắn, môi cười gian xảo…
- Phu quân mắc cỡ vì thiếp đúng không?
- Ta không mắc cỡ!
Có điên Tống Minh mới nhận mình mắc cỡ nha nhưng nàng nhìn ra hết rồi. Kể ra phu quân hờ của nàng cũng không đến nỗi nhạt nhẽo, càng lúc nàng càng thấy thích. Môi nàng nhoẻn cười thật tươi…
- Phu quân giận cũng tuấn tú. Chàng cười thử cho thiếp xem có đẹp không đi phu quân!
- Ta không cười với nàng đâu! - Tống Minh sợ nàng quá rồi nên cố đi nhanh.
- Sao vậy? Cười đi mà đừng mắc cỡ phu quân!
- Ta không có mắc cỡ!!!
Hắn la lên như thế càng chứng tỏ là đang mắc cỡ làm nàng cười khì khì thật khoái vị phu quân hờ này của mình. Trông hắn nhàm chán như thế nhưng nếu chịu khó tìm hiểu thêm hẳn sẽ còn chứa nhiều điều thú vị. Dù sao An An cũng đang rảnh rang giả làm vợ hắn nên sẽ tìm hiểu cho bằng được con người thật của Tống Minh.
——————-
Trời vừa sáng, phủ quốc sư đã có chuyện huyên náo cả lên rồi. Gia nhân, tì nữ đứng dưới mặt mày tái mét.
- Thiếu phu nhân cẩn thận đó!
- Đừng có la ầm ỉ lên như thế, ta leo cây là giỏi nhất đó!
An An cười tiếp tục trèo cao thêm làm cho kẻ hầu thật muốn rơi lệ mà thôi. Tống Minh đang ngủ nghe ồn cũng bật dậy đi ra xem chuyện gì. Trời còn sớm như thế, hắn khoát sơ cái áo đi ra không đoán nổi là cái gì gây ra lộn xộn.
Nhưng khi ra đến ngoài đang ngáp nhẹ nhìn thấy nương tử treo người tuốt trên ngọn cây thì hắn muốn trật cả quai hàm vội chạy nhanh đến. An An đã trèo lên đến cành cây cao cách đất cũng phải hơn mười trượng.
- Tĩnh Nghiên!
Nghe giọng Tống Minh nàng nhìn xuống. Tống Minh mới ngủ dậy tóc còn xả ra có chút phong trần cuốn hút, chưa kể khoát sơ áo lộ cả bộ ngực trần nam tính. Nàng mím môi tiếc dã man vì cao quá nhìn không rõ người hắn tí nào.
Nhưng Tống Minh không quan tâm chỉ hung dữ ra lệnh…
- Nàng làm gì vậy? Xuống mau lên!
- Thiếp biết hôm nay chàng ở nhà nên lấy trứng chim hoạ mi làm điểm tâm sáng cho chàng.
Tống Minh nghe lùng bùng lỗ tai, có ai đời đi ăn trứng chim hoạ mi chứ quả là chỉ có nàng thích làm nhiều trò doạ hắn.
An An hí hửng leo đã đến tổ chim nhìn ba trái trứng nhỏ xíu, không do dự lấy đi cất vào trong áo sau đó trèo xuống. Tống Minh ôm trán thật hết nói nổi tiểu nương tử của mình rồi. Nàng thật sự còn kinh khủng hơn cả biểu muội Bình Bình của hắn.
Hắn đứng dưới canh sợ nàng ngã thì mình cũng kịp đỡ. Tì nữ nhìn cũng xanh mặt lo lắng cho thiếu phu nhân không thôi.
Dù áo váy thướt tha song nàng trèo rất giỏi tay chân bám chắc còn hơn khỉ nữa, cuối cùng cũng xuống tới nơi. Tống Minh đỡ nàng chưa kịp la thì nàng đã vui vẻ lấy ra ba quả trứng chim khoe hắn.
Trên cành cây chim cha, mẹ kêu la ầm ỉ vì mất trứng. Vậy mà nàng không thương xót, mắt nhìn thèm thuồng hỏi hắn…
- Phu quân thích ăn luộc hay chiên?
Hắn nhìn ba quả trứng nhỏ của nàng cực công trèo lấy cùng tiếng chim kêu gào trên cao lập tức nhíu mày hỏi lại.
- Nàng ăn trứng này không suy nghĩ đến chim cha mẹ hay sao?
- Hơ? Chúng sẽ nhanh đẻ trứng khác thôi!
Hắn hết nói, uể oải xoay đi về phòng một cách lạnh nhạt. Tiểu thư người ta hiền lành, yếu đuối không dám giết dù chỉ một con kiến còn nàng có thể lấy trứng ăn ngang nhiên mặc kệ chim mẹ kêu gào. Vợ hắn quả là độc nhất vô nhị mà.
An An vội vả cầm trứng chạy te te theo hắn…
- Chàng chưa nói sẽ ăn luộc hay chiên?
- Nàng cực rồi ăn hết đi! - Tống Minh cũng chưa từng ăn trứng chim hoạ mi nhưng không thể nào ăn nổi nha.
- Ấy… thiếp lấy là vì chàng mà. Ăn ba trứng này cũng không no hay nhường chàng một trứng nhé phu quân!
Nàng cười thật ngây thơ giơ quả trứng. Hắn chán nản nói…
- Một trứng thì ăn làm chi? - Trứng nhỏ như vậy không đủ hắn tráng miệng nữa. Nghe thế An An không những không thất vọng còn cười một cái thật ngọt.
- Vậy thiếp ăn hết luôn. Mai thiếp tìm thứ khác thú vị bù đắp cho chàng nha!
Nói xong nàng nhanh chân vui vẻ cầm trứng đi nóng lòng muốn thưởng thức trứng chim hoạ mi tươi mới. Tống Minh nhìn theo chỉ đờ đẫn.
Thiếc Bân theo hầu cũng nhìn rồi quay sang cười nói với chủ nhân.
- Thiếu phu nhân thật đặc biệt ha thiếu gia!
Có thể nói chính xác hơn nàng có chút khác người, không giống ai. Hắn thở ra rồi lạnh lùng lầm lầm lì lì đi về phòng. Có vợ như nàng có muốn làm ngơ như không có cũng không được mà.
——————–
- Con rảnh rang ở nhà thì dẫn Tĩnh Nghiên ra ngoài chơi đi!
Nghe cha nhắt đến nàng, mặt hắn đã sợ ôm cuốn binh thư lăn hướng khác. Ai chứ vợ hắn thật nguy hiểm, nàng khiến cho hắn trở nên không còn là mình nữa…
- Con hiếm khi rảnh nên chỉ muốn ở nhà thư giản thôi!
- Đọc đi đọc lại thuộc hết rồi còn đọc mãi. Mau dẫn vợ ra ngoài chơi đi!
Ông bố quan văn nhưng thật bạo lực đá Tống Minh ra khỏi cửa. Hắn khổ sở không còn lựa chọn nào nữa nên đi tìm nàng. Hắn ra vườn thấy nàng cùng vài tì nữ chụm đầu xem gì đó nên bước đến uể oải nói…
- Đi ra ngoài với ta nè nương tử!
An An nghe xoay lại nước mắt nước mũi đầm đìa làm Tống Minh giật mình. Hắn nói lắp bắp hơi run run…
- Sao nàng khóc vậy? - Mặt ba cô nô tì cũng buồn hiu. Nàng sụt sùi chỉ cái hố trên đất còn vài mẩu xương cá giọng uất ức nói với hắn.
- Thiếp chôn con cá vàng bị chết để xem có mọc lên cây hoa như người ta nói hay không nhưng… hic con mèo đào lên ăn mất cá của thiếp rồi phu quân ơi!
Nhìn nàng oà khóc bù lu bù loa hắn nhăn nhó vẫn giữ sự lạnh lùng nắm kéo nàng lên, cầm khăn tay của nàng dúi lên chính mặt nàng cho bớt nước mắt vớ vẩn…
- Cá làm sao mọc ra hoa. Mà đến trứng chim nàng còn lấy ăn thì tiếc chi con cá chết hả?
- Ưh… thiếp đâu có tiếc. Chỉ là đến bao giờ mới có cá chết nữa trong hồ.
An An lại khóc không khác chi con nít nhõng nhẽo làm hắn nhíu mày nói với nàng lời nhận xét có phần trầm trọng.
- Xem ra nàng ở nhà “rất” rảnh rang!
- Vô cùng rảnh luôn đó phu quân!
Nàng nói và lau nước mắt, ở hơn một tháng trong phủ này cái gì cũng thông thuộc nhưng lại vô cùng buồn chán. Tính nàng vốn thích náo nhiệt, bay nhảy tung tăng thì bị nhốt trong phủ hoài làm sao chịu nổi. Hàng ngày nếu không tìm trò gì đó để chơi chắc nàng sớm chết vì buồn.
Tống Minh thấy rất phiền nhưng vẫn nắm tay nàng dẫn đi ra ngoài. An An bỡ ngỡ chớp chớp mắt hỏi…
- Đi đâu vậy phu quân?
- Cha bảo ta dẫn nàng ra ngoài chơi. Thấy nàng ở trong phủ buồn chán như thế thì thích đi đâu ta sẽ dẫn đi!
Nàng ở trong phủ tội nghiệp như thế “hãm hại” động vật nên hắn phải dẫn đi thôi. An An nhìn bàn tay to của hắn đang nắm lấy tay mình liền mỉm cười thật tươi.
Nàng thật thích cảm giác đi chung với Tống Minh thế này. Thế là đôi phu thê cùng nhau đi ra ngoài phố đông người náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT