Hai người vui vẻ dùng qua bữa ăn tối. Sau bữa ăn tối lại nói chút chuyện, đến gần khi trời tối thì Hiên Viên Hạo đưa Nhược Vi về nhà.

Giống như lúc cùng tới với Nhược Vi, hai người đều đi vô cùng chậm, rất nhàn nhã. Trên cây có mấy con côn trùng không biết tên đang thi nhau cất tiếng kêu, vì vậy mà đoạn đường yên lặng này tăng thêm một chút náo nhiệt.

Khi đã đến nhà Nhược Vi thì Hiên Viên Hạo một tay ôm lấy Nhược Vi kéo tới trong lòng ngực của mình, hắn không nghĩ là để Nhược Vi trở về nhanh như thế, mặc dù lúc nào cũng có thể gặp mặt, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn đem Nhược Vi ôm lấy thật chặt trong ngực.

Trước kia nếu ai nói với hắn về sau hắn sẽ nhớ nhung một cô gái như vậy, hắn nhất định sẽ không tin, nhưng bây giờ thế nhưng hắn lại vô cùng nhớ nhung nữ tử trong ngực này.

Nhược Vi bị Hiên Viên Hạo dùng sức kéo vào trong ngực, cằm cúi vào ngực xương Hiên Viên Hạo, đụng làm đau.

Đột nhiên bị Hiên Viên Hạo lôi kéo như vậy, Nhược Vi cảm thấy Hiên Viên Hạo đối đãi với mình có phần thô lỗ, để cho hả giận nên cắn một cái vào ngực Hiên Viên Hạo.

Hiên Viên Hạo rên lên một tiếng, Nhược Vi nghe âm thanh này khuôn mặt trắng trẻo bỗng đỏ lên.

Âm thanh này thật sự là rất dễ làm cho người ta suy nghĩ nhiều, tay mà Hiên Viên Hạo ôm Nhược Vi càng thêm buộc chặt.

Hiên Viên Hạo giờ phút này cảm giác trong lòng có một dòng nhiệt hỏa đang dần dần dâng lên, cúi đầu thấy gương mặt Nhược Vi đỏ hồng, ánh mắt xấu hổ, hô hấp càng thêm dồn dập.

Nhược Vi cũng cảm thấy khác thường, muốn đẩy tay Hiên Viên Hạo đang ôm mình ra.

Hiên Viên Hạo vì cái hành động nhỏ này của Nhược Vi mà một cây dây cung kiềm chế cuối cùng cũng đứt, vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác tìm được đôi môi Nhược Vi mà hôn lên. Nhược Vi kinh hãi mà hơi há miệng ra. Hiên Viên Hạo liền bá đạo công thành chiếm đất.

Sự bá đạo này khiến Nhược Vi không chỗ lẫn tránh, chỉ có thể mặc cho hắn ta cần ta cứ lấy, tay nhỏ bé vô lực vịn bả vai Hiên Viên Hạo.

Hồi lâu, Nhược Vi toàn thân vô lực ôm lấy người Hiên Viên Hạo, đôi môi sưng đỏ, người có chút kinh nghiệm đều biết rõ đây là chuyện gì xảy ra.

Hiên Viên Hạo khẽ vuốt sau lưng của Nhược Vi. Ổn định lại tâm tình kích động của mình mới vừa rồi. Nếu như không phải là Nhược Vi tuổi còn quá nhỏ, hắn thiếu chút nữa sẽ đem Nhược Vi nuốt luôn vào bụng rồi.

“Đưa ta trở về Hạo ca ca.” Sau khi bình tĩnh lại, Nhược Vi vô lực tựa vào trong ngực Hiên Viên Hạo nói.

Thật may là bây giờ đã trời tối, chỗ này rất vắng lặng, bằng không bị người khác thấy được mình sẽ mất mặt vô cùng.

Tại cái thời đại này nếu như bị người ta nhìn thấy một cô gái chưa định hôn cùng nam tử lén lút ở chung một chỗ thì về sau sẽ không ai thèm lấy nữa, huống chi là việc làm mới vừa rồi của hai người.

Với lại Nhược Vi cũng không thích vào loại thời điểm cùng tình huống không rõ này mà bị người ta nắm được nhược điểm gì, ngộ nhỡ trở thành trở ngại đối với cuộc sống của hai người về sau thì sẽ không tốt.

Nhược Vi mặc dù không có hỏi gia thế của Hiên Viên Hạo, nhưng cũng nhìn ra được tuyệt đối sẽ không đơn giản, cho nên nàng mới tự bản thân mình định ra một cái mục tiêu như vậy, chính là hi vọng mình có đủ thực lực có đủ tư cách có thể đứng sánh vai cùng hắn.

Cũng hi vọng sau này mình có thể bảo vệ hai người đệ đệ thật tốt.

Nên nàng mới nỗ lực mà chuẩn bị vì tương lai của mình cùng với hai người đệ đệ.

Hiên Viên Hạo hít sâu một hơi, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải buông Nhược Vi trong ngực ra, kéo tay Nhược Vi hướng tòa nhà cách đó không xa đi tới.

Nhược Vi cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay, trong lòng cũng trở nên ấm áp, trong trời đêm cô tịch lại có một người như vậy ở bên cạnh mình thật là tốt.

Mặc dù hai người đi rất chậm, nhưng vẫn đã đến. “Hạo ca ca, đến rồi.” Nhược Vi nhỏ giọng nói.

“Uh.” Người nào đó trầm thấp trả lời, trong giọng nói còn bao hàm một chút ý không tình nguyện.

“Hạo ca ca, ta muốn vào nhà, huynh ngày mai có thời gian không?” Nhược Vi ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó đang trầm mặc xuống hỏi.

“Có.” Thấy Nhược Vi đang nhìn mình, hắn cũng không dám không trả lời.

“Uh. Vậy ngày mai Hạo ca ca có thời gian thì tới đây chơi, Nhược Vi sẽ làm món ăn ngon cho huynh.”

Nghe được câu này sắc mặt của người nào đó mới tốt lên được một chút, hóa ra là người nào đó còn chưa nghe được lời muốn nghe, bây giờ nghe được rồi nên rất cao hứng.

“Được, ngày mai nhất định qua đây, ta muốn nhìn thấy nàng đi vào.” Buông tay đang nắm chặt Nhược Vi ra.

“Được, ta vào trước đây, Hạo ca ca cũng về sớm một chút nghỉ ngơi.” Bởi vì biết Hiên Viên Hạo cũng biết võ công, cho nên Nhược Vi cũng không lo lắng an toàn của hắn, huống chi ở nơi này tỷ lệ gặp phải chuyện không tốt cũng là rất nhỏ.

Nhìn Nhược Vi vào viện đóng cửa lại Hiên Viên Hạo mới xoay người đi trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play