Hôm nay là mùng chín tháng tám rồi, trong khoảng thời gian này Nhược Vi và Liễu lý thị đã làm rất nhiều bánh Trung thu, cửa hàng thì nhờ Hiên Viên Hạo tìm người sửa sang. Nàng muốn trang trí cửa hàng theo phong cách hiện đại một chút.
Sau mấy ngày chung đụng, Liễu Lý thị phát hiện Nhược Vi là một chủ nhân rất tốt. Chỉ cần làm việc tốt thì nàng sẽ có cuộc sống yên ổn. Mỗi ngày ăn no mặc ấm, chủ nhân lại không đánh người.
Mấy người Liễu Phong cũng tự nhiên phát hiện ra điểm này, vì vậy càng ra sức làm việc hơn nữa.
Mấy ngày nay Liễu Vượng đã gieo hạt giống xong rồi, đợi mấy tháng sau là cây cải đã mọc lên.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Đào Đào chạy từ bên ngoài vào, luôn miệng gọi Nhược Vi.
“Đệ gấp cái gì, xem người toàn mồ hôi kìa.” Nhược Vi yêu thương lau mồ hôi trên trán Đào Đào.
Mặc dù nói bây giờ tỷ đệ họ đã học võ, sức lực cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường nhưng trong lòng Nhược Vi, Thụy Ca và Đào Đào mãi mãi cần nàng bảo vệ.
Đào Đào dựa vào ngực Nhược Vi, cảm giác dựa vào người tỷ tỷ thật là thích. Bàn tay bé nhỏ của Đào Đào vòng lấy cánh tay Nhược Vi, muốn nàng ôm lấy. Nhược Vi nhìn dáng vẻ đáng yêu thì suy nghĩ một chút, hình như đã lâu rồi nàng không có gần gũi hai đệ đệ của mình cho nên liền dang rộng tay ôm Đào Đào vào lòng.
Đào Đào vui vẻ dựa vào trong ngực tỷ tỷ làm nũng… không khí ấm áp tràn ngập khắp căn phòng.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Nhược Vi nghe tiếng Liễu Vượng gọi mình nên ôm Đào Đào ra ngoài.
Bây giờ Liễu Vượng đã tốt hơn trước rất nhiều, gương mặt không còn nhợt nhạt như xưa.
Mấy người kia cũng giống vậy, thân thể cũng tốt hơn trước nhiều. Tiểu Mộc cũng khỏe hơn làm phu thê Liễu Vượng mừng vui không xiết. Họ còn đặc biệt đưa đứa bé đến dập đầu trước mặt Nhược Vi.
Cuộc sống tốt thế mà thân thể không tốt lên mới là lạ chứ.
Mấy người Liễu Phong vốn là người thật thà, ở đây có cơm ăn chỗ ngủ, chủ nhân là hiền lạnh nên mỗi ngày đều làm tốt việc Nhược Vi giao cho. Mấy người trong thôn có theo chân họ moi móc thì họ cũng không hé nửa lời.
Nhược Vi quan sát mấy nay thì thấy mọi người đều giữ đúng quy tắc, không một ai phạm quy thì rất vui mừng. Điều này chứng tỏ nàng không có nhìn lầm người.
Liễu Vượng thấy tiểu thư nhà mình đi tới, trong ngực còn ôm tiểu thiếu gia thì không khỏi nghĩ đến con trai của mình.
“Liễu vượng, có chuyện gì mà vội vã vậy?” Nhược Vi lên tiếng đánh thức Liễu Vượng.
Liễu Vượng phục hồi tinh thần thì phát hiện mình đang ngẩn ra trước mặt tiểu thư nên xấu hổ không thôi. Nhược Vi cũng không phải là không nhìn ra nhưng nàng cũng không phải là người không biết đạo lý. Người ta thất thần mà mình cũng cấm thì đúng là không có tính người. Bình thường nếu hạ nhân thất thố như thế thì sẽ bị phạt hèo nhưng Nhược Vi không làm thế, nàng tin là sẽ không có lần thứ hai
Liễu Vượng thấy tiểu thư nhà mình không nói gì thì càng thêm xấu hổ. Nếu không có tiểu thư thì không biết bây giờ bọn họ đã như thế nào. Nếu không phải tiểu thư quá thiện lương thì mình đã bị đánh cho nhừ tử.
Nên Liễu Vượng ghi nhớ công ơn này, cứ như vậy mà cả đời trung thành với Liễu gia. Hắn còn bồi dưỡng cho con cháu hắn cũng phải trung thành với người của Liễu gia.
“Tiểu thư, khuôn đã đúc xong rồi, bọn Liễu Phong đang để ở ngoài. Tiểu thư, bây giờ nên để chúng ở đâu đây?”
“Đem vào nhà bếp đi.” Nhược Vi phân phó.
“Dạ, tiểu thư.” Liễu Vượng chạy đi giúp khuân đồ, Nhược Vi thấy Liễu Vượng như vậy thì khẽ nhếch miệng cười.
Nhược Vi ôm Đào Đào vào nhà bếp, Liễu Lý thị và tiểu Mộc cũng đang ở trong đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT