Xe ngựa, nghĩ lại thì họ hàng trong nhà có hay không có thể có xe ngựa, hơn nữa mình đã sớm cùng những người đó đoạn tuyệt quan hệ, cho họ hàng là không thể nào. Vậy còn có ai không.
“Tỷ tỷ, có phải hay không là đại ca ca bọn họ trở lại”, Thuỵ Ca nghĩ đến lần trước đại ca ca lúc bọn họ đi cũng là ngồi xe ngựa.
Nhược Vi suy nghĩ một chút, cũng có khả năng này, nghĩ đến có thể là Hiên Viên Hạo bọn họ trở lại, hai gò má lại không có tiền đồ nhiễm đỏ, xoay người vỗ khuôn mặt nhỏ bé của mình.
Long Phách Thiên nhìn tình huống này cũng nhìn ra được chút ít gì đó, nhìn xem ra đại ca ca trong miệng Thuỵ Ca nói có chỗ nào đó không giống.
Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sân trong của nhà Nhược Vi, tường rào thì cao, trên căn bản mỗi ngày đều là lớn cửa đóng chặt .
Nhược Vi và những người trong thôn cũng không có tiếng nói chung, trước kia nhà Nhược Vi nghèo, không người nào nguyện ý tìm Nhược Vi chơi, hiện tại nhà Nhược Vi so người trong thôn đều khá hơn nhiều, những người đó lại không dám kết thân, vì vậy bình thường cũng sẽ không có người nào tới trong nhà, trừ thường ngày cùng nhà Lưu thẩm có lui tới.
Nhược Vi lau tay, đi ra sân mở cửa, vừa mở cửa thì nhìn thấy quả nhiên là Hiên Viên Hạo bọn họ đứng ở ngoài cửa, nhìn có chút chật vật, một gã sai vặt sau lưng Hiên Viên Hạo cầm trên tay một đống hộp, trên tay người phu xe cũng ôm một ít đồ vật, không nhìn thấy Bao chưởng quỹ, xem bộ dáng là đi về nhà.
Hiên Viên Hạo đứng ở ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân bên trong hướng cửa mà đến, tim đập nhanh hơn, không biết người tới có phải hay không là người mà mình tâm tâm niệm niệm.
Nghe được âm thanh hạ then cửa, không biết từ lúc nào cửa đã mở ra, chỉ nhớ rõ trong mắt mình chỉ có thấy được nữ tử vận quần áo màu vàng.
Ánh mắt Hiên Viên Hạo nóng rực như vậy, Nhược Vi như thế nào có thể không cảm nhận được chứ, trong đầu vốn là nghĩ đến hắn , chỉ là mình thường cố ý xem nhẹ mà thôi, lúc này đây thấy người trước mắt chân thật đứng ở trước mặt mình, trong lòng liền giống bị thứ gì đó quấy nhiễu, cảm thấy ngứa một chút.
Hắn nhìn thật gầy, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt có chút thâm đen, xem ra là một đường chạy về chịu không ít khổ. Phải bồi bổ một chút mới được.
Hiên Viên Hạo thấy giai nhân trước mắt, cảm giác phiền chán trong lòng dọc theo đường đi trong nháy mắt bình phục lại.
Tầm mắt hai người liền quấn vào nhau, A Phúc đứng ở sau lưng Hiên Viên Hạo cuối cùng có mấy phần hiểu tại sao trên đường đi thiếu gia nôn nóng thế này rồi.
Nhìn vóc người cô gái còn chưa nẩy nở, thật không nghĩ tới thiếu gia nhà mình thích loại cô gái nhỏ này.
“Đại ca ca người về rồi à”, giọng trẻ con của Đào Đào vang lên ở bên tai, Nhược Vi ngượng ngùng cúi đầu.
“Ừhm, đã về, Đào Đào có nhớ đại ca ca không?” Hiên Viên Hạo tiến lên phía trước ôm Đào Đào, Đào Đào vui mừng báo cáo với Hiên Viên Hạo trong khoảng thời gian hắn không có ở đây đã làm những gì.
A Phúc thấy cảnh tượng trước mắt này không thể tin được dụi dụi con mắt, đây là người làm cho toàn bộ người trong phủ khiếp sợ không dám trút giận- thiếu gia sao, nhìn thiếu gia thường ngày lạnh lẽo hiện tại vẻ mặt nhu hòa nói chuyện với một đứa bé, A Phúc trợn to hai mắt nhìn, chỉ sợ là mình hoa mắt nhìn lầm rồi.
“Hạo ca ca, đi vào trong nhà đi, bên ngoài mặt trời quá lớn, để cho người của huynh cũng tiến vào nghỉ ngơi một chút đi!”
“Được, Hiên Viên Hạo ôm Đào Đào dẫn đầu vào viện, A Phúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia nhà mình dễ nói chuyện như vậy, rất nhiều năm về sau A Phúc nhìn về phía Nhược Vi trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Phu xe cùng A Phúc theo vào viện, vào viện vừa nhìn, người nhà này cũng không phải như những nông dân bình thường hay thấy, sân dọn dẹp rất sạch, bày biện cũng rất đẹp mắt.
Trong sân phòng ốc thời điểm xây xong Nhược Vi tìm mầm cây ăn quả trồng, hiện tại có chút trái cây chín, lục thụ thành ấm - sống lâu lên lão làng, trong lòng thấy sảng khoái.
“Đại ca ca, người đã về”, mới vừa rồi Thuỵ Ca đi lấy chè đậu xanh ướp ở trong đầm nước, Nhược Vi đoán được có thể là Hiên Viên Hạo bọn họ đã trở lại, thời tiết quá nóng, bảo Thuỵ Ca đi lấy chè đậu xanh đưa cho bọn hắn giải khát.
“Ừhm, Thuỵ Ca cao lớn hơn rồi đấy!” Thấy trong tay Thuỵ Ca bưng đồ, Hiên Viên Hạo đặt Đào Đào xuống dưới đất đứng ngay ngắn, sờ đầu nhỏ của Thuỵ Ca, thay Thuỵ Ca cầm đồ trên tay.
A Phúc lại một lần nữa trợn tròn mắt, chính mình hôm này mở mang tầm mắt, lần đầu tiên thấy thiếu gia đối xử tốt như vậy.
Ôi chao! Hắn thật đúng là buôn bán lời rồi đây! Xem ra địa vị của người nhà này trong suy nghĩ của thiếu gia cũng không thấp, vì thế trong lòng hạ quyết tâm về sau phải đối xử tốt với những người nhà này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT