Hiện tại người trong thôn cũng đã biết Túy Tiên lâu trợ giúp ở trong thôn của mình xây một trường tư thục, đồng thời ở trong thôn cũng lưu truyền một lời đồn, Nhược Vi câu được Ông Trùm giấu mặt của Túy Tiên lâu, là một lão già lớn tuổi.

Lời đồn như thế trong khoảng thời gian ngắn đã lan truyền khắp trong thôn xóm, Nhược Vi không thường ra cửa, cho nên cũng không có bị ảnh hưởng đến, mà Đào Đào cùng Thụy Ca hai ngày nay cũng bị Nhược Vi giữ ở trong nhà, dạy chữ cho bọn họ.

Vì vậy một nhà họ cũng không bị cái lời đồn này ảnh hưởng đến, những người thích nói ra nói vào kia mãi vẫn không thấy nhân vật chính xuất hiện, cảm thấy không có ý nghĩa, sau đó cũng không thèm nói nữa, rồi tìm một chuyện nhiều chuyện mới khác, mặc dù lúc đó chính bản thân Nhược Vi không biết gì nhưng dưới tình huống như vậy lời đồn bất lợi đã tự động được hóa giải.

Cứ như vậy, mấy tháng liền trôi qua, hiện tại, Đào Đào cùng Thụy Ca đã biết rất nhiều chữ, chuyện ruộng vườn Nhược Vi cũng đã xử lý vô cùng thỏa đáng, nếu mà dùng một câu nói để hình dung Nhược Vi bây giờ, thì đó chính là lên được phòng khách vào được phòng bếp, , ,

Thu xếp chuyện ruộng đất cũng không kém hơn so với người khác, nói được thì sẽ làm được, so với rất nhiều người có khi còn giỏi hơn, bất kỳ loại ngành nghề nào cũng đều tinh thông.

Vừa có thể làm việc nặng cũng có thể làm việc tinh tế, có thể cầy cấy cũng có thể thiêu thùa may vá, thật làm cho người khác phải ghen tỵ. Được rồi! Không có lời nào để nói nữa cả.

Trong mấy tháng này, căn nhà của Hiên Viên Hạo ở trong thôn cũng đã xây xong, so sánh với nhà Nhược Vi, về phương diện chi tiết rất nhiều thứ trong nhà cũng là mô phỏng theo nhà Nhược Vi mà làm, vì vậy trong khoảng thời gian này ngược lại hai người lại rất thường xuyên gặp mặt, đã chung sống với nhau giống như bằng hữu.

Bây giờ chuyện mà Hiên Viên Hạo thích làm nhất đã biến thành mỗi ngày sẽ tới nhà Nhược Vi ăn chực, tin rằng về sau cũng sẽ không đổi.

Đến cả Bao chưởng quỹ cũng thích tới nhà Nhược Vi, về phần mục đích thì không cần nói mọi người cũng đều đã biết, Bao chưởng quỹ không có sở thích gì khác, chính là thích ăn. Điểm này có thể cùng sánh ngang hàng với Đào Đào rồi.

Hiện tại người trong thôn cũng đều biết nhà Nhược Vi với lão bản Túy Tiên lâu quan hệ rất tốt, hơn nữa lão bản cũng không phải là lão già lớn tuổi gì đó, khiến những người đó rất hâm mộ những cũng không dám đắc tội một nhà Nhược Vi, ngày trôi qua cũng sinh sống tạm ổn.

Trường tư thục cũng đã làm xong, bên Hiên Viên Hạo việc xây nhà cũng đã hoàn tất, ngày hôm qua Hiên Viên Hạo tới cáo biệt, nói là có chuyện phải về nhà một chuyến, một nhà Hiên Viên Hạo cũng đều ở tại Kinh Thành, trong khoảng thời gian này hắn cũng chưa có trở về lần nào, người trong nhà đã thúc giục rất nhiều lần rồi, lần này trốn tránh không được nữa rồi, trong nhà đại thọ tổ mẫu.

Trong khoảng thời gian này, không khí giữa hai người có chút mập mờ, nhưng cũng không nói gì với đối phương, vì vậy khi phải tách ra một khoản thời gian hai người đều rất lưu luyến.

Lúc Hiên Viên Hạo đi, hai người cũng không có nói lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không đến nổi sanh ly tử biệt gì, chỉ là có nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt, trong lòng có chút không nỡ.

Nhìn xe ngựa đi xa, cảm giác trong lòng trống trải, loại tâm tình này Nhược Vi chưa từng có, mà Hiên Viên Hạo ngồi ở trong xe ngựa cũng có cùng một tâm tình như vậy, hắn không ngờ hắn đối với Nhược Vi đã không buông ra được nữa rồi, mới chia ly mà đã rất luyến tiếc rồi.

Nhìn bộ dáng hắn giống như muốn nhanh chống trở lại, như vậy mới có thể ngày ngày ở bên cạnh giai nhân.

Mới cách xa Hiên Viên Hạo vừa được mấy ngày, Nhược Vi luôn thấy uể oải, không có tinh thần gì, Đào Đào cùng Thụy Ca cũng cảm thấy rất không quen, dù sao Hiên Viên Hạo đối với hai cậu bé luôn rất tốt, mỗi lần tới cũng sẽ đem cho bọn hộ một ít thức ăn, hai người đã hoàn toàn bị Hiên Viên Hạo trong lúc vô tình mua chuộc mất rồi.

Vị tiên sinh được mời đã đồng ý với Hiên Viên Hạo tới dạy tại trường tư thục vẫn còn chưa tới, vì vậy trong khoảng thời gian này vẫn như cũ sẽ là do Nhược Vi dạy Thụy Ca, lúc hắn nói cho Nhược Vi biết, người được mời cũng đã sắp tới rồi, không muốn để cho nàng phải lo lắng.

Hiện tại địa vị một nhà Nhược Vi đã không khác thôn trưởng là mấy, chỉ là Nhược Vi cũng không tính toán muốn làm ra chuyện gì, người không phạm ta, ta không phạm người, vẫn là giống như trước kia, gặp phải người quen cũng tỏ ra chào hỏi.

Thái độ trước kia là gì, bây giờ cũng là thái độ y như vậy, chỉ là cũng có vài người không vừa mắt, những người thích ghen tỵ cũng sẽ ở sau lưng Nhược Vi mà nói xấu, nhưng thái độ của Nhược Vi đối với những người này luôn luôn là mặc kệ.

Cho nên Nhược Vi cũng không vì những người này mà cảm thấy đau lòng, mỗi ngày đều trôi qua rất tự tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play