Vì ăn quá no nên mọi người phải ngồi nghỉ một chút, uống trà tiêu hóa rồi mới ra khỏi cửa.
Lên núi nướng thịt Nên phải mang theo rất nhiều thứ. Chỉ là hôm qua nàng đã cho người chuẩn bị xong nên hôm nay cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.
Hôm qua Nhược Vi đã thông báo cho mọi người là phải mặc đồ đơn giản một chút nên ă cũng chọn đồ vừa thoải mái vừa đơn giản để mặc.
Thụy Ca và Đào Đào mặc trang phục tập võ hàng ngày, gương mặt hưng phấn. Nhược Vi nghĩ chín phần là do nghe có thịt nướng ăn.
Mấy năm nay Nhược Vi có tiền nên đã mua thêm mấy ngọn núi xung quanh ngọn núi cũ.
Bây giờ mọi chuyện coi như đã đi vào quỹ đạo nhưng nàng cũng không thể lơ là. Vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên lúc nào nàng cũng phải trong tư thế sẵn sàng để ứng phó với mọi chuyện.
Ngọn núi hôm nay đi nướng thịt cũng là một trong những ngọn núi Nhược Vi đã mua, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi Nhược Vi vô tình phát hiện ra.
Nơi đó có một thác nước, xung quanh thác nước có hoa cỏ bao quanh, bươm bướm bay khắp nơi, giống như là thế ngoại đào nguyên.
Vì nhà Nhạc lão sư ít khi ra ngoài chơi nên dọc đường đi tinh thần của họ có chút kích động. Lần trước Nhạc lão sư không có kích động như vậy, chỉ sợ là ông ta càng ngày càng trẻ hóa ra.
Dọc theo đường đi, Tiểu Tình ríu rít hỏi hết cái này tới cái kia, hưng phấn không thôi. Thụy Ca và Đào Đào cũng cảm thấy vui, đây chính là mục đích của Nhược Vi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến buổi trưa rồi. Chuyến đi này quả thật không dễ dàng gì, có lẽ vì đã lâu không đến đây nên cảnh đẹp trước mắt làm Nhược Vi quên mất cả hô hấp.
Nơi này có thể gọi là sơn cốc nhỏ, trong đó có rất nhiều loài hoa không biết tên. Không biết tại sao ở một nơi nhỏ thế này lại có rất nhiều hoa, thật làm người ta ngạc nhiên.
Lâu rồi Nhược Vi không tới đây nên cảnh đẹp trước mắt nàng chưa bao giờ thấy qua. Thác nước hùng vĩ, hoa thơm cỏ lạ, bươm bướm bay khắp nơi, một lúc lâu sau mọi người mới bình tĩnh lại được.
"Thật là đẹp, nha đầu Nhược Vi, chỗ này rất tuyệt vời, lần sau trở lại đây." Nhạc lão sư kích động nói với Nhược Vi.
"Được, lúc nào Nhạc lão sư muốn đến thì cứ đến, nơi này cũng là sản nghiệp của Liễu gia trang." Mặc dù Nhược Vi thích chỗ này nhưng cũng không kích động như Nhạc lão sư. Nhạc phu nhân cũng kích động không kém, quả nhiên là vợ chồng!
Quái lão đầu thì không hề bị hoa hoa cỏ cỏ che mắt, ông đã sớm mang Thụy Ca và Đào Đào đi săn thú, để lát nữa nướng thịt ăn.
Nhạc phu nhân và Nhạc lão sư dẫn Tiểu Tình đi tham quan xung quanh. Nhạc Vi phân phó cho mấy hộ vệ đi ra xa, còn nàng và bọn Xuân Phân chuẩn bị đồ để nướng thịt.
Người đi săn thú vẫn chưa trở về nên chỉ có thể bày dụng cụ ra trước. Rau dưa nướng xong là có thể ăn nên hôm nay nàng mang theo rất nhiều. Nhược Vi kêu mấy người làm đem ra suối rửa sạch.
Lúc mọi thứ được chuẩn bị xong thì trong rừng cũng truyền tới âm thanh của đám người đi săn thú.
Xa xa nhìn tới thì thu hoạch không tệ chút nào, trong tay mấy hộ vệ đi cùng cũng có kha khá con mồi. Hôm nay mấy hộ vệ theo cùng là nhóm người vừa huấn luyện xong, mấy người trong nhà đều không biết họ từ đâu đến.
Nhược Vi nhìn thấy con mồi trong tay họ thì rất hài lòng. Dù sao mấy người này cũng là để bảo vệ Liễu gia, không có chút năng lực thì sao được.
Đám hộ vệ trong tay Nhược Vi rất đông, nếu để người ta phát hiện ra thì sẽ dẫn đến tình trạng khủng hoảng. Thực lực của đám người này cũng rất mạnh, thủ hạ của nàng là người có thể lấy một địch mười, người nào cũng nguyện vì Liễu gia hy sinh.
Thụy Ca vả Đào Đào cũng cầm theo con mồi đi theo phía sau, gương mặt tràn đầy hưng phấn. Đào Đào chỉ săn được một con gà rừng và một con thỏ hoang, Thụy Ca thì nhiều hơn một chút.
"Tỷ tỷ, đệ săn được thỏ hoang và gà rừng nè.” Đào Đào hưng phấn kêu to.
"Ừ, tỷ thấy rồi, Đào Đào làm rất tốt.” Nhược Vi vui mừng nói.
Con mồi trong tay Quái lão đầu là nhiều nhất, đúng là gừng càng già càng cay, đám hộ vệ nhìn lão bằng con mắt ngưỡng mộ.
Người nhà Nhạc lão sư cũng quay lại rồi, họ thấy con mồi thì vui vẻ ra mặt. Hai mắt Nhạc phu nhân như tỏa sáng, làm cho người ta có chút rợn cả tóc gáy.
"Nhược Vi tỷ tỷ, mấy thứ này chúng ta có thể ăn không?” Tiểu Tình hưng phấn hỏi.
"Có thể, nướng cho Tiểu Tình ăn nha.” Nhược Vi rất kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của Tiểu Tình, nàng dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của con bé.
Quái lão đầu đã mang theo đám hộ vệ đi làm thịt con mồi, Nhược Vi vội vàng chuẩn bị lò than, chờ quái lão đầu mang con mồi về là có thể nướng. Nói thật, Nhược Vi có chút nhớ mùi thịt nướng rồi.
Nhạc phu nhân cũng đi theo tham gia náo nhiệt, giúp đỡ làm chút chuyện vụn vặt, tinh thần sáng láng, không hề có dáng vẻ mệt mỏi của sáng nay.
Không bao lâu sau con mồi đã được làm sạch sẽ, hơn nữa còn được cắt thành từng miếng, ướp gia vị thơm lừng.
Lửa than ở dưới kêu đôm đốp đang chờ những miếng thịt tươi ngon roi rói.
Mọi người vây quanh lò than, đám hộ vệ nha hoàn gia đinh cũng có chỗ của mình. Mọi người không cần ai hầu hạ, tự mình nướng thịt ăn.
Nếu để cho người khác nướng thịt cho mình ăn thì còn gì ngon nữa.
Đã lâu rồi Nhạc phu nhân không ăn thịt nướng nên không biết nướng thịt như thế nào. Bà học hỏi Nhược Vi, chẳng bao lâu sao đã tự mình làm được, làm cho Nhạc lão sư hâm mộ không thôi.
Đám người vừa nói vừa cười tự mình nướng thịt, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu. Nhược Vi và Nhạc phu nhân uống nước trái cây, thỉnh thoảng Nhược Vi cống hiến phần thịt mình nướng cho những người tay chân chậm chạp.
Mùi thơm của thịt nướng bay khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tiếng cười đùa trong cốc, làm cho người ngoài có chút tò mò không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Buổi tiệc thịt nướng kéo dài đến xế chiều mới kết thúc. Tất cả mọi người phồng bụng nằm trên cỏ, không còn hình tượng gì. Nhược Vi thì lảm nhảm nói hôm nay ăn nhiều qua, béo lên thì làm thế nào đây, nên đứng dậy đi tới đi lui làm mọi người choáng váng cả mặt mày.
Sau ngày hôm đó, Nhạc phu nhân cứ nhớ hoài món thịt nướng và cảnh đẹp nơi đó, lúc nào cũng nói với Nhược Vi là khi có cơ hội hãy đi một lần nữa. Nhược Vi phát hiện Nhạc phu nhân thật thú vị, có lúc giống như một đứa bé.
Vì chyện thịt nướng, Nhạc phu nhân vừa có thời gian là sẽ chạy tới tìm Nhược Vi nói chuyện. Nhược Vi cũng không ghét ngược lại cảm thấy rất thú vị. Hai người nói chuyện với nhau nhiều có cảm giác thân thiên như là bạn bè.
Bất tri bất giác, từ khi từ thành Thanh Châu về đã được hai tháng nhưng Hiên Viên Hạo vẫn chưa trở lại, không biết là có xảy ra chuyện gì không? Nhược Vi có chút lo lắng, chẳng lẽ chuyện kia còn chưa giải quyết xong?
Nhược Vi rất muốn đến kinh thành một chuyến nhưng không thể bỏ bê việc nhà. Mỗi ngày nàng lo lắng ăn không ngon ngủ không yên.
Một hôm, Nhược Vi đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói vội vàng của Xuân Phân.
"Tiểu thư, việc lớn không tốt rồi, việc lớn không tốt rồi." Xuân Phân vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
"Chuyện gì?" Giọng nói của Nhược Vi có chút run rẩy, trong lòng đang nổi sóng mãnh liệt, không phải lo lắng của nàng đã trở thành sự thật chứ? Mới nghĩ tới đó Nhược Vi đã run rẩy.
"Tiểu thư, vừa rồi A Phúc tới đây nói công tử đã trở lại nhưng người nhà công tử cũng tới theo, A Phúc nói là vì tiểu thư mà tới." Xuân Phân có chút kích động nói với Nhược Vi.
Nhược Vi hồi hộp nghe Xuân Phân nói xong, cuối cùng chân mềm nhũn ngồi trên ghế, nàng nghĩ thầm cũng còn may, chỉ cần không phải là Hạo ca ca xảy ra chuyện thì chuyện gì cũng không quan trọng.
"Tiểu thư, người không sao chớ!" Xuân Phân thấy sắc mặt tiểu thư có chút tái nhợt thì lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi ra ngoài đi, để cho ta suy nghĩ một chút." Nhược Vi vô lực hướng Xuân Phân phất tay một cái nói.
"Dạ, tiểu thư." Mặc dù Xuân Phân rất lo lắng Nhược Vi nhưng là vẫn nghe lời đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, đứng ngoài cửa phòng không nghe thấy động tĩnh gì thì mới xoay người rời đi.
Còn Nhược Vi thì đang suy nghĩ: thật tốt, nàng không có mất đi Hiên Viên Hạo. Nhược Vi vẫn luôn không biết là mình quan tâm Hiên Viên Hạo đến mức nào. Mặc dù Nhược Vi luôn biết nàng thích Hiên Viên hạo, có thể nói là yêu nhưng là Nhược Vi không có nghĩ tới lại sâu đậm đến mức này.
May là trời cao thương nàng, không để nàng mất đi người yêu, bằng không cuộc sống sau này nàng không biết phải sống như thế nào.
Nhược Vi nghĩ tới lời Xuân Phân nói thì có chút lo lắng. Nếu là trước hôm nay, nàng sẽ không như vậy. Nhưng bây giờ nàng đã xác định được vị trí của Hiên Viên Hạo trong tim nàng thì có chút hồi hộp.
Nhược Vi không biết phải đối mặt như thế nào, nàng không phải người ở đây, kie61o trước cũng chưa từng yêu nói chi là gặp mặt nhà trai.
Nếu người nhà của Hạo ca ca ghét nàng thì phải làm sao đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT