Vương Du không biết phải trả lời câu hỏi của tiểu muội như nào, nên chàng đành đưa tiểu muội của mình tới gặp cha, để cha có thể cho nàng một câu trả lời thỏa đáng. Sauk hi nghe kể toàn bộ câu chuyện giữa Lạc Nhạn và Vương Du lúc nãy, ai nấy đều ngạc nhiên, mừng rỡ nhưng cũng pha chút lo lắng, e ngại.
- Mọi người không ai có thể trả lời cho con sao? Cha? Mẹ?… Đại huynh, đại tỷ???
- Chuyện này… cái này thì… con thật sự muốn khơi gợi lại chuyện đó? Con không thể quên đi chuyện hai năm trước hay sao?
Ánh mắt của Lạc Nhạn bây giờ đã trở nên lạnh lung, vẻ mặt vô cùng điềm nhiên, không tỏ chút cảm xúc nào. Giờ đây nhìn nàng như một con người hoàn toàn khác, nàng dường như trở nên vô cùng lạnh lung, thật đáng sợ. Mọi người đều cảm thấy một nỗi căm hận đang dâng lên trong lòng nàng.
- Tại sao chứ? Sau tất cả những gì bọn họ gây ra cho con, tại sao con lại phải quên đi, dù cho đó là chuyện của hàng chục năm, hàng trăm năm thậm chí là hàng ngàn năm trước, con sẽ không bao giờ quên đâu.
- Nhạn nhi à…
Không để cho Vương lão gia nói hết câu, Lạc Nhạn đã quay lưng bỏ đi, trước khi đi, nàng đã quay lại và nói:
- Nếu mọi người không cho con hay sự tình thì con sẽ tự tìm hiểu xem mọi chuyện là thế nào. Nhưng con dám chắc là con sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó đâu. KHÔNG BAO GIỜ!
Sau tiếng quát đó, Lạc Nhạn bỏ về phòng, bỏ lại đằng sau những gương mặt ngỡ ngàng của mọi người. Quả thật, từ sau khi lấy lại trí nhớ, Lạc Nhạn đã trở thành một con người khác, không còn là một tiểu thư vô tư như trước nữa, mà trong lòng giờ đây dâng lên ngọn lửa thù hận ngút trời.
Những ngày sau đó, Lạc Nhạn có hành tung rất thần bí, ban ngày không thấy bóng dáng nàng đâu, nàng không hề nói chuyện với bất kỳ ai, vẻ mặt lầm lỳ, lạnh lung khó tả. Lạc Hy thường ngày vẫn thân với Lạc Nhạn hơn, nàng đã vào phòng Lạc Nhạn hỏi thăm:
- Muội sao vậy? Dạo này ta thấy muội lạ lắm, có gì kể cho tỷ nghe xem sao.
- Chuyện này không cần tỷ quan tâm.
- Tại sao muội lại như thế? Muội có tâm sự gì thì nói cho tỷ nghe đi, biết đâu tỷ sẽ giúp được gì đó cho muội.
Ngẫm nghĩ một lát, Lạc Nhạn bèn quay sang Lạc Hy:
- Vậy ngày mai tỷ đi với muội tới Hàn gia nhé, chuyện này tỷ không được nói với ai, biết chưa?
- Ừm…
Mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu, càng thần bí hơn. Và càng ngày Lạc Nhạn càng trở nên căm phẫn và lạnh lung.
Sáng hôm sau, Lạc Nhạn cùng Lạc Hy đến Hàn gia.
- Xin chào Vương đại tiểu thư, Vương nhị tiểu thư. Mới sang hai vị đã đến có việc gì ạ?
Vị quản gia của Hàn gia mở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Hàn lão gia và Hàn Phong có nhà hay không?
- Dạ thưa, có ạ!
- Mau đưa ta đến gặp họ.
Lạc Hy ngỡ ngàng, thầm nghĩ: “chẳng phải Hàn Phong đã bặt vô âm tín suốt cả tháng nay rồi sao? Tại sao lão quẩn gia lại nói hắn có ở nhà? Chuyện như vậy là sao cơ chứ? Tại sao Lạc Nhạn lại biết được hắn ở trong phủ cơ chứ? Thật là khó hiểu quá đi mà.” Bất giác Lạc Nhạn kéo tay Lạc Hy đi vào bên trong phủ.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt nàng thật đáng hổ thẹn. Lạc Hy ngạc nhiên, hét lớn lên khiến cho mọi người giật mình, hoảng hốt, trong đó Hàn Phong. Trong phòng của Hàn Phong, không chỉ có mình hắn ta mà còn có một người phụ nữ khác, xinh đẹp, y phục gợi cảm, xộc xệch.
- Nhạn nhi, sao nàng lại đến đây?
“Bốp” một cái tát trời giáng, dường như Lạc Nhạn đã dung sự căm phẫn của mình để tạo nên cái tát đó, nó khiến cho khuôn mặt Hàn Phong in dấu tay của nàng mà vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên.
- Này cô kia, cô làm cái trò gì vậy hả? Sao lại đánh Phong nhi vậy chứ? Thật chả biết phép tắc gì.
Nói rồi, cô ta lả lướt lại gần chỗ Hàn Phong, đưa bàn tay nuột nà lên vuốt má
Hàn Phong:
- Phong nhi à, chàng có sao không?
- Giờ đây ta đã hiểu, ta đã hiểu mọi chuyện, suốt cả tháng qua, ta đã lo lắng cho ngươi, lo ngươi có mệnh hệ nào. Nhưng giờ đây… giờ đây… khi thấy ngươi ân ái cùng người đàn bà này thì ta đã hiểu. Ngươi không cho ta biết về tình trạng của ngươi vì ngươi không muốn ta làm phiền. Ta… ta đã hiểu tất cả… như vậy là quá đủ rồi.
Những câu nói trong hai hàng lệ, Lạc Nhạn đã khóc, nàng khóc vì thấy cảnh tượng đó, nàng khóc vì nàng đau khổ, nàng khóc vì nàng đã nhìn nhầm người, vì nàng đã trot yêu hắn ta.
- Lạc Nhạn à, nàng nghe ta nói đã…
- Buông ra, không có chuyện gì giữa ta và ngươi nữa, ta với ngươi từ giờ trở đi coi như không quen nhau… là… người xa lạ
Câu nói như nhát dao cứa vào tim nàng, vào tim của Hàn Phong. Nó thật đau. Rồi Lạc Nhạn kéo tay Lạc Hy vẫn đang đứng bần thần đi ra khỏi phòng. Ra đến phòng khách của Hàn gia, người phụ nữ vừa rồi đuổi theo hai tỷ muội Lạc Nhạn. Túm chặt tay Lạc Nhạn lại, rồi thì thầm:
- Vương nhị tiểu thư, ta nghe nói cô đã lấy lại trí nhớ rồi, thật không dám giấu gì cô, ta là vợ lẽ của Hàn lão gia, cũng chỉ đáng tuổi tỷ tỷ của Phong nhi, ta quyết sẽ làm cho Phong nhi yêu ta. Cho nên, nếu cô không muốn rơi xuống vách núi để rồi mất trí nhớ một lần nữa thì khôn hồn hãy tránh xa Phong nhi, tranh xa gia tài của Hàn gia ra. Ta cam đoan với cô rằng, lần rơi xuống vách núi này, cô sẽ không còn mạng mà trở về nữa đâu.
Những lời nói đó như sấm đánh bên tai nàng, thì ra, cái con người mà đã hãm hại nàng, khiến nàng rơi xuống vách núi hai năm về trước chính là bà ta.
- Bà… bà… thì ra chính là bà, chính bà đã hãm hại ta,…bà đúng là đồ độc ác mà.
- Ha ha… cô nương đã quá khen rồi, nếu như đã biết như vậy rồi, thì hãy tránh xa
Hàn gia ra, nơi đây không giành cho cô đâu… Ha ha
Mọi căm phẫn của Lạc Nhạn đã dồn nén đến đỉnh điểm, từ khi được sinh ra đến giờ, nàng chưa bao giờ gặp một người đàn bà nào mà trờ trẽn đến như vậy. Hai bàn tay cô siết chặt. Ánh mắt đỏ rực chứa đầy thù hận, cô giơ tay toan cho bà ta một cái bạt tai thì Hàn Phong đã chạy ra lãnh thay cái bạt tai đó.
- Cô làm loạn đủ chưa? Đây là nhà ta, cô đừng có nghĩ rằng ở đây cô muốn gì được nấy như ở Vương gia nhà cô. Còn bây giờ mời cô cất gót ra khỏi nhà ta. ĐI MAU!
- Ng…ươi… ngươi dám lớn tiếng quát mắng ta sao?
- Thì có sao chứ? Cô là lá ngọc cành vàng đối với cha mẹ cô, chứ không phải với ta. Trong mắt ta, cô cũng chỉ như những kẻ tầm thường không đáng để tâm đến…
Lạc Hy bấy giờ mới nén được cơn giận mà thốt lên lời:
- Hàn Phong, ngươi có còn biết phải trái trắng đen không vậy? Tại sao ngươi lại đi bênh cho ả tiện nhân kia?
- Vương đại tiểu thư, xin tiểu thư ăn nói thận trọng, cô không có quyền xét nét người khác đâu, hai cô nên về nhà mà làm hai chú chim non được mọi người bảo vệ thì hơn, hãy cứ tiếp tục ngây thơ đi, đừng xen vào truyện của người khác…
Hàn Phong lúc này khác hẳn với Hàn Phong lúc trước, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lung, chứa đựng sự phẫn nộ, Hàn Phong bây giờ khiến Lạc Nhạn vô cùng khinh bỉ. Dù biết là hắn rất có sức cuốn hút với các cô nương trẻ đẹp, nhưng nàng không ngờ một ngày, hắn lại đi cặp kè với mẹ kế của mình, đã vậy còn là một người đàn bà trơ trẽn, độc ác. Mọi sự thật không ngờ, Lạc Nhạn cảm thấy con tim như thắt lên từng cần, như đang ứa máu, nàng không chịu nổi được nữa rồi. Nếu còn nán lại đây, nhìn đôi gian phu dâm phụ kia thì có lẽ nàng sẽ tức quá mà chết.
- Ta hiểu rồi… giờ thì ta thật sự đã hiểu… được ta đi, ta sẽ đi,… và ta sẽ không bao giờ đặt chân ào Hàn gia này nữa,… KHÔNG BAO GIỜ.
- Ha ha ha… mong cô giữ lấy lời. Giờ thì cung tiễn hai tiểu thư về.
Tiếng cười của người đàn bà đó, cộng thêm dáng vẻ, lời nói của Hàn Phong, chưa bao giờ nàng lại cảm thấy ghê tởm đến vậy. Nàng ghê tởm hai cái con người đó, thật đáng khinh bỉ. Hàn Phong lựa chọn ra sao thì là tùy hắn, dẫu sao đây cũng đâu phải lần đầu hắn làm tổn thương nàng. Nhưng tại sao, tại sao con tim nàng lại đau đến thế? Nó đang bọp nghẹn hơi thở của nàng. Nàng tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho đôi gian phu dâm phụ đó, nhất là người đàn bà trơ trẽn đã hãm hại nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT