Suốt đêm Quỳnh cứ trằn trọc không ngủ được. Nó suy nghĩ về câu nói của Vũ, nó có thích Huy thật không ? Tại sao nó lại cuống quýt cả lên khi nghe tin Huy bị tai nạn ? Tại sao nó lại lo lắng cho Huy như vậy ? Cả cảm giác với Vũ nữa, Quỳnh không còn thích Vũ như trước nữa, tim nó không còn lỗi nhịp khi bên cậu ấy nữa. Mỗi khi có chuyện vui hay buồn người đầu tiên nó nghĩ đến là Huy chứ không phải Vũ..
...
Hôm sau vừa gặp Quỳnh, Vân tá hỏa.
- Hôm qua không ngủ hả ? Sao hai con mắt thâm dữ thế !!
- Tao không ngủ được.
- Có chuyện gì à ?
- Vần à.. - Quỳnh nhìn vào mặt con bạn.
- Chuyện gì mà nhìn mặt mày nghiêm trọng vậy ?
- Tao.. Hình như tao.. thích Huy mất rồi >. [FONT=tahoma, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif]
[/FONT]
- Cái gì ? - Vân như không tin vào tai mình - Cái tên chuyên gây rắc rối cho mày đó hả ?
- Ừ thì..
- Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà !! Nhưng còn Vũ ??
- ... - Quỳnh im lặng.
- Mày nói với Vũ chưa ?
- Chưa..
- Vậy mày tính sao với cậu ấy ?
- Hình như Vũ cũng đã cảm nhận đc tao không còn thích cậu ấy nữa rồi..
- Cậu ấy biết sao ?
- Có lẽ..
Cả hai cùng im lặng, chợt Vũ tiến tới..
- Chào hai cậu. Quỳnh nè, mình muốn nói chuyện với cậu một chút !!
- À.. Ờ.. Cậu vào lớp trước nha Vân !!
- Ừ. Cậu đi đi.
...
Quỳnh và Vũ đi dạo ở sân sau.
- Cậu có chuyện gì thì cứ nói đi !! - Quỳnh lên tiếng.
- Quỳnh nè. - Vũ quay người lại nhìn thẳng vào Quỳnh - Cậu đã suy nghĩ về câu hỏi của tớ ngày hôm qua chưa ?
- Tớ.. xin lỗi cậu. - Quỳnh cúi mặt xuống.
- Tớ hiểu mà.. Cậu không cần nói thêm gì đâu.
- Tớ xin lỗi.
- Không sao mà. Hì !!
- Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn không ?
- Đương nhiên rồi. Mà tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu..
- Chuyện gì thế ? Quỳnh ngẩng đầu lên.
- Hình như.. hình như tớ đã dần thích Vân rồi..
- Sao cơ ? Thật hả ?
- Ừ..
- Vậy chúng ta hòa hả ?
- Hòa gì ? Vũ ngạc nhiên.
- Không phải một mình tớ thay đổi. Hiii !!
- À..
- Vậy cậu cần tớ giúp gì thì nói nhé. Bạn tốt !! - Quỳnh vỗ vai Vũ.
- Được rồi !!
Cả hai vào lớp.
Quỳnh vừa vào chỗ, Vân hỏi ngay.
- Sao rồi ?
- Xong rồi.
- Xong là xong thế nào chứ !!
- Nói chung là mọi việc ổn thỏa . - Quỳnh nói và nhìn con bạn. “Hình như Vân cũng thích Vũ thì phải, mình vô tâm quá, không nhận ra con bạn mình rất hay quan tâm tới Vũ, được rồi lần này mình thử tài mai mối thử xem. hehe !! ”
- Vậy thì tốt !!
- À.. Mà có một chuyện. Vũ, cậu ấy cũng giống tao..
- Giống mày là sao, tao không hiểu ??
- Thì cậu ấy nói cậu ấy thích một người khác mất rồi.
- Thích-người-khác ?? -Vân ngạc nhiên.
- Có gì mà mày ngạc nhiên thế ?
- À… Không có gì !!
- Mà hình như tao thấy mày quan tâm tới Vũ lắm nha !! - Quỳnh cười gian.
- Quan tâm đâu mà quan tâm !! - Vân khẽ đỏ mặt.
- Không có thì thôi, mà cô bạn đó cũng dễ thương lắm.
Quỳnh về nhà thì thấy chiếc xe hơi quen thuộc đỗ trước nhà mình.
Nó vào nhà, thì thấy ba mẹ, chị Hà và Huy đang ngồi ở phòng khách.
- Con đi học về rồi ạ !!
- Về rồi hả con, vào đây đi.
Quỳnh ngồi đối diện với Huy
- Đây là cái gì vậy ạ ? - Quỳnh chỉ vào mấy hộp quà ở trên bàn.
- À, đây là quà anh đi du lịch mua tặng gia đình mình, hôm qua con định mang sang tặng hai bác với chị rồi nhưng lại gặp tai nạn.
- Quà thì khi nào con gởi mà không được, sức khỏe là quan trọng nhất !! - Mẹ Quỳnh lên tiếng.
- Mà con đỡ chưa ? - Ba nó hỏi.
- Cảm ơn cô chú. Chỉ trầy xước nhẹ thôi ạ. Thế mà có người tưởng con tử vong rồi đấy !! - Huy quay sang nhìn Quỳnh, cười tủm tỉm. Quỳnh liếc xéo Huy.
- Con nói vậy là sao ?
- Dạ không có gì ạ. Đây là quà của cô chú. - Huy đưa một chiếc hộp màu đen nhìn rất sang trọng cho ba mẹ Quỳnh.
- Cảm ơn con. Mẹ nó cởi mở.
- Còn của chị Hà đây ạ.
- Cảm ơn em.
- Không có gì ạ, mọi người vui là được rồi.
- Còn của tôi đâu ? - Quỳnh chen vô.
- Ối. Anh quên mua rồi !!
- Xer'' !! Tôi không cần !! Ba mẹ con lên phòng !!
- Nhanh rồi xuống ăn cơm nha con.
- DẠ !! - Quỳnh tức giận giậm chân bịch bịch.
Nó quăng mạnh cái cặp xuống giường.
- Gì chứ !! Không nhớ mua quà cho mình mà còn nói là thích mình !!
Quỳnh giận dỗi ngồi lì trên phòng, mẹ nó lên phòng gọi xuống ăn trưa.
Ba mẹ nó, chị Hà và Huy cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ, còn nó thì đằng đằng sát khí, chẳng nói chẳng rằng tập trung ăn.
Ăn có một chén cơm mà nó đứng dậy
- Con no rồi, con lên phòng đây.
- Con bé hôm nay bệnh hay sao vậy ? - Ba Quỳnh hỏi.
- Không phải đâu, nó giận vì không có quà đó mà - Chị Hà nói.
- Mà cháu thật là, mua rồi thì tặng nó đi, giấu làm gì !! - Mẹ của Quỳnh tủm tỉm.
- Hii, con định làm Quỳnh bất ngờ thôi mà.
- À, mà sắp tới sinh nhật con rồi thì phải. Ba mẹ con có về không ?
- Dạ có, hôm đó mọi người nhớ tới nhé !!
- Cô chú biết rồi, ăn đi con.
- Dạ !!
...
Quỳnh lên phòng mà ôm một cục tức, nó rủa thầm tên Huy đáng ghét, nó đánh bùm bụp vào cái gối.
- Đáng ghét !! Đáng ghét mà !!
- Em đang tưởng tượng cái gối là ai mà hành hạ vậy ?
Quỳnh giật thót người !!
- Anh làm gì trong phòng tôi vậy ? Ai cho anh tuy tiện vào đây ?
- Cửa mở mà, anh cứ thế vào thôi.
- Anh đi ra, tôi không cho phép anh vào trong này, đi ra đi !! - Quỳnh lấy tay đẩy Huy ra.
Chợt Huy nắm chặt hai tay Quỳnh.
- Anh là thân ngọc thân ngà đấy nhé !!
Không phải muốn làm gì thì làm đâu.
- Anh buông tay tôi ra.
- Không !!
- Buông ra !! - Quỳnh vùng vằn.
Huy thả một tay Quỳnh ra nhưng tay kia thì vẫn nắm chặt, một tay Huy lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, Huy đeo vào ngón áp út của tay Quỳnh.
- Anh làm gì vậy ?
- Qùa của em đó !!
- Qùa gì ?
- Lại giận hả ? Anh chỉ muốn làm em bất ngờ thôi mà !!
- Anh đừng có giả vờ nữa !! Không khéo người yêu của đánh ghen tôi đấy !!
- Người yêu nào ?
- Thôi thôi đừng có giả vờ nữa. Hai người còn cùng nhau đi lựa trang sức nữa kia mà !!
- Em thấy hả ? Hôm đó anh cùng cô bạn thân đi lựa quà cho em thôi, không có gì đâu, đừng có hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì mà hiểu lầm !! - Quỳnh cảm thấy nhẹ nhõm - Thôi anh ra đi !! - Nó đẩy Huy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Quỳnh đặt tay lên ngực mình,tim nó đập thình thịch, hai má nóng ran. Nó mỉm cười thật tươi.
Huy ở ngoài nhìn vào cánh cửa mỉm cười ” Sao mà cứ cứng đầu thế hả nhóc !! ”
Hôm sau Quỳnh gặp Vũ ở cổng trường.
- Vũ ơi !! – Quỳnh gọi theo.
- Hi, hôm nay có chuyện gì mà nhìn cậu vui vậy ?
- Tớ có tin quan trọng cho cậu đây !!
- Tin gì ?
- Theo điều tra sơ bộ của thám tử lừng danh Như Quỳnh thì có vẻ là Vân nó cũng thích thích cậu đó. Hehe !!
- Thật không ? Vũ mừng rơn.
- Thật mà !! Vui rồi nhé !!
- Mà sao cậu biết ??
- Thì nhìn thái độ nó quan tâm tới cậu như vậy là biết mà.
- Cảm ơn cậu nhaa !! - Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Quỳnh - À.. Cái nhẫn Huy tặng cậu đó hả ?
- Đâu có !! - Quỳnh ngượng ngùng.
- Đừng có giấu mình, không phải thì tại sao lại đeo ở ngón đó chứ !!
- Đã nói là không phải mà !!
Bỗng có một chiếc xe hơi dừng lại phía bên kia đường, đó là xe của Huy, Quỳnh có thể nhận ra được vì nó đã ngồi trên xe đó không ít lần. Nhưng bất ngờ nhất là người bước xuống xe cùng Huy là.. Vân.
Nhìn hai người có vẻ rất thân mật, nói cái gì đó mà Quỳnh và Vũ không nghe được nhưng nhìn hai người cười rất vui vẻ.
- Đó không phải là Huy sao ? Nhưng sao anh ta lại đi với Vân vậy ?
- Kệ anh ta đi, đồ lăng nhăng, mình vào lớp thôi !!! - Quỳnh bực bội vào lớp.
- Quỳnh !! Chờ mình với !! – Vũ nói vọng theo, rồi đi với Quỳnh vào lớp.
Tiếng kêu của Vũ khiến Huy và Vân nhìn theo.
- Chết rồi !! Không biết Vũ có hiểu lầm không nữa !!
- Em quen cậu ta hả ? - Huy hỏi Vân.
- Bạn cùng lớp của em.
- Vậy lớp em có ai tên Quỳnh không ?
- Có !! Sao anh biết ??
- À.. Chuyện dài lắm !!
- Khoan.. - Vân như nhớ ra cái gì đó - Không phải là anh chứ !!
- Chuyện gì vậy ?
- Quỳnh nó đã từng kể với em, nó có quen một gã tên Huy..
- Rồi sao ?
- Hắn ta xấu tính lắm !!
- Xấu tính sao ? - Huy khẽ nhíu mày.
- Sao anh có vẻ không vui vậy ?
- À không có gì, em nói tiếp đi.
- Nhiều thứ lắm, mà nói chung cái tên Huy đó theo lời nó nói thì ngoài được cái đẹp trai và nhà giàu ra thì chẳng được cái gì cả.
- Cô ấy kể với em vậy hả ?
- Ừ, nên chắc không phải là anh họ em đâu nhỉ !!
- Chắc chắc là không phải rồi !! - Huy nói mà lòng ngậm ngùi.
- Nhưng mà kể cũng lạ anh !!
- Sao nữa ?
- Quỳnh nó nói là nó thích cái gã đó mới hay chứ !!
- Thật không ? - Huy hớn hở
- Nó nói với em vậy mà. Thôi em vào lớp đây, sắp vào tiết rồi. Bye anh !!
- Bye cưng. Học chăm chỉ vào đó !!
Huy ngồi trên xe đi về mà “lòng phơi phới dậy tương lai”
Vân vào lớp định nói chuyện với Quỳnh nhưng nhìn mặt con bạn cứ đăm đăm như đang giận dỗi ai nên nó không nói gì.
Còn Quỳnh thì hỗn độn suy nghĩ trong đầu. Nó giận Huy rồi giận lây cả Vân !!
Hết giờ học, Quỳnh xách cặp về thẳng một lèo không chào tạm biệt Vân lấy một câu khiến cô bạn cảm thấy lo lắng. Vân chạy theo Vũ..
- Vũ ơi !! Cậu có thể chở mình về được không ?
- Được, mà hôm nay người nhà cậu không đưa về à ?
- À.. Nhà tớ có tí việc… - Vân ấp úng.
- Cậu chờ tớ ở cổng nha, tớ ra dắt xe đã.
Trên đường về.
- Vân này, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.
- Cậu cứ nói đi.
- Hồi sáng… người đi học cùng cậu là ai vậy ?
- À. Là anh họ mình đó !!
- Anh họ sao ?
- Mà có chuyện gì vậy ?
- Vậy mà tớ cứ tưởng…
- Tưởng gì ?
- Không có gì !! - Vũ cười tủm tỉm - Mà cuối tuần này cậu có rảnh không ?
- Có chuyện gì không ?
- Tớ có hai vé xem phim, không biết cậu có rảnh đi cùng không ?
- Được, cuối tuần này mình rảnh mà !!
- Vậy, hẹn cậu cuối tuần nha !!
Cả hai người cùng một cảm giác. Cười tủm tỉm hết quãng đường.
...
Quỳnh về tới nhà, giận dỗi bỏ lên phòng, nó quăng phịch cái cặp xuống giường, ôm cái gối ôm đập bốp bốp, nó vừa đánh vừa thẩm trách cái tên Huy đáng ghét kia ” Đồ lăng nhăng, đồ dối trá, đồ lừa đảo…”. Rồi nó tức giận kéo chiếc nhẫn ra quăng mạnh xuống nền nhà....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT