Nó đã biến mất... Như chưa hề tồn tại... Nó bốc hơi khỏi nơi này... Đã một tuần nay...

- Băng Băng... đã về chưa?_ anh Quân hỏi Ana, giọng rất buồn.

- Chưa anh à_ Ana thở dài_ anh đã hỏi đi hỏi lại câu này suốt từ nãy đến giờ rồg đó!

- Anh phải làm sao bây giờ_ anh ôm đầu buồn bã_ nó biến mất dạng cả tuần nay rồi!

- Anh đừng lo lắng quá_ Ana an ủi_ nó là một đứa tự lập rất cao. Hơn nữa nó còn có võ mà. Ai dám đụng tới nó chứ! Người khác ko đụng tới thì thôi chứ...

- Nhỡ nó làm điều gì dại dột thì sao?_ anh vẫn lo lắng_ anh sẽ chết mất!

Ana thở dài lần nữa. Khổ thân anh Quân. Nhi ơi bà ở đâu mau về đi!

...

Green school, giờ ra chơi.

Hắn đã một tuần rồi ko thấy nó. Bên cạnh ko có hình ảnh của nó khiến hắn cảm thấy trống rỗng. Hắn hỏi Ana xem nó đã đi đâu, nhưng đổi lại chỉ là sự lắc đầu của cô bạn. Hắn muốn đi tìm nó, nhưng Ana đã bảo rằng nó mà đi thì sẽ ko thể tìm thấy. Hắn đành thôi...

- Vẫn ko có tin tức gì của Nhi hả?_ Key hỏi, mặt buồn bã. Anh chàng mĩ nam giờ đây đã mất vẻ vui tươi thường ngày.

- Ko. Ko hề có một chút tin tức nào_ Ana lắc đầu, (lại) thở dài.

- Bảo Nhi ới Bảo Nhi ời bà về ngay đây cho tôi!_ Key nhăn nhó than vãn.

- Ngày nào cũng nói câu đó! Ông ko thấy chán hả?_ Ana giật tóc Key, quát.

- Úi da, mái tóc bạc triệu của tui_ Key kêu lên, tay giữ chặt mái tóc_ mất sợi nào bà ko yên với đám fan của tui đâu!

- Ồ! Tui sợ quá! Gọi fan của ông ra đây!

- Ái ui đau tui bà Ana kia!

- Hahaha!

...

Những cử chỉ vừa rồi đều thu vào tầm mắt của một người nào đó. \\\ANA? Cô ấy thích Key sao? Mình... hết cơ hội rồi sao?\\\

- Thích Ana thì tới tỏ tình đi_ hắn bước ra cửa, vỗ vai người đó_ đừng để mình phải hối hận.

\\\ĐÚNG! Mình sẽ tỏ tình với Ana! Dù kết quả thế nào thì mình cũng ko hối tiếc!\\\

Nghĩ rồi người đó chạy đi...

~

Hôm nay Ken nhận được một lá thư tỏ tình. Phải nói rằng cô bé này rất bạo gan. Dám đưa thư tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ mà ko sợ fan \\\dìm\\\. Cô gái này quả là thú vị! Nhưng... phải từ chối cô bé này rồi!

- Anh... Có đi ko Ken?_ Ana ngập ngừng hỏi, tay vân vê vạt áo.

- Đi đâu?_ Ken thắc mắc, rồi như vỡ oà ra_ à, lá thư này ấy hả? Phải đi chứ!

- Hừ. Đúng là loại người thấy gái là tươm tướp_ Ana lẩm bẩm, khó chịu.

Cả buổi học hôm nay hai người họ ko nói với nhau thêm câu nào nữa. Ana thì tức giận lẩm bẩm, còn Ken thì đang mải nghĩ... vấn đề gì đó và cười tủm tỉm, khiến cho ai đó đã tức nay còn tức hơn.

\\\Tên trời đánh! Đáng ghét! Suốt ngày chỉ biết cưa gái thôi! Ko biết quan tâm tới người khác gì hết! Tên đáng ghét! Trời đánh chết mi đi!\\\ (=.=\\\)

Tan học. Ken nhanh chóng đến chỗ hẹn, để lại Ana hằn học. \\\Chết đi! Đồ đáng ghét!\\\

Ken tới sân sau của nhà trường. Vẫn nụ cười chết ruồi à nhầm chết người đó tên Ken hỏi một cô gái đang lấy chân di di đất dưới chân:

- Này cô bé! Em hình như là cô gái lúc sáng phải ko?

Cô gái đó quay đầu lại, mặt tỏ vẻ ngại ngùng:

- À... Đúng rồi anh!

- Vậy hả?_ Ken cười hì hì_ anh sẽ trả lời cô bé nha. Anh... Xin lỗi... Anh ko thể làm bạn trai của em được. Anh đã có người trong mộng rồi!

Cô gái đó cố gượng cười:

- Dạ. Em biết rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.

- Ừ. Anh đi đây.

Ken đang định đi thì cô gái gọi với lại:

- Khoan đã!

- Sao... Ưm...

Ken chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô gái đó vòng tay lên cổ và hôn lên môi anh...

Trong lúc đó...

Ana đang thu dọn thì đột nhiên rớt chiếc hoa tai. Ana nhặt lên, ko biết kiểu gì mà lại bị văng qua cửa sổ. \\\ Là chiếc bông tai Nhi tặng mà!\\\. Nghĩ rồi Ana vội chạy đi tìm kiếm. Tìm thấy chiếc hoa tai cũng là lúc Ana thấy cảnh này...

Ana vội chạy đi. Ken thấy thế cũng vội buông cô gái ra và đuổi theo Ana:

- Ana! Khoan đã! Cô hiểu nhầm rồi!

Để lại một con người mang khuôn mặt đắc ý... Gương mặt dễ thương biến mất trong chốc lát... Cô gái bỏ đi...

\\\Ko ăn được thì đạp đổ... Đó là châm ngôn của tôi!\\\

...

- Ana! Đứng lại đi! Ana!_ Ken đuổi theo Ana rất nhanh, thoáng chốc đã nắm lấy bàn tay của cô_ Ana, nghe tôi giải thích!

Ana vung tay Ken ra, giọng bực tức:

- Thả tay tôi ra!

- Tôi ko bỏ!_ Ken vùng vằng_ nghe tôi giải thích!

- BỎ RA!_ Ana khó chịu_ tôi ko cần nghe anh giải thích!

- Cô phải nghe!_ Ken chuyển sang bực tức.

- Tại sao tôi phải nghe?_ Ana bực mình.

- Vì..._ Ken nghẹn họng.

Như được thể lấn tới, Ana nói thêm:

- Vì? Vì cái gì chứ? Anh ko nói được phải ko?

Bị dồn tới mức đường cùng, Ken đành nhắm mắt làm liều:

- Vì... Tôi thích cô! ANA, TÔI THÍCH CÔ!

Ana khựng lại. Chuyện đó... Là thật sao?

- Anh... Anh vừa nói gì?_ Ana lắp bắp, run run.

- Tôi nói là tôi thích cô, Ana_ Ken nhắc lại lần nữa, giọng chắc nịch.

- Anh... Anh nói dối!_ Ana thất thần_ thích tôi... Tại sao lại hôn cô ta?

- Tôi ko nói dối!_ Ken nắm tay Ana, khẳng định_ đó là cô ta chủ động, tôi...

- Anh đừng nói nữa!_ Ana lắc đầu_ tôi ko muốn nghe!

- Nghe tôi giải thích!_ Ken nói to hơn.

- Tôi ko biết!

Cuối cùng, Ken ôm lấy Ana:

- Hãy tin tôi, Ana. Hãy tin tôi.

- Anh... Tên trời đánh! Huhuhuhu...!

Ana gọn trong lòng Ken khóc to, ấm ức bây giờ được xả hết qua nước mắt.

...

- Khóc chán chưa? Anh đưa em tới một nơi!_ sau khi thấy Ana khóc xong, Ken kéo tay Ana chạy đi.

...

- OA, Ở ĐÂY LÀ ĐÂU VẬY? ĐẸP QUÁ!_ Ana hét to, vẻ vui mừng.

- Đây là chỗ anh định tỏ tình với em_ Ken bước tới, tay giấu sau lưng.

Ana quay lại nhìn Ken, vẻ ko tin nổi.

- Thật mà!_ Ken khẳng định, rồi quỳ một chân xuống, tay giấu đằng sau được đưa ra trước, lộ ra một bó hoa hồng đỏ rất đẹp_ làm bạn gái anh nhé, Ana.

Ana cảm động, nước mắt rơi xuống, hai tay nhận lấy bó hồng, trả lời nhẹ nhàng:

- Em... Đồng ý!

- Hura! Cô ấy đồng ý rồi!_ Ken vui mừng, bế Ana lên xoay vòng, cười tươi như hoa hướng dương.

Ana thấy thế cũng vui lên bội phần.

Hạnh phúc...

Đó là suy nghĩ của Ana lúc này...

~

\\\RENG...RENG...\\\

Ana nghe điện thoại, một lúc sau chạy tới kéo tay Ken, hét ầm lên:

- KEN! KEN! NHI, NHI NÓ TRỞ VỀ RỒI!

- Vậy mau về thôi!_ Ken vội lên xe cùng Ana trở về nhà pama nuôi nó.

~

- NHI! NHI! BÀ ĐÂU RỒI!_ Ana chưa vào tới cổng đã hét ầm lên, nhưng nhìn thấy pama nuôi của nó vội hạ giọng, cúi đầu_ cháu xin lỗi cô chú!

- Ko sao_ mama nuôi nó cười tươi_ Nhi nó ở trên phòng đó cháu!

- Dạ cháu biết rồi. Cháu cảm ơn cô!_ Ana cúi đầu lần nữa.

- Ko cần đâu. Tôi ở đây_ một giọng nói băng giá phát ra, nghe như ở Bắc cực vậy.

- Nhi! Nhi! Bà đây rồi! Suốt tuần nay bà đi đâu vậy? Có làm sao ko?_ Ana vội chạy tới chỗ nó, nhìn tổng thể, liến thoắng_ sao bà ko trả lời tui? Nói đi chứ!

Nó khó chịu nhíu mày, phát ra giọng lạnh băng:

- Ko sao! Chưa chết!

- Bà..._ Ana nhận ra nó có vẻ khác trước kia, lạnh lùng với cả mình_ Nhi... Bà... À!... Là... Băng Băng mới phải!

- Đừng gọi tui bằng cái tên đó!_ giọng nó ngày càng trầm hơn, hàn khí bao phủ_ tui là Bảo Nhi!

- Tui biết rồi... Xin lỗi... Bảo Nhi_ Ana có vẻ sợ hãi, cúi đầu xuống như người mắc lỗi, chưa bao giờ cô thấy nó đối xử với mình như vậy cả.

Cảm thấy mình hơi quá đáng, nó đành hạ bớt giọng nói âm độ của mình:

- Xin lỗi... Tôi hơi quá đáng...

- Ko sao. Là tui sai_ Ana ngước đầu lên, cười tươi.

- Được rồi. Bà về đi_ nó nhìn sang chỗ tên Ken đang đứng ngoài cửa nhìn Ana_ Ken, đưa Ana về. Mất sợi tóc nào thì cậu tự biết hậu quả_ giọng nó ngày càng trầm xuống, nghe giống như đe doạ.

- Tôi... Biết rồi_ Ken giật mình, ko rét mà run khi nghe nó nói.

- Bà... Mai đi học ko?_ Ana ngập ngừng, sợ mình nói sai điều gì khiến nó bực mình.

- Có. Về đi!

Nó quay đầu bỏ lên phòng. Ana nhìn theo nó buồn bã, quay đầu đi theo Ken.

\\\Xin lỗi. Vì đã quá đáng với bà. Nhưng tui phải làm vậy. Xin lỗi...\\\ Green school.

Một mĩ nhân như từ trong tranh ra bước vào cổng trường Green school, gây chấn động cho toàn trường.

- Ai đây? Học sinh mới hả? Đẹp quá!_ nam sinh 1.

- Ôi, cô ấy đẹp quá!_ nam sinh 2 cảm thán.

- Nhưng mà cô gái ấy lạnh lùng thật. Hàn khí toả ra thật đáng sợ._ nam sinh 3 nhận xét.

- Hứ, đẹp cái quái gì chứ. Tôi đẹp hơn cô ta_ nữ sinh 1 lườm mĩ nhân đó, nói.

- Nhìn cái bản mặt của cô ta mà phát ghét! Vừa kiêu vừa chảnh!_ nữ sinh 2 tức giận.

- Nè, cô ko đẹp bằng cô ấy thì đừng tỏ ra ghen tức như vậy chứ!_ nam sinh 1 bất bình.

- Cái gì chứ? Tôi mà phải ghen tức với cô ta hả? Mơ đi!_ nữ sinh 2 phản bác lại.

Bla blo...

- IM ĐI! ỒN ÀO!_ cô gái khó chịu lên tiếng.

Những con người đang bàn tán về cô gái bây giờ im bặt. Nhẹ nhàng bước tiếp, cô gái tiến thẳng vào khối 11.

11A1.

- Ê mọi người! Trường ta hôm nay có một học sinh mới đấy_ một nam sinh hào hứng nói.

- Là nữ hả? Chắc xinh lắm_ một nam sinh khác chống cằm nói.

- Ủa sao mày biết là nữ? Mà còn bảo là xinh nữa? Mày đã thấy đâu?

- Nhìn cái bộ mặt điên điên khùng khùng của mày là tao biết rồi. Khỏi nói cũng biết!

- Mày hiểu tao quá ha! Nhưng cô ta xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng quá!

\\\Xinh đẹp? Lạnh lùng? Chẳng nhẽ... Chắc ko phải đâu!\\\

- Ồ, nên gọi là kiêu hay lạnh lùng vậy?

- Lạnh lùng chính xác hơn. Người cô ta như tảng băng vậy. Hàn khí rất đáng sợ.

\\\Hàn khí đáng sợ? Chỉ có... Ko, ko phải. Chắc giống thôi.\\\

- Cô ta lớp mấy?

- Hình như là 11. Thấy cô ta đi về phía khối mình. Còn là khối A của bọn mình nữa chứ. Ôi! Người đẹp! Người đẹp vô lớp này đi.

- Cô ấy ko lên phòng hiệu trưởng nhận lớp mà vô thẳng khối 11 này á?

- Ờ. Đúng. Kì lạ nhể?

\\\ Nếu thế thì đúng là... K0 ĐƯỢC!\\\

Ana nghe cuộc nói chuyện từ đầu đến cuối của hai tên nam sinh đó. Lúc đầu thì nghi ngờ, bây giờ thì cô đã khẳng định. Ana vội chạy ra ngoài mặc cho sự í ới của Ken.

Nhưng... Chưa tới cửa lớp đã thấy cô gái xinh đẹp đó bước vào. Gương mặt lạnh lùng của cô quét hết toàn bộ xung quanh lớp, nhìn thấy bọn con trai đang đứng hình và chảy nước dãi (ghê) và con gái đang lườm nó ghen tức thì nhếch môi một milimét, rất khó thấy. Ana nhìn nó, lắp bắp, run run:

- Nhi... Nhi... Bà... Bà... Sao... lại... lại để... khuôn... khuôn mặt này?

Ra cô gái xinh đẹp mà mọi người bàn ra tán vào đó chính là nó- Nguyễn Bảo Nhi.

- Chán_ nó nói đúng một từ rồi bỏ về chỗ ngồi.

Để lại Ana cứng người ko nói nên lời. Nếu bình thường thì nó ko cải trang đi học thì Ana sẽ rất vui. Nhưng trong tình trạng này... Cũng ko biết nên vui hay buồn nữa.

Hắn thấy nó, rất ngạc nhiên:

- Ủa, nhỏ xấu xí sao hôm nay cô...

- Nhiều lời!_ nó cắt ngang lời hắn, giọng lạnh băng.

Tên Ken nhoài người lên cười thích thú:

- Ủa? Sao hôm nay trở trời hả? Sao cô lại...

Chưa nói hết, Ken đã bị nó lườm cho đóng băng người lại, đành ngồi xuống ngậm hột thị.

Học sinh 11A1 xì xào về nó. Ko biết là ai mà thản nhiên ngồi cạnh Minh Tuấn thế nhỉ? Sao hắn ko đuổi cô gái đó ra? Ngoài nhỏ xấu xí ra hắn có cho ai ngồi vào chỗ đâu? Hay cô ấy đẹp quá nên thích rồi?

Cô giáo bước vào lớp thấy người lạ đang ngồi chỗ của Bảo Nhi thấy lạ lạ. Ủa cô làm gì nhận được thông báo có học sinh mới?

- Em kia là ai? Tên gì? Sao lại ở đây?

Im lặng.

Ana thấy nó đang nhíu mày thì vội tới cứu:

- Bạn ấy là Bảo Nhi đó cô. Cô mau dạy đi!

WHAT THE HELL?

NGUYỄN BẢO NHI?!?

Cô giáo và cả lớp 11A1 trừ bọn nó và bọn hắn ra đều đứng hình. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

...

Nó đang một mình trở về nhà. Hôm nay Ana muốn về cùng nó nhưng nó đã bảo Ana đi chơi với Ken. Nó đã dễ dàng nhận ra quan hệ của Ana với Ken trong lớp. Hắn thì hôm nay vừa trống hết giờ là chạy đâu mất tiêu. Chắc lại việc của bang. Key lại bận việc ở studio rồi. Chỉ còn lại nó...

Nó đi nhẹ nhàng, mặt ko biểu lộ chút cảm xúc nào men theo con đường góc phố về nhà. Ai cũng ngước nhìn nó. Biết sao được, nó quá xinh mà!

- Băng Băng! Bé Băng!

Có ai đang gọi nó. Theo phản xạ nó quay ngoắt đầu lại. Nhưng nhìn thấy người đó, nó lại quay người bỏ đi.

- Bé Băng! Chờ anh Bin với!

Nó vẫn bước tiếp. Người đó vẫn kiên trì đuổi theo nó, nắm lấy bàn tay nó:

- Bé Băng, anh...

Nó giật phắt tay ra:

- Xin lỗi, tôi ko phải tên Băng Băng. Tên tôi là Bảo Nhi! Nguyễn Bảo Nhi!

Nói rồi nó đi tiếp mặc kệ anh ấy đứng nhìn mình đau khổ. Nó băng qua đường lớn.

Bỗng nhiên từ đằng xa có một chiếc ô tô đi rất nhanh đang lao tới chỗ nó. Anh vội chạy đến và thét lên:

- BÉ BĂNG, CẨN THẬN!!!

.

.

.

- ANHHH BINNNN!!!! RẦMMM!!!

Chiếc xe đâm rầm vào người anh. Anh đã đẩy nó ra xa và hứng lấy tai nạn này. Máu... túa ra từ anh, chảy tràn trên mặt đường, vài giọt bắn ra rất xa và bắn vào người nó.

- Anh hai... Có lỗi với Bé Băng... Anh xin lỗi...

Nói rồi anh ngất đi. Nó bò tới bên anh, mắt hoảng loạn:

- Anh... Anh Bin... Anh tỉnh lại đi... Anh ko được chết... Anh chưa giải thích cho em mọi chuyện mà... ANH BINNNN!!!!

Mọi người xung quanh chạy tới xung quanh nó. Ai cũng lo lắng.

- Cấp cứu... Gọi cấp cứu mau!!!

Vài phút sau, xe cấp cứu được đưa đến. Anh nhanh chóng được chuyển đi. Nó cũng được đi theo. Trong xe, nó chỉ nhìn anh nó được sơ cứu mà nước mắt chực rơi...

Nhưng tính cách của nó...

Ko cho phép...

Nó phải cứng rắn...

Anh nó không chết đâu! Anh chỉ ngủ thôi...

Ước gì... đây chỉ là mơ... Là mơ...

...

Anh nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Nó phịch xuống, mắt chỉ nhìn vào phía cửa vừa khép lại...

Sẽ qua thôi...

~

\\\Anh Bin! Mai đưa em đi công viên nhá!\\\

\\\Ừ. Mai hai đưa Bé Băng đi công viên!\\\

\\\Hura! Hai của Bé Băng muôn năm!\\\

\\\Bé Băng của hai phải ngoan cơ! Ko là hai ko cho đi đâu!\\\

\\\Dạ! Bé Băng biết rồi ạạạạ!\\\

...

\\\Anh hai mua cho Bé Băng kẹo bông đi hai!\\\

\\\Suốt ngày kẹo! Sún răng bây giờ!\\\

\\\Em của hai ko sún răng đâu mà lo! Răng em khoẻ lắm!\\\

\\\Ồ! Thế ai mới bị bác sĩ nhổ răng nhỉ?\\\

\\\Ơ! Hai trêu em! Anh Bin đáng ghét!\\\

\\\Được rồi! Hai xin lỗi! Lát hai mua kẹo cho!\\\

\\\Hiiii! Thanks hai!\\\

...

~

- Hai... Hai ơi... Tỉnh lại đi... Em cầu xin hai đó... Hai ơi... Huhu...

Nó đã ko kìm được nước mắt nữa. Cúi đầu xuống, nó khóc thảm thương. Ai nhìn cũng thấy tội cho nó.

Mạnh mẽ... Để làm gì chứ...

Giả vờ... Tất cả chỉ là giả vờ thôi...

Mạnh mẽ... Có đưa được người mình yêu quý... trở về ko...

Anh hai... Anh tỉnh lại đi... Anh hai...

Cầu xin anh...

1 tiếng trôi qua...

2 tiếng...

.

.

\\\Saranghanda keojitmal~\\\

- Alô_ nó trả lời, giọng run run.

- Nhi! Bà đi đâu giờ này chưa về? Có thấy anh Quân ko?_ giọng Ana lo lắng, gấp gáp hỏi_ anh Quân ko nghe máy. Bà có thấy anh ấy ko?

- Ana... Ana à..._ nó run giọng_ Anh Bin... Anh ấy...

- Sao?_ Ana thắc mắc_ chuyện gì? Anh Quân làm sao?

- Anh Bin..._ giọng nó như sắp khóc. Lần nữa...

~

- Nhi! Nhi! Anh Quân thế nào rồi?_ Ana vội chạy tới bên nó, hỏi dồn.

Đằng sau Ana là hắn, Ken, nhóc Lâm và...

Papa?

- Quân thế nào rồi Bé Băng?_ ông hỏi, giọng đầy lo lắng.

- Anh ấy... Anh ấy... Hic... Papa ơi! Huhu!

Nó chạy tới ôm chầm lấy ông, khóc nức nở.

- Bé Băng ngoan_ ông dỗ dành_ anh con sao rồi?

- Con... Ko biết... Huhu!

Mọi người đứng bên cạnh nhìn nó khóc mà thấy buồn quá. Chưa bao giờ thấy nó khóc như vậy, ngay cả khi nó có đau thế nào. Nó luôn lạnh lùng vô tâm với tất cả mọi thứ xung quanh, ít khi thấy nó để ý gì tới thứ gì cả. Vậy mà giờ đây...

- Anh Quân sẽ ko sao đâu! Đừng khóc nữa!_ hắn lên tiếng_ ngồi xuống chờ đi. Mọi người cũng vậy nữa. Đừng làm ồn ở đây.

Nghe hắn, mọi người ngồi xuống. Nó cũng đã thôi khóc, ngồi xuống ghế, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nhưng ko ngủ.

1 tiếng nữa trôi qua...

1 tiếng nữa cũng nặng nề trôi...

Ting! Tiếng cửa mở ra. Bác sĩ ra ngoài. Tất cả mọi người đều bước ra hỏi bác sĩ xem có chuyện gì ko. Trừ nó... Nó vẫn ngồi như vậy, nhưng đang nắm chặt bàn tay đang run run của mình để cố nghe lời bác sĩ nói, cố gắng ngăn mình ko chạy vào phòng cấp cứu xem anh mình như thế nào.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...

Chưa kịp để bác sĩ nói hết, Ana đã tức giận chen vào:

- Cái gì? Sao lại thế? Các người làm ăn như thế hả?

- Đúng đó! Làm ăn kiểu gì mà cứu ko nổi người vậy hả? Muốn tôi đánh sập cái bệnh viện này ko?_ Ken tham gia vào, quát um lên.

- Các người..._ hắn mắt long sòng sọc như muốn giết người vậy.

- Sao mấy ông lại tắc trách như vậy hả?_ nhóc Lâm gầm gừ nói.

- Con tôi..._ papa nó ôm đầu, đau khổ nói.

Bác sĩ khó xử. Làm sao bây giờ?

- Để bác sĩ nói hết đi_ nó nói, giọng nghe cực kì bình tĩnh.

Ko phải nó bình tĩnh như lời nói của nó. Phải! Nó đang rất điên! Rất mất bình tĩnh! Nó nói câu ấy như một sự cầu xin cơ hội cuối cùng. Hi vọng cuối cùng...

Bác sĩ nhìn nó biết ơn:

- Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy hiểm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân chưa thể tỉnh ngay được. Vài ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh.

Phù! May quá! Mọi người thở phào. Nó đã đúng! Hi vọng cuối cùng...

- Ổn rồi. Tôi về đây_ nó trở lại giọng lạnh băng cố hữu, đứng dậy, bước đi_ Lâm, đi về thôi!

- Bé Băng!_ papa nó gọi lại_ ta muốn giải thích chuyện lúc trước.

- Con chưa muốn nghe!_ nó bỏ đi_ con sẽ quay lại. - Bà chị chờ tui với!_ nhóc Lâm đuổi theo, gọi với.

- Bé Băng..._ ông ngước đầu nhìn nó đầy đau khổ, khẽ nói_ tại sao... Lúc nãy con... lại như vậy... Mà bây giờ...

Hắn im lặng nhìn nó mất hút dần trong dòng người lẫn lộn. Quay lại nhìn papa nó, Ken và Ana, hắn nói:

- Bác, chúng ta về thôi! Ở đây có y tá chăm sóc anh Quân rồi! Ken, Ana! Về thôi!

- Ừ.

Ba người họ đi về... Mỗi người một ý nghĩ... Nhưng chung một tâm trạng... Cùng hướng về nó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play