Về tới nhà, nó nhờ quản gia đậu xe vào gara rồi dẫn ba đứa lên phòng.
Mai về phòng Mai. Nhi về phòng Nhi. Ngọc về phòng Ngọc và tất nhiên, nó về phòng nó. Sau khi tắm, nó dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối rồi cùng ba đứa kia ăn tối. Trong lúc ăn, bọn nó nói cười rôm rả. Có lẽ rất lâu rồi, cả bốn đứa không ngồi ăn tại nhà cùng nhau như thế. Hầu hết các bữa ăn, đứa thì gọi thức ăn nhanh, đứa thì ăn một mình, cũng có đứa ăn cùng ba mẹ. Ăn xong, cả bọn lên sân thương hóng gió.
Không khí trên này thật tuyệt. Gió thổi xua tan cái nóng oi ả ngày hè. Ở đây trồng rất nhiều cây, rồi có cả một giàn hoa lan đủ sắc. Vì nó thích lan và quản gia cũng thích lan nên ông chăm sóc rất kỹ. Một chiếc bàn tròn bốn ghế được đặt cạnh một chiếc xích đu xinh xắn. Khi lên đến nơi, vừa nhìn thấy chiếc xích đu, Mai đã chạy lại giành ngay ( Chị này baby quá ^^). Nó, Nhi và Ngọc ngồi quây quần bên chiếc bàn. Do Mai đã dặn trước nên quản qia đã chuẩn bị café, trà sữa và cả bánh ngọt cho bốn đứa.
Bốn đứa ngồi dùng bánh, uống trà rồi trò chuyện. Không lanh chanh, không rôm rả, bọn nó nhẹ nhàng trò chuyện với phong cách tiểu thư, lạnh lùng và nhẹ nhàng. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Mai vang lên.
- Con chào mẹ! – Mai lễ phép.
- Chào con! Về mệt không? – Mẹ Mai hỏi thăm.
- Không thưa mẹ ! Mà việc hôm qua con nói với mẹ, mẹ đã nói với ba và bà nội chưa mẹ?
- Rồi con! Ba thì đồng ý, nội có vẻ không tán thành nhưng vẫn cho con đi.
- Ôi cảm ơn mẹ nhiều. Thôi bên đó cũng trễ rồi nên mẹ đi ngủ đi nha mẹ! – Mai hí hửng.
- Ừ! Con cũng ngủ đi. Mai mẹ sẽ chuyển khoản cho con. Ngủ ngon!
- Vâng! Mẹ cũng ngủ ngon. – Mai nó rồi tắt máy.
Không gian lại trở về vẻ yên tỉnh như trước. Thời gian đang trôi từng giây một. Bỗng nó hỏi Ngọc:
- Chuyện ông ngoại nuôi của mày, mày tính sao?
- Dù gì chuyện cũng qua rồi nên thôi cũng cho qua. Lúc nãy tao cũng đã điện cho mẹ rồi. Mẹ nói nên cho qua. Mọi người đừng lo, không sao đâu! – Ngọc đáp.
- Ừ! Nói vậy tụi mày yên tâm! – Nhi.
Nói xong, Ngọc cầm điện thoại lên xem giờ. Đập vào mắt nó là con số “8:24” to đùng.
- Ê! Mới có 8h hơn thôi! Làm gì bây giờ? Ở nhà chán chết! – Ngọc thốt lên.
Ba đứa trố mắt nhìn Ngọc. Đúng là quá sớm cho việc đi ngủ. Nếu bây giờ mà đang bên Úc thì có lẽ tụi nó đang trong phòng tập gym hoặc cũng không có ở nhà. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó và Nhi khi Nhi đưa mắt sang nhìn nó.
- Đi bar! – Nó và Nhi cùng thốt lên khi đưa tay chỉ về nhau.
- Ý hay đó! Tao tán thành! Mấy lần trước về cũng vậy mà sao không nhớ ra vậy ta! – Mai trầm trồ.
- Vậy thì bây giờ đi thay quần áo đi. 20’ nữa có mặt dưới gara! Ok không? – Nó lên tiếng.
- Ok! – Nhi, Mai và Ngọc đồng thanh.
Thế là bốn đứa cùng về phòng thay quần áo. 20’ sau, cả bốn đứa đều có mặt tại gara.
Ngọc mặc áo gợn sóng cúp ngực màu đen liền với quần sot. Phụ kiện của Ngọc là túi xách đen, dây chuyền nhiều tầng họa tiết thánh giá và giày boot lửng ngang ống chân màu đen. Tóc xịt màu đỏ hồng và xõa tự nhiên.
Mai chọn cho mình jumpsuit caro trắng đen hai dây liền quần sọt đi kèm với áo măng-tô mỏng màu xanh dương. Mai mang giầy cao gót đen hở mũi nơ đôi viền vàng và túi xách đen của CK. Tóc cột đuôi ngựa mái phòng xịt màu nâu hạt dẻ.
Nhi chọn áo ống cúp ngực gợn sóng liền quần sọt màu màu nâu café. Nhi phối cùng phụ kiện là giầy cao gót đen hở mũi chữ Y, túi xác đen. Tóc xoăn nhẹ, xõa tự nhiên.
Về phần nó, nó chọn áo thun in hình galaxy phối lưới phần vai và quần sọt đen lưng cao. Nó chọn trang phục đi kèm là boot cổ lật màu đen, ví ánh kim. Tóc để thẳng, vén sang một bên.
Bốn đứa nhìn nhau và cười tự tin. Nó tiến vào gara và láy ra chiếc Lexus mui trần màu đỏ. Xon, nó nhìn ba đứa và hỏi:
- Tự láy hay đi chung người đẹp?
Ba đứa đồng thanh:
- Tự láy!
-Vậy vào trong lấy xe đi. Có 5 chiếc.
Thế là ba đứa vào lấy xe.
Ngọc lấy chiếc Ford màu trắng thuộc dòng xe của Mỹ.
Mai chọn Hyundai màu đen thế hệ mới.
Nhi láy Nissan xanh dương đậm, loại có ra-da định vị loại tối tân.
4 chiếc xe phóng như bay trong màn đêm, từ ngoại ô vào trung tâm thành phố.
Một lúc sau, trước bãi đậu xe của sàn nhảy kiêm quán bar lớn nhất nhì Sài Gòn, 4 chiếc xe của 4 cô gái xuất hiện. Bọn nó cho xe vào bãi rồi đi ra trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt ở đấy. Họ ngạc nhiên bởi độ hào nhoáng và chịu chơi của bọn nó. Bọn nó vẫn thản nhiên và bước tiếp vào bên trong. Vừa bước qua cánh cửa, mặt kệ cho tiếng nhạc sàng đang vang lên inh ỏi, mọi ánh mắt gần như đổ dồn vào bọn nó.
Phớt lờ tất cả mọi ánh nhìn, bọn nó tiến đến một bàn trống trong quán. Các ánh mắt hầu như vẫn không rời. Vừa ngồi xuống ghế, anh phục vụ đã hớt hải chạy ra:
- Cho hỏi các quý cô đây uống gì? – Hắn vừa hỏi, vừa nhìn bốn đứa mà bị hút mắt vào những vẻ đẹp đó.
Dường như sau khi bọn nó gọi đồ uống, tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi về độ sành điệu và hiểu biết của bọn nó vì hầu hết những đồ uống nó bọn nó gọi đều thuộc hàng cocktail ngon nhất thế giới.
Sau khi gọi xong, Nhi quay sang hỏi ba đứa:
- Vào phòng riêng đi. Không gian này không hợp với bọn mình đâu. Nhìn đi, toàn là người không ra gì!
Không đợi người thứ hai lên tiếng, nó ra hiệu cho tên bồi bàn mang thức uống vào phòng V.I.P rồi bốn đứa cùng đứng lên đi vào trong.
Bốn đứa bước đi trong một hành lang sâu và hẹp. Trên hành lang đó có rải rác các phòng V.I.P, hầu hết đều có khách và có người đứng gác. Sau một hồi ung dung trên hành lang gần như tối ôm đó, bọn nó dừng lại trước số phòng 004. Vừa thấy bọn nó, một tên bảo vệ liền chạy đến mở. Bọn nó bước vào trong.
Không gian trong này không có gì thay đổi từ khi lần cuối bọn nó đến đây vào gần một năm trước. Vẫn là bộ sofa hoàng gia màu trắng tinh tế. Vẫn là dàn điều khiển âm thanh và chọn nhạc của riêng bọn nó. Vẫn là sàn nhảy thiết kế theo phong cách của riêng bọn nó. Tất cả vẫn như xưa, cứ như bọn nó mới đến đây hôm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT