- Em dị ứng phấn rôm. Anh lấy giúp cậu bé này 10 quả táo, cậu bé dùng phấn rôm nên em không tiếp xúc nhiều được. – Nó nói,cậu bé không để ý nhưng cũng không may, những lời đó lọt vào tai bốn đứa con gái độc ác.
- Được rồi! Để anh! – Hắn nói rồi qua sang lựa táo giúp cậu bé.
Cách đó không xa…
- Tụi bây nghe có rõ không? – Nhỏ My nhướng mày đắt ý.
- Dị ứng phấn rôm! – Nhỏ Huyền nói giọng đanh đá.
- Để tao!
Vân nói rồi chạy lại kệ phấn lúc nãy, bỏ vào giỏ một chai phấn cỡ lớn sau đó chạy lại đưa cho My.
- Khoan! Đợi một tí nữa đã. – My nói rồi khoác tay ra hiệu cho ba đứa tiếp tục theo dõi.
- Của em nè cậu bé! – Hắn lựa táo xong thì đưa cho cậu bé.
- Em cảm ơn anh! Chào anh chị em đi! – Cậu bé lễ phép cảm ơn hắn và nó rồi chạy lon ton đến quầy thu ngân.
- Em thấy cậu bé đó thế nào? – Hắn hỏi khi thấy nó vẫn chăm chú với mớ trái cây.
- Dễ thương, handsome! – Nó vẫn chăm chú lựa trái cây.
- Ý anh là em có muốn một nhóc như thế không đấy! – Hắn cúi đầu nhìn mặt nó.
- Quỷ! Em với anh chưa có gì hết nha. – Nó lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán hắn.
- Em muốn có gì không hả? – Hắn ghé sát mắt nó, nó theo phản xạ né ra rồi quay đi, hắn chạy theo.
- Anh đừng có mà được nước làm tới! – Nó mắng yêu, tay lựa lực mấy trái ớt chuông.
- Đùa thôi! Mà em định mua ớt chuông à? – Hắn nhìn nó lựa mấy trái ớt xanh đỏ mà nhăn mặt.
- Vậy anh không thích ăn cay à? – Nó quay qua hỏi gương mặt “ khỉ con” kia.
- Được rồi. Không mua nữa! – Nó nắm tay hắn bước đi làm hắn muốn nhảy cẫng lên.
- Được rồi! Gần một chút nữa, tao sẽ cho mày nhập viện.
Nhỏ My lẩm bẩm khi thấy nó và hắn đang tiến lại gần, tay khéo léo mở chai phấn ra, cố qua mắt nhân viên siêu thị.
Từng bước, từng bước hắn và nó sắp đi ngang chỗ TT đang đứng. Và rồi. hắn và nó cũng đi tới. Nhỏ My ướm người ra, định hất chai phấn vào người nó thì…
“ Ầm!”.
“ Á!”.
“ Bịch!”.
Hắn và nó vừa mới bước qua vì nghe tiếng động lạ nên quay lại nhìn. Một cô gái ngã nhào dưới đất, bị chiếc xe đẩy hàng đè lên, phía sau là hai cậu bé cũng nằm dưới đất, khắp người và dưới sàn có một thứ bột trắng xóa.
- Tránh xa ra Như! Là phấn rôm đó! – Hắn kéo tay nó bước đi khi nhìn thấy cái chai trên tay cô gái.
Và thế là hắn và nó quay lưng bước đi vì sự việc chẳng liên quan đến mình.
Quay trở lại việc nhỏ My bĩ ngã khi đang định hại nó. Vì khi My ườm người ra thì phía sau, hai cậu bé lấy xe đẩy hàng chơi rượt đuổi trong siêu thị, do không để ý nên đâm phải My, làm cả chiếc xe đẩy hàng đè lên người nhỏ.
Thấy My té, ba đứa kia nhào đến đỡ nhỏ đứng dậy, phủi cật lực phấn trên người nhỏ và sau đó, nhân viên siêu thị chạy đến, bắt TT đi vì tội quấy rối. Hai cậu bé thì bị phụ huynh mắng cho một trận tội “ Nghịch dại”.
Sau khi rời khỏi chỗ đó, nó kéo tay hắn đi đến quầy thịt.
- Anh thích bò hay gà? Hay sườn? – Nó vừa hỏi vừa lựa mấy gói thịt được bọc kỹ bằng màn bọc thực phẩm.
- Tùy em! Bộ em định tự nấu bữa tối à? – Hắn cũng cầm một gói thịt bò lên xem.
- Tất nhiên! Em thích nấu ăn cho những người mà em yêu thương! – Nó đáp tỉnh bơ.
- Thế sao bình thường em lạnh lùng thế?
- Vẻ ngoài thôi anh!
- Vậy thì chắc anh đã gỡ bỏ lớp vỏ ngoài đó của em à? – Hắn hỏi đầy hàm ý.
- Không hẳn! – Nó bĩu môi.
- Định nấu món gì đó?
Hắn nhìn vào xe đẩy. Nào là bông cải, carot, khoai tây, hành tây, số còn lại toàn là trái cây.
- Em định xào thịt bò với hành tây, rồi nấu ít súp và kho thịt. – Nó vừa nói vừa cho gói thịt bò và gói thịt ba chỉ vào giỏ.
- Về nhà em nấu à? – Hắn lấy gói trái cây lên xem.
- Ừ!
- Thôi! Về nhà anh đi! Anh không sống chung với ba và dì đâu.
- Dạ! – Nó kéo chữ dạ một hơi dài làm hắn thấy hạnh phúc vô cùng.
Sau khi mua hết những thứ cần thiết, hắn láy xe chở nó đến biệt thự riêng của hắn.
Hắn láy xe đến cổng, chả màn bước xuống xe mà bóp kèn inh ỏi. Người làm liền chạy ra mở cửa cho hắn láy vào và chạy theo sau xe. Hắn ít khi về đây, mỗi khi về là lại đem theo nhiều thứ nên họ chạy theo mang vào giúp.
- Chào cậu chủ! – Quản gia vừa mở cửa xe cho hắn vừa cuối đầu cung kính hỏi.
- Chào bác! Cho người mang đồ trong cốp xe vào giúp cháu!
Hắn nói rồi chạy ùa qua mở cửa xe cho nó bước xuống. Thấy quản gia của hắn, nó nhỏ nhẹ cất giọng:
- Tiểu thư không cần làm thế đâu! – Bác quản gia vẫn tỏ thái độ đó.
- Bác không cần cho người mang đồ vào đâu! Tự bọn cháu sẽ mang vào! – Nó cười cười.
- Nếu tiểu thư đã nói vậy…- Quay qua mấy người sau cốp xe -… Vào thôi! – Bác quản gia nói rồi bước vào cùng đám người dưới cấp.
- Anh…- Chỉ vào hắn-… mang vào!
Nó nói xong quay lưng bước vào nhà, bỏ mặt hắn cười khổ rồi khệ nệ ra sau xe mang một núi thức ăn vào tận sau bếp.
Lúc hắn đem đống thức ăn cao gần hơn đầu đi ngang đám người làm và bác quản gia, ai cũng không tránh khỏi “ hiện tượng” há hốc mồm kinh ngạc rồi chạy lại giúp hắn đem vào.
Vào đến sau bếp, mọi người bắt gặp nó đang tìm tìm kiếm kiếm một thứ gì đó. Hắn ra hiệu cho người làm đi hết, chừa lại bác quản gia ở lại rồi tiến lại chỗ nó.
- Em tìm gì đó? – Hắn.
- Tạp dề! Anh biết ở đâu không? – Nó trả lời, tay chân không ngừng hoạt động.
- Làm sao anh biết được! – Hắn trả lời tỉnh queo.
- Ngăn tủ thứ 3, dãy cuối cùng bên phải thưa tiểu thư! – Quản gia đứng từ phía sau nhắc nhở mà không khỏi cười khúc khích với hai người.
- Đây rồi! Cảm ơn bác! – Nó mừng khi tìm được cái tạp dề rồi đeo vào.
- Tiểu thư định nấu bữa tối ạ? – Quản gia.
- Vâng! – Nó kéo mớ thức ăn ra khỏi bọc.
- Để tôi cho người làm nấu là được rồi! – Quản gia.
- Bác cứ để cô ấy tự nhiên đi bác! – Hắn phẩy phẩy tay và nhìn nó thoăn thoắt với mớ thức ăn.
- Vâng thưa cậu chủ!
- À mà bác đừng gọi cháu là tiểu thư nữa. Gọi cháu là Như hoặc Ken là được rồi bác! – Nó.
- Thôi bác đừng nghe cô ấy. Bác gọi cháu là cậu chủ thì gọi cô ấy là cô chủ đi bác!
Hắn cười nham nhở mà không hay nó đang nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Vâng! Nếu không cần gì thì tôi xin phép lui ra?
- Vậy bác đi làm việc của bác đi ạ! – Nghe hắn nói xong, bác quản gia liền lui ra.
Sau khi quản gia đã đi được xa xa, nó mới ra oai…
- Anh bảo quản gia gọi em là gì hả? – Nó véo tai hắn, nghiến răng từng chữ.
- Ái đau! Anh xin lỗi mà! – Hắn nhăn mặt.
- Tha cho anh đó! Giờ anh đi gọt carot, khoai tây, hành tây, bông cải rồi rửa cho em. Nhanh! – Nó ra lệnh cho hắn.
- Ấy dà! Anh tưởng em tự nấu chứ? – Hắn than thở nhưng vẫn làm.
- Xí! Anh biết mấy giờ chưa? 6h hơn rồi đó! Anh mà không phụ em thì em làm lâu chứ sao! Ăn trễ giờ, đau bao tử thì khổ! – Nó vừa nói, tay vẫ lia lịa.
- Được rồi!
Hắn nói rồi phụ nó sơ chế rau củ rồi nấu ăn luôn. Miệng thì hắn cứ bảo nó làm nhưng tay hắn thì cứ giành làm với nó, khiến nó chỉ biết lắc đầu vì tính trẻ con của hắn. Kể cả nấu, hắn cũng giành làm luôn vì lí do lãng xẹt: “ Em làm hoài hư tay hết!”.
Sau khi nấu ăn xong, hắn và nó ăn tối cùng nhau, nhìn giống hệt hai vợ chồng mới cưới được 2-3 ngày.
Mấy người làm với quản gia đứng từ xa nhìn hai người mà cười khúc khích.
- Cậu chủ yêu thật rồi! Bà chủ biết được chắc sẽ rất vui đây!
Quản gia nghĩ thầm rồi bảo mọi người lui ra, trả lại không gian cho hắn và nó. Ai cũng mong rằng, họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT