Những ngày sau đó nó vẫn không đi học. Hơn một tháng nữa là đến kì thì cuối kỳ, ai nấy đều gấp rút chuẩn bị. Duy chỉ có FK và Tứ Đại là thản nhiên như không.
Hắn rơi vào một trạng thái cực kì hỗn lộn, cả một mớ cảm xúc được băm nhuyễn trong con người của hắn. Hắn bức bối khó chịu vì không thấy nó đến trường. Hắn ân hận vì không dám xin lỗi nó. Hắn buồn vì nó đến một tin nhắn cũng không gửi cho hắn. ( “ Người ấy” giận rồi cha nội ơi!)
Nó thì vẫn trầm tính và lạnh lùng. Công việc của nó là tiếp tục điều hành ba chi nhánh bên Úc hiện giờ thông qua máy tính và những công cụ thuộc hành hiện đại nhất để giúp ích cho công việc.
Lại một tuần nữa nó không đến trường. Hôm nay là sáng thứ hai, nó dậy từ 4h hơn và tự pha café cho mình.
Đứng ở ban công phòng, tay mân mê tách café capuchino không đường đậm đen, nó nhìn chăm chăm cái khung cảnh sớm mai bên dưới.
Đường sá thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy qua. Sương sớm vẫn còn đọng lại trên lá cây thành một lớp dày đặc. Xung quanh nó, cái khung cảnh im lạnh dễ dàng làm người ra rợn người.
Quay người lại và đặt tách café lên tủ đầu giường, nó với lấy điện thoại. 5h46.
Công việc đầu tiên cho ngày hôm nay là kiểm tra mail. Trong hộp thư đến của nó hôm nay có một mail do ba nó gửi. Nó nhấp vào đường link.
“Ba nghĩ các con nên cẩn thận. Chuyện các con về nước đã lọt vào tay một số phần tử đen của thương trường rồi đấy. Chào con!”
Ngắn gọn hai dòng, đó là những gì ba nó thông báo. Chuyện này Tứ Đại cũng đã lường trước được phần nào. Lần trước các Daddy gửi súng bắn tỉa cho Tứ Đại cũng ví lí do này đây, an toàn là trên hết.
Xem ra nó không quan tâm là mấy. Gập máy lại bỏ vào balo rồi nó đứng dậy đi thay đồng phục. Hôm nay nó quyết định đi bộ tới trường. Từ biệt thự số 6 đi bộ đến trường cũng chỉ khoảng 15’.
Trước khi đi, nó nhắn với quản gia nói với ba đứa kia nó đi học trước không thôi thì ảnh nó lại xuất hiện trên báo với cái tít “ Tìm trẻ lạc” thì khổ.
Bước ra khỏi cánh cổng cao đồ sộ, nó ngước mặt lên trời hít thở cái không khí trong lành của sớm mai rồi mới bước đi.
Những cơn gió thoáng mát cuối tháng 10 làm nó cảm thấy dễ chịu phần nào. Thời gian gần đây nó vô cùng căng thẳng. Có khi ban đêm nó chỉ ngủ được 2 tiếng, có khi lại phải thức trắng.
Nó vừa đi vừa suy nghĩ về hắn, cái con người mà nó tiếp xúc hơn 4 tháng nay. Trong mắt nó, hắn là một người rất khó hiểu. Khi thì hắn đối xử rất tốt với nó, quan tâm nó. Khi thì hắn lại thờ ơ và lãnh đạm với nó.
Từ khi gặp hắn đến giờ, nó cam đoan rằng chưa bao giờ nó nhìn ra suy nghĩ của hắn, một con người kì lạ đến khó tin.
Nếu cảm xúc của hắn dành cho nó là một mớ cảm xúc băm nhuyễn lẫn vào nhau thì có lẽ cảm xúc nó dành cho hắn là một thứ lờ mờ như đi giữa màn sương mù.
Cứ mỗi lần nó sắp nhìn thấy vật đang ẩn hiện trong làn sương đó thì đột nhiên sương lại dày đặc hơn làm nó cảm thấy bức bối khó chịu.
Mà những lúc nó thấy bức bối khó chịu tức là lúc hắn đang gần gũi và tiếp xúc với một đứa con gái khác không phải là nó.
Suy cho cùng thì nó nghĩ hắn chẳng là gì của nó nên nó không cho phép mình nghĩ về mấy nấc thang cảm xúc đó nữa.
- Xem kìa, một trong Tứ Đại gì gì đó của lớp 11A đi bộ kìa! – Nữ sinh 1.
- Chắc là quen ai bị đá nên lấy hết đồ đạc lại ấy mà! – Nữ sinh 2.
- Trông mà tội quá! – Nữ sinh 3.
Một mớ suy nghĩ hỗn loạn đang bay vù vù vòng vòng trong đầu nó thì bị mấy cái giọng nói kia làm tỉnh lại. Thì ra đi nãy giờ nó đã rẽ vào trường lúc nào không hay.
Nghe mấy câu nó, nó quay tìm hung thủ. Thì ra một tốp 3 nữ sinh chung khối đang bàn tán về nó. Nó từ từ tiến về phía họ với gương mặt vừa lạnh vừa đáng sợ làm cả đám hốt hoảng mà đứng bất động.
- Nói lại nghe không rõ! – Một mệnh lệnh lành lùng phát ra từ miệng nó.
- Cô… cô là cái thá gì! – Nữ sinh 1 lắp bắp nhưng kênh kiệu.
- Nói lại nghe không rõ! – Nó trừng mắt quát lên.
- Không liên…liên quan đến tôi. – Nữ sinh 2 rung sợ.
- Đúng vậy! Không…không liên quan đến tôi! – Nữ sinh 3.
!!~#!@#%#$&%^(&*)(*&!$^&!#@#$%*%&(%@$%$&%&*(&%^*&
Thế là 3 nữ sinh đó đứng cãi nhau chí chóe. Người này đỗ lỗi cho người kia, người kia đỗ lỗi cho người nọ, không ai chịu ai. Cũng không ai dám nhìn vào gương mặt lạnh như băng của nó.
- Về lớp đi! – Một giọng nói lạnh sống lưng phát ra từ miệng nó.
Ba đứa đó nghe thì thở phào nhẹ nhõm, cứ cho là thần chết đã đi nhà khác liền rón rén bước đi.
- Hôm nay là ngày cuối cùng ba cô đến trường. – Nó nói tiếp, giọng nói cũng không ấm hơn.
Vừa nghe nó nói tiếp, ba nhỏ kia đã xanh mặt quay lại xin tha. Mới lúc nãy còn nói xấu sau lưng mà bây giờ đứng cầu xin đúng là quá mất mặt. Nó chả quan tâm ba nhỏ đó nói gì, móc điện thoại ra và nhấn gọi.
- Alo dượng hả? Dượng giúp con đuổi học ba nữa sinh này nha dượng.
-…
- Nguyễn Thị Xuân, Lê Ngọc Hoa, Thái Mỹ Lệ cùng học 11B.
- …
- Bye dượng.
Sở dĩ nó biết họ tên và lớp là do cái phù hiệu trên áo ba đứa kia, đứng mà cứ ưỡng ưỡng ngực một cách thoải mái hết chỗ nói.
Cú điện thoại của nó làm ba đứa kia thất hồn, càng ra sức cầu xin. Nhưng nó làm gì để ý mấy trò nước mắt cá sấu đó. Sau đó nó bước lên lớp trong biết bao nhiêu con mắt tròn con mắt dẹt của mấy học sinh chứng kiến sự việc.
Chắc họ đang thắc mắc nó là ai mà có quyền đến thế? Mà thắc mắc cũng phải. Tứ Đại vào trường nghe nói là qua thi tuyển gắt gao, ngoài TT thì không ai biết thân phận.Nhưng biết thì sao chứ, bị mấy Daddy của Tứ Đại hâm dọa cho sợ chết khiếp thì làm sao dám hé môi nửa lời.
Nhưng còn một chuyện mà ắt hẳn cả TT cũng không biết. Đó là chuyến về Việt Nam lần rồi, Daddy của Tứ Đại đã mua đứt ngôi trường này. Thành ra bây giờ dượng nó chỉ thay Tứ Đại điều hành mà thôi, mọi quyền lực nằm trong tay Tứ Đại cả. Thật tôi nghiệp cho mấy đứa có mắt không tròng, nói xấu ai không nói đi nói xấu nó.
Từng bước chân quyền lực của nó đều đều đi lên cầu thang. Mấy học sinh đi cùng lượt với nó đều tản ra không dám lại gần. Ai mà dám kia chứ khi mới chứng kiến cái cảnh nó đuổi học ba học sinh chung khối.
Bước vào chỗ ngồi rồi bỏ balo xuống mà nó vẫn cảm nhận được hàng tá ánh mắt cứ chỉa thẳng vào người. Nó quay ra rồi ban cho đám hiếu kì đó một ánh mắt chết người làm cả bọn chạy tán loạn cả lên.
Không đợi gì nữa, nó kéo laptop ra, tra D-com vào rồi bắt đầu làm việc. Học hành gì khi trong bốn người của Tứ Đại thì chỉ số IQ của nó là cao nhất. Với lại Tứ Đại đã tốt nghiệp Đại Học Sydney năm 15 tuổi rồi. Tới trường chỉ là cho vui thôi.
Nó đang chăm chú vào màn hình thì ba đứa bạn nó bước vào lớp. Cất balo xong ba đứa tiến lại ngồi xung quanh nó trò chuyện.
Nhận thấy công việc cũng không nhiều nên nó cũng cất laptop vào luôn.
- Ê! Hồi sáng Lâm nhắn tin cho tao nói là hôm nay FK không đi học tụi bây ơi! – Mai nói giọng hơi lo lắng.
- Vậy mày có hỏi lí do không? – Nhi.
- Tao có hỏi mà Lâm có chịu nói cho tao biết đâu à! Bực ghê. Có gì làm tao lo không! – Mai phồng má.
- Thôi cho tao xin đi. Hai người hạnh phúc quá làm tao phát khổ. – Nhi cười.
- Hì, bình thường mà. Mà sao tao lo quá tụi bây ơi. Tao sợ họ có chuyện quá. – Mai.
- Trời ơi con này nói tầm bậy không mậy. Họ lớn rồi mày làm như con nít không bằng. – Nhi chỉ đầu Mai.
- Tao nói thật. Hôm qua tự nhiên cái gương trong phòng tao vỡ nát hết. Tự nhiên luôn. Hồi đó mẹ tao hai nói vậy là có chuyện á. – Mai.
- Gì chứ gương tự nhiên vỡ mà không hay nghe mậy. – Nhi suy tư.
- Tụi bây làm gì lo dữ vậy hả? – Nó khoanh tay trước ngực ngả người ra sau cười gian.
- Con quỷ nhỏ, mày không lo thì thôi. Mày đừng có quên chuyện gương vỡ mày cũng từng chứng kiến rồi nghe. – Mai trách.
- Ừ thì tin. Nhưng mà bốn người bọn họ lớn rồi làm gì lo dữ vậy. Tao chả quan tâm. – Nó nhún vai.
- Xí. Chưa biết à nha. – Ngọc.
- What? Ý mày là gì? – Nó lườm Ngọc.
- Đúng không bọn bây? – Ngọc cười gian nhìn qua Nhi và Mai. Hai đứa gật đầu.
- Ý tụi bây là tao…tao thích cái tên chết tiệt Phan Trọng Vương Khang đó hả? – Nó nổi điên đứng dậy đập bàn cái rầm.
Câu nó đột nhiên hét lên làm thu hút tất cả các ánh nhìn xung quanh đấy. Những ánh mắt dấu hỏi làm nó thấy càng bực hơn.
- Nhìn gì mà nhìn! – Nó quát lên.
Nghe đến đây thì cả đám sợ chết khiếp. Chuyện lúc sáng đã đủ làm họ nhịn nó 10 phần rồi.
Nó nén giận, ngồi xuống nhìn ba đứa. Ba đứa cười ngố vẽ vô tội càng làm nó tức lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT