Cả lớp đang làm bài kiểm tra. Nó không quan tâm lắm cái bài kiểm tra này vì nó chỉ làm mất gần 20 phút là ngồi chơi. Làm xong nó gục hẳn xuống bàn nghe nhạc và “khò khò” một giấc đã đời. Các bạn thắc mắc nó đang nghe bài gì phải không? Là bài “Lonely” của 2NE1. Nghe bài đó, hẳn đó đang rất cô đơn và trống trải trong lòng sau chuyện ngày hôm qua.

- Hết giờ! Từ cuối chuyển lên trên rồi nộp cho cô… - Cô giáo nhìn đồng hồ. – Cô cần hai bạn để bê đống giấy A4 này lên văn phòng. – Mắt cô lướt qua hai đứa đang gục xuống bàn. – Jun và Ray! Bê hai chồng giấy này lên văn phòng.

Nó ngẩng đầu lên, chậm chạp đi về phía bàn giáo viên. Hắn cũng thế. Họ uể oải đi theo cô giáo. Ra khỏi lớp, nó đi hắn. Đang đi, hắn dừng lại vì có tin nhắn. Nó đi cứ cúi gằm xuống mà không nhìn đường nên đâm sầm vào hắn và ngã, đống giấy lung tung khắp sàn.

- Cậu không sao chứ? – Hắn thấy nó ngã nên đặt đống giấy xuống và đỡ nó.

- Không sao hết! Đi trước đi! – Nó nói mà giọng lạnh băng.

Hắn cầm tay nó đỡ lên nhưng bị nó giằng ra. Nó lủi thủi nhặt giấy lên và đi tiếp, để lại đằng sau một bản mặt ngơ ngác.

Alex và Kai vừa từ nhà vệ sinh về lớp. Thấy nó có hành động vậy cũng ngơ ngác không kém.

- Hai đứa nó làm sao vậy? Tự dưng mới hôm qua còn cười đùa với nhau mà hôm nay đã trở mặt nhanh vậy? Mà con bé hôm nay bị sao vậy ta? – Alex lẩm bẩm.

- Hay có khi Ray biết rồi và hai người xảy ra xích mích? Nhìn đằng sau lúc này trông cậu ta cô đơn quá. Nhưng mà sao cô đơn được nhỉ? Ray và em mình là người yêu của nhau rồi còn gì. – Kai cũng lẩm bẩm không kém.

Cả hai cùng lắc đầu và vào lớp.

“Pịch” Hai tiếng bịch của đống giấy A4 đã đặt lên bàn.

- Cám ơn hai em. Nhớ nhắc với cả lớp tuần sau nữa là bắt đầu thi cuối kì. Học hành cho cẩn thận vào.

Cả hai “vâng vâng dạ dạ” xong rồi đi ra khỏi phòng. Thế chân dài, nó đi nhanh hơn hắn để mau về lớp. Vừa mới vào lớp, nhìn thấy nhóm nó liền đi tới và buôn lên buôn xuống. Nó giờ mới bắt đầu nở một nụ cười ẩn hiện trên môi.

- Mà Ray đâu rồi? – Levin hỏi.

- Có điện thoại. – Nó trả rất lạnh vì đề cập đến hắn.

- Ai gọi?

- Vừa mới mở máy là “Alo! Mai Sương à?”.

Giọng của nó có phần tức tối khi nhắc đến Mai Sương. Chất giọng đầy ám khí khiến Levin lạnh sống lưng. Sau đó, bọn nó chuyển chủ đề vì ai cũng phát hiện ra rằng một chuyện có thể nói là tốt đẹp sau này.

Buổi tối, nó muốn ra công viên đi dạo, hóng mát. Không ai đồng ý, không ai phản đối, chỉ có nó là tự phán quyết.

Ở công viên, gió mát lành tạt vào mặt nó khiến nó tỉnh táo hơn. Nó đỡ hơn sau ngày hôm nay. Cảm giác mệt mỏi tan biến một cách kì lạ.

- Chị cũng thích đi dạo nhỉ, Triệu Tiểu Vi. – Giọng Mai Sương ngay sát tai nó khiến nó giật mình.

- Cô cũng ra đây hóng mát hả?

- Không hóng mát thì làm gì. – Rồi cô ta đi xung quanh nó. – Chị là tomboy nhìn cũng được phết nhỉ. Chị cũng xinh xắn, thông minh. Sao lại học ở trường nam làm gì?

- Cô đến đây để công kích tôi đấy à? Nói cho cô biết. Triệu Tiểu Vi này không dễ bị ăn hiếp đâu. Nếu cô mà để tôi nổi giận thì hãy cẩn thận với học bạ của cô đấy. Tôi biết mọi thứ về cô.

- Cái gì? Hừ… Được thôi. Nếu chị muốn thế. Tôi cũng không phản đối. Nhưng mà… chỉ có điều… tôi sẽ nói cho cả trường Havin biết rằng em gái sinh đôi của Alex giả trai vào học để cưa trai. Và mọi người sẽ bàn tán rằng… một con dê cái mất nết như vậy sao có thể là em gái của anh Alex. Và chị biết hậu quả rồi đấy. Anh Alex sẽ xấu hổ trước bạn bè vì có một đứa em gái như chị và đời anh ấy sẽ tiêu tan. Anh Kai, Ray sẽ đối xử như thế nào với chị, mọi người sẽ đối xử những gì với chị, chị tự biết.

Nó nắm chặt hai bàn tay, kìm nén sự tức giận. Nhưng móng tay của nó đã cắm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay khiến máu từ từ chảy ra.

- Còn anh Ray nữa chứ.

- IM ĐI! – Nó hét lên.

- Nếu chị không muốn tôi làm như vậy thì chỉ còn một cách. Hãy cuốn gói về cái nơi mà chị đã sinh sống. New York đó.

Mai Sương cười nham hiểm rồi đi về trường nữ Adeny. Nó đứng đấy, tay vẫn nắm chặt, máu vẫn chảy. Rồi đột nhiên có giọt nước xuất hiện trên má từ từ lăn thành hàng dài xuống. Rồi nhiều giọt nước nữa, nhiều giọt nữa cho đến khi thành một cơn mưa. Mưa luôn đến những lúc chúng ta buồn. “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Liệu sau cơn mưa của nó, khoảng trời của nó có sáng hơn không hay là lại âm u?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play