2PM – Nhà họ Triệu…

- Cậu chủ đã về! – Một đống người làm đứng hàng dài trước cổng nhà họ Triệu khiến Alex phải e ngại.

- Tiểu… - Ông quản gia già nhìn thấy nó định thốt lên thì bị Alex chặn họng.

- Xin giới thiệu… Đây là bạn bè của tôi. Còn kia là tiểu thư Kim Mai Sương. – Alex giới thiệu rồi mau chóng lôi mọi người vào trong.

Biệt thự nhà họ Triệu to gấp 2 lần biệt thự nhà họ Kim và họ Lâm. Người làm đều là những người trung thực đã được lựa chọn kĩ. Trong ngôi biệt thự rất đầy đủ tiện nghi. Cái gì cũng làm bằng gỗ và đá sang trọng. Ông Triệu là một người rất thích đồ cổ cho nên ngôi biệt thự có hiện đại đến đâu thì khi vào nhà mang hơi hướng một chút cổ điển. Quanh ngôi biệt thự còn có cả một bể bơi hiện đại và một vườn rộng chia ra làm hai khu: một khu trôngd hoa và cây cảnh, một khu trồng rau sạch vì bà Triệu là một người tỉ mỉ và sạch sẽ.

Lần đẩu bước vào căn biệt thự, đứa nào cũng phải mở to mắt vì được chiêm ngưỡng bởi hai kiểu cổ điển và hiện đại kết hợp hài hòa với nhau. Trong nhà thì nhiều đồ cổ hiện ra với giá trị lên tới hàng triệu đô.

- Nhà tao đã giàu, nhà mày còn giàu hơn. – Kai khen lên khen xuống.

- Quá khen, quá khen… - Alex gãi đầu.

Bỗng bà Triệu từ trên tầng đi xuống. Trông bà quý phái mặc dù chỉ mặc áo vest và váy công sở đơn giản, đeo chiếc bông tai nhỏ xinh bằng bạc và không đính đá.

- Alex! Con đã về rồi hả? Mẹ nhớ con mãi! Còn em con… - Bà nhìn sang nó, không may là Mai Sương đã phát hiện ra điều đó.

- Mẹ! – Nó ra dấu hiệu im lặng để tránh mọi người biết được thân thế của nó.

- A! Đây là con rể tương lai của ta đó hả? Haha! Đẹp trai thiệt. Thế này mới xứng với con gái của ta chứ. – Bà phát hiện ra hắn, soi đi soi lại gương mặt hắn.

“Đẹp trai cái nỗi gì. Có hợp với con đâu mà mẹ lại…”. Nó nghĩ trong đầu.

Lúc này Mai Sương tức đên nổ đom đóm mà không làm gì được. Hai nhà đã có hôn ước rồi còn gì nữa. Đâu đến lượt cô ta đâu.

- À quên mất! Các cháu ngồi xuống đây đi. Để ta gọi người lấy nước. Nãy giờ cứ đứng mà quên. – Rồi bà quay sang nó. – Jun!

Nó giật mình.

- Dạ! Phu nhân gọi gì cháu ạ? – Nó trả lời. Trong đau cứ mãi cầu xin. “Trời! Con xin mẹ đấy! Đừng làm lộ ra!”

- Cháu là Jun hả? – Bà ấy hỏi nó. Nó gật đầu. – Haha! Cái thằng bé này. Sao mà nhát thế? Ngày xưa chơi với Alex nhà ta suốt còn gì. Sau đó nhà cháu lại chuyển đi. Không ngờ bây giờ lại lớn từng này rồi. Nghe nói ba mẹ cháu đi du lịch hả? Tội nghiệp thằng bé. Tại sao lại để nó một thân một mình trong khi hai người lại đi du lịch chứ?

Nó và Alex cứ mắt tròn mắt dẹt. Hai anh em trao đổi thông tin với nhau bằng mắt. “Mẹ diễn kịch tốt quá. Nếu mẹ trẻ thêm vài tuổi nữa thì đi làm diễn viên chắc nổi tiếng lắm đây.”

- Ơ.. dạ.

- Thôi! Giờ các cháu ở đây chơi. Ta đi có việc chút.

Khi mẹ hai anh em nó đã đi xa thì Kai xông vào giả vờ hỏi, hắn thì là thật sự không hề biết gì hết nhưng cũng xông vào hỏi.

- Cậu biết phu nhân Triệu hả?

- Ờ thì… ba mẹ tôi là bạn của ba mẹ Alex mà.

- À…

- Thôi! Ra hồ bơi chơi đi. Ở đây làm gì cho chán. – Alex cứ vớt tình hình trước khi bọn kia hỏi tiếp.

- Mày bị làm sao vậy? Giờ mới là mùa xuân thôi mà. – Hắn nói.

- Nhà tao là nhà hiện đại mà…

Ở hồ bơi trong nhà kính của nhà họ Triệu. Nhiệt độ trong đó cứ như ở bãi biển ngoài trời khoảng 38 độ. Như thế cũng đủ nóng đến nỗi ai cũng muốn nhảy ùm xuống nước.

- Ê! Jun! Không xuống hả? – Hắn gọi.

- Thôi! Tôi không thích. – Nó trả lời.

- Không thích hay là không thể vì anh đang giấu một chuyện gì đó? – Mai Sương không biết bơi nên chỉ có thể ở chỗ nông.

Nó giật mình. Tim đập nhanh. Kai, Levin và Alex nghe thấy đều giật thót. Nếu Mai Sương mà biết được nó là con gái thì… Dù gì thì bọn họ cũng che đậy cho nó.

- Không thích. – Nó trả lời sau khi mất vài giây bình tĩnh.

- Thật vậy sao? Tôi có điều thắc mắc. Anh là ai? Trông anh như con gái vậy mặc dù cách cư xử của anh thì chuẩn men 100%. Da mịn màng, trắng như con gái. Nhìn cái cổ cũng thế. Còn nữa. Nhiều lúc nghe giọng thì giống con gái lắm. Hay anh là con gái thật. – Mai Sương đưa ra những lí do để nó có thể là con gái.

Nó nuốt nước bọt.

- Haha… chắc… là cô nhầm… rồi. Tôi là con trai… mà. – Nó nói lắp bắp.

- Vậy cởi áo ra và xuống dứa kia đi. – Cô ta chỉ vào cái áo. May mà không nói đến quần.

- Không được.

- Tại sao?

- Tại vì tôi không thích.

Nghe đến đây thì Mai Sương ra khỏi bể bơi, kéo nó ra chỗ nước sâu, xa bọn họ khoảng 7 mét và đẩy nó xuống.

- Jun!!!! – Tất cả đồng thanh và lặn xuống để vớt nó lên.

Vì quá bất ngờ và không làm nóng cơ thể trước nên nó bị chuột rút. Hắn tự nhiên bơi nhanh lạ thường. 10 phút sau, hắn đã cứu được nó. Hắn cứ tát và mặt nó đến đỏ cả tay, đỏ luôn cả mặt nó. Có vẻ nó uống nước hơi nhiều. Chỉ còn cách cuối: hô hấp nhân tạo. Hắn làm luôn.

Ai cũng trố mắt ra nhìn.

“Chỉ là hô hấp nhân tạo thôi mà. Cái này trong y học đâu có liên quan gì tới tình cảm đâu. Sao mình cứ thấy... khó chịu quá”. Kai, Mai Sương và Levin đều chung một suy nghĩ.

“Khụ.. khụ…” Nó đã tỉnh. Chắc là uống nhiều nước, giờ sặc nên mới ho sặc sụa như thế.

- Này! Cậu không sao chứ? – Hắn hỏi. Mặt hắn quá sát mặt nó.

- Ừ… không…không sao. – Nó trả lời. Mặt đỏ lên.

- Cậu không sao thiệt chứ? – Levin đẩy hắn ra.

- Tất nhiên. Tớ là ai chứ?

- Thôi! Về khách sạn đi. Cũng muộn rồi đấy.

Rồi tất cả trở về khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play