Lê Băng điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, đi thong thả ở phía sau hắn bước tới, giọng nói lạnh lùng trầm thấp mềm nhẹ, không nhanh không chậm lên tiếng: "Hai năm trước, mẫu phi bệnh nặng, nhờ có Vương ngự y nóng lòng bày tỏ sự trung thành với cung Thái Bình, hoàng hậu và phụ hoàng trước sau tới thăm mẫu phi của ta. . . . . ."

"Không, Đại công chúa. . . . . ." – Lời nói của Vương ngự y không được rành mạch nữa rồi.

Lê Băng không vì hắn ngắt lời mà nổi giận, nàng đi tới trước di thể Lan phi, thắp lên một ngọn nến, nhưng đối với hắc ám vô biên vô hạn bên trong điện thì chẳng có chút xíu tác dụng nào.

"Bệnh của mẫu phi ngày càng tăng lên, cũng không tiếp tục tín nhiệm Thái Y Viện được, bệnh này cứ như thế hành hạ mẫu phi suốt hai năm, cũng là nhờ phúc của Vương ngự y !" - Lê Băng cầm đèn chậm rãi bước đến trước mặt Vương ngự y, ánh mắt sắc nhọn, môi đỏ tươi lại hàm chứa nụ cười nhạt, từ cao cao nhìn xuống Vương ngự y ngã quỳ ở mặt đất."Ngươi hại chết mẫu phi của ta, cung Thái Bình hứa ban thưởng cho ngươi cái gì hả?"

"Không, Điện hạ, không phải. . . . . ."

"Nói xem không phải chột dạ, ngươi sợ cái gì ?" - Lê Băng cười hỏi, đáy mắt không có nổi một chút nhiệt độ.

Vương ngự y suy sụp ngồi dưới đất, chán chường mà nói: "Điện hạ, nô tài thân bất do kỷ!" - Hắn sao biết được là chỉ tiết lộ một chút bệnh tình của Lan phi nương nương với hoàng hậu, sẽ rước lấy những sóng gió này chứ ?

"Vương ngự y, di thể mẫu phi cần lập tức hỏa táng, ta cũng không quanh co với ngươi nữa, ta không cần ngươi làm việc trái lương tâm, chỉ cần ngươi tuyên bố di thể mẫu phi không tiện gặp ánh sáng, phải lập tức nhập liệm hỏa táng, ta sẽ không gây khó dễ với ngươi nữa !"

"Chuyện này..." - Phi tần trong cung hoăng thệ, sao có khả năng lập tức hỏa táng được đây ?

"Người cũng do ngươi hại chết, còn không chịu bỏ qua ư ? Có phải còn muốn để cho hoàng hậu và phụ hoàng ngày mai đi tới đây chế giễu hay không ? Thật sự chỉ là một tên Viện phán Thái Y nhỏ nhoi, bản công chúa không có nề hà mà làm khó ngươi đâu ?"

Vương ngự y vẻ mặt đau khổ: "Điện hạ, nô tài tin, hoàng hậu nương nương sẽ không thể nào nghĩ..." – Ngoại trừ “đâm đầu vào cột”, còn có thể nói gì đây? - "Ngộ nhỡ Thánh thượng…" - Hắn cũng không biết Thánh thượng có muốn đến nhìn Lan phi lần cuối cùng hay không, dù sao Lan phi và Thánh thượng cũng có tình vợ chồng, nhưng Thánh thượng tôn quý là thiên tử, dường như cũng không cần thiết để cho bản thân “đâm đầu vào cột”. . . . . .

Song, Vương ngự y lại thay đổi suy nghĩ, vừa nghĩ đến ý tứ của Đại công chúa, cũng hiểu được, không phải chỉ là không để cho hoàng hậu có biện pháp kéo Thánh thượng đến cung Trường Lạc xem sự suy tàn của Lan phi nương nương thôi sao ? Thay Đại công chúa làm chuyện này kỳ thật cũng không khó, hơn nữa cũng không cho là đắc tội với cung Thái Bình.

"Nếu chỉ cần không cho ngoại nhân nhìn thấy nương nương, khinh nhờn di dung của nương nương, nô tài cũng có biện pháp. . . . . ."

Hôm ấy, Vương ngự y tuyên bố Lan phi nương nương cung Trường Lạc hoăng thệ, bởi vì di thể có chứa ác bệnh, bất tiện để ngoại nhân nhúng tay vào công việc nhập liệm. Hi hoàng vừa nghe thấy, mặc dù khiếp sợ, ngay sau đó nghĩ đến cử chỉ của Lê Băng lúc sáng sớm ở bên ngoài cung Thái Bình, cuối cùng cũng hiểu ngọn nguồn. Dù hắn có lòng lạnh nhạt Lan phi nhiều năm, ngay tức khắc cũng không tránh khỏi cảm thấy áy náy, hơn nữa cũng cảm thấy tự trách về việc mình không rõ chân tướng lại đi chửi rủa đại nữ nhi một trận, cố ý đồng nhất tuyên bố theo lời của ngự y, tạm thời bất luận kẻ nào cũng không được “vượt quá Lôi Trì một bước” khỏi cung Trường Lạc.

(thành ngữ: “vượt quá Lôi Trì một bước” tức là không được vượt ra khỏi phạm vi, giới hạn cho phép)

Nhưng mấy ngày sau, Vương ngự y được người ta phát hiện thấy đột tử ở Thái Y Viện, bị sát hại hay là chết ngoài ý muốn, rốt cuộc cũng không thể tra ra manh mối, bởi vì Hi hoàng buông một câu để cho người nhà của Vương ngự y được hưởng phủ tuất rất ưu đãi, vụ án coi như bị đè xuống, không giải quyết nữa.

(phủ tuất: tiền phúng viếng an ủi cho thân nhân người đã khuất)

Lan phi hoăng thệ chỉ làm theo nghi thức truyền thống đơn giản. Hi hoàng mặc dù không tới cung Trường Lạc, nhưng hắn vẫn ra vẻ có sự áy náy tối thiểu, lễ vật phủ tuất hậu hĩnh sau lễ truy điệu được đưa đến cung Trường Lạc. Lê Băng cười lạnh mà nghĩ, những năm gần đây, có gộp lại toàn bộ sinh nhật của nàng và mẫu phi, sợ rằng cũng không lấy được nhiều ban thưởng như thế.

Hi hoàng cũng không vì vậy mà gác lại chuyện kén rể cho Đại công chúa và Trưởng công chúa, chỉ là vốn tính toán trước hết để cho Đại nữ nhi xuất giá, hiện tại không thể không hoãn lại một chút, chung quy vẫn là không chọn được người thích hợp.

Ngược lại lương phối của trưởng nữ, cũng chính là Thân vương phụ chính của hoàng triều Đại Thần trong tương lai, trong lòng Hi hoàng đã có người được lựa chọn tốt nhất.

(lương phối: đối tượng kết hôn phù hợp)

"Trẫm sẽ nâng đỡ ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hi hoàng ngàn chọn vạn tuyển, lại chọn trúng vị đang ở trước mặt, nhị vương tử của Cao Dương – đất nước có thực lực yếu nhất, có rất nhiều người nghĩ mãi không ra, nhưng Mộ Dung Sương Hoa biết đây là nhân tài được Phụ hoàng đặt lên bàn tính kỹ càng, lúc này nàng từ sáng sớm đã đến dự yến. Phụ hoàng chọn bên trong hoa viên tương đối gần đại nội, mà không phải là Ngự Hoa Viên chuyên chiêu đãi "Sứ giả" các nước, nàng biết lần này là Phụ hoàng nghiêm túc.

Thứ tử của Cao Dương vương mấy năm nay ở tại Thiên Kinh, khi đó Mộ Dung Sương Hoa cũng có nghe thấy những bình luận về hắn, cũng đã gặp mặt mấy lần. Là một người tốt để lựa chọn, nàng không phản đối, bèn âm thầm quan sát.

"Chỉ cần ngươi là Thân vương phụ chính của hoàng triều Đại Thần, địa vị cao quý, muốn phái một vài kỹ sư, thợ thủ công trao đổi với Cao Dương cũng không có trở ngại gì, Sương Hoa cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Trị thủy không phải là chuyện đơn giản, nếu như có hậu thuẫn của một nước có thực lực như Đại Thần, ngươi sẽ như hổ thêm cánh, so với hiện tại ngươi tuyệt đối có thể làm được nhiều việc hơn nữa !"

Phượng Toàn mặc dù ngay từ đầu đã cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn đã sớm nghe nói gần đây Hoàng tử và Thế tử các nước rối rít đến Đại Thần cầu hôn, tuy nhiên hắn không ở trong đám những kẻ cầu hôn kia. Mặc dù không nguyện nghĩ như thế, thực lực của Cao Dương cũng không cường thịnh, quốc gia của hắn có điều kiện tốt đẹp, nhưng lại bị lũ lụt giày vò mấy trăm năm, cho dù mấy năm gần đây vì có phương pháp khơi thông mà có vài nơi đạt được cải thiện, nhưng con đường giải quyết sau cùng vẫn là phải có một hệ thống thuỷ lợi hoàn thiện. Tóm lại dưới những điều kiện như vậy, hắn cho rằng mình hẳn là trèo cao không tới công chúa đế quốc, huống chi cho tới tận bây giờ, hắn ngay cả nghĩ cũng không có ý như vậy.

"Phượng ái khanh, ", Hi hoàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, bày ra dáng vẻ trưởng bối, "Ngươi làm thuộc hạ bên ái tướng của Trẫm dốc sức giúp Đại Thần cũng không ít năm rồi, trẫm gọi ngươi một tiếng ái khanh cũng không quá đáng đi !"

"Bệ hạ rất ưu ái !"

"Trẫm biết ngươi rất muốn trở về Cao Dương, vốn dĩ tình huống trước mắt, coi như ca ca ngươi thừa kế vương vị, hắn cũng không thể để cho ngươi trở về —— đừng nói ta nhiều lời quản chuyện nhà các ngươi, nhà nào cũng có quyển sách khó đọc (chuyện khó xử), ngay cả đế vương tương tướng cũng không ngoại lệ !"

"Thần không dám. Thần hiểu khổ tâm của bệ hạ !"

"Ah?", Hi hoàng gật đầu một cái, "Phượng Toàn, ngươi là người thông minh, có năng lực, có tài, có khí thế, song ngươi lại quá để ý tới những người thân yêu thành ra ngăn trở tới sự nỗ lực và khả năng phát triển tài năng sở trường của ngươi. Trẫm cũng thẳng thắn nói cho ngươi biết, Đại Thần không cần một con hổ bên ngoài đến làm thông gia, Cao Dương lại lân cận Đại Thần, trước mắt thực lực mặc dù không cường thịnh, nhưng cái thiếu chỉ là cơ hội, một ngày nào đó Cao Dương sẽ cường thịnh, trước đó Cao Dương cùng với Đại Thần ắt phải có mối liên hệ đắc dụng chặt chẽ hơn nữa để duy trì bang giao giữa hai nước, Cao Dương và Đại Thần đều có những thứ mà đối phương thấy cần thiết, chung sống hòa bình tuyệt đối tốt hơn so với “không đội trời chung”, tranh nhau tới mức “ngươi sống ta chết” ——dù sao cũng có không ít hổ dữ vây quanh hai nước chúng ta !" – gần cuối câu này, Hi hoàng hạ thấp giọng, nháy mắt biểu hiện như thể một câu nói đùa.

Trên thực tế, lấy lập trường chính trị trước mặt mà nói, Đại Thần không muốn Cao Dương ngã xuống, bởi vì Đại Thần tuy đất đai rộng lớn, nhưng có hơn phân nửa mùa tuyết rơi dài đến nửa năm hoặc lâu hơn. Mãi cho đến hôm nay, Cao Dương vẫn là nguồn cung cấp chủ yếu cây lương thực cho Đại Thần —— Đại Thần có tài nguyên tự nhiên rừng và quặng phong phú để trao đổi ngang bằng, mà Đại Thần cũng nguyện ý che chở Cao Dương không bị đám cường quốc quanh mình xâm phạm.

Nếu tương lai Cao Dương cường thịnh, đối với Đại Thần dĩ nhiên cũng chưa chắc có lợi, bởi vì Cao Dương không hề cần Đại Thần che chở nữa, trừ phi Đại Thần xuất ra được nhiều ưu thế hơn để lôi kéo người liên minh này, thế nhưng đấy cũng là chuyện mà Hoàng đế tương lai nên phiền não.

Mấy trăm năm trước, vì sao Hoàng đế Đại Thần không thôn tính Cao Dương vĩnh viễn giải quyết vấn đề lương thực ? Không chỉ vì Đại Thần lúc ấy chưa chắc có thể giải quyết được chuyện lũ lụt của Cao Dương, mạnh mẽ chiếm đoạt cũng vô ích, còn bởi các phần tử đầy dã tâm xung quanh hai nước đang lớn mạnh, chiến tranh chỉ khiến cho các nước láng giềng ‘ngư ông đắc lợi’, hủy diệt sự hữu hảo lúc ấy giữa Đại Thần và Cao Dương, đối với Đại Thần không có nửa phần tốt đẹp.

Vấn đề giữa nước này với nước kia, căn bản là mỗi thời mỗi khác; vấn đề cũ được giải quyết rồi, nhưng vấn đề mới vĩnh viễn sẽ tiếp tục xuất hiện, kẻ chấp chính đương triều phải dựa vào trí khôn để giải quyết. Hi hoàng tin tưởng Hoàng đế Đại Thần từ mấy trăm năm trước chính vì điểm này mà suy nghĩ.

Người đời đều tin tưởng, chỉ có đem tất cả kẻ địch nhổ tận gốc, mới có thể bảo đảm tự thân ổn định và hoà bình lâu dài, nhưng trời và đất, từ xưa tới nay đều nói cho mọi người biết, muốn sinh tồn chân chính phải dựa vào trí tuệ, ở trong rừng cây, nếu như một cây đại thụ hút hết sinh khí (sức sống) của cả vùng đất chỉ để giữ mình, như vậy cuối cùng khi mảnh đất ấy chỉ còn dư lại cái cây to kia thì nó nhất định rất nhanh sẽ khô héo; cũng giống như ở trong ao hồ, ăn hết tất cả những con cá đối lập vậy. Chỉ khi người đang nắm quyền phải thời thời khắc khắc dụng tâm giữ vững ưu thế, để cho đất nước của hắn và các quốc gia khác cân bằng về năng lực, mới không lơ mơ đưa quốc gia của hắn đi về phía con đường hỗn loạn.

Kẻ nào vọng tưởng nhất thống thiên hạ, thật ra là ngu muội mà tự đại, hắn vọng tưởng lấy cả đời phàm nhân ngắn ngủi, mưu đồ bá nghiệp thiên thu vạn đại, lại không biết rằng con cháu đời sau cũng chỉ có thể tự dựa vào chính bọn họ, đế quốc không có địch nhân, càng có khả năng tự mục nát từ trong gốc rễ.

Đại Thần và Cao Dương, dựa vào đối phương để kiềm chế các quốc gia xung quanh, đương nhiên có lợi hơn so với xa lánh, can qua lẫn nhau, còn đối với những quốc gia khác cũng giống vậy —— dựa vào nhau, kiềm chế lẫn nhau, mới có thể không bao giờ lười biếng mà khinh thường. Đây chính là Hoàng đế Đại Thần trăm năm trước truyền lại, người thừa kế muốn đời sau lấy đó làm điều quan trọng cần giải quyết.

Mà vào giờ khắc này, Hi hoàng nghĩ là: trước khi Cao Dương cường thịnh vươn lên, Đại Thần tất phải có sự ràng buộc chặt chẽ hơn với Cao Dương. Hắn có thể tận lực làm chính là điểm này, còn dư lại liền để đời sau phiền não thôi.

"Đối với huynh trưởng của ngươi mà nói thì ngươi là một sự uy hiếp, nhưng chỉ cần ngươi trở thành vị hôn phu của nữ hoàng Đại Thần, Thân vương phụ chính của hoàng triều Đại Thần, cái sự uy hiếp này còn có thể trụ vững sao ? Khi không cần phải cố kỵ ngươi tranh vương vị với hắn, hắn đâu cần phải cự tuyệt ngươi trở về nữa ?"

Cao Dương không giống Đại Thần, bọn họ chỉ thừa nhận nam nhân là người thừa kế. Thái tử Cao Dương đến bây giờ chỉ có ba nữ nhi, coi như có lập tức sinh hạ tiểu thái tử, đợi đến khi tiểu thái tử hiểu chuyện có thể quản lý quốc gia vẫn là phải vài chục năm nữa, trong lúc đó, nếu Thái tử Cao Dương không giải được khúc mắc trong tâm, thì mỗi ngày vẫn phải lo lắng đệ đệ trở về nước tranh vương vị với hắn.

Vài chục năm, sự tiến bộ và hi vọng của một quốc gia, phải chịu đựng mòn mỏi như thế sao ? Hơn nữa, ở vùng biển phía bên kia, Vụ Ẩn quốc càng ngày càng cường thịnh.

"Không phải nói là tán gẫu việc nhà sao ? Sắc mặt của hai người thật là nghiêm túc nha !" - Mộ Dung Sương Hoa đi tới giữa hai người, một thân áo bào tuyết trắng sáng sủa, tóc mây như thường ngày chỉ cài trâm thủy tinh, trong tay đang cầm khay thủy tinh cực to trang hoàng rực rỡ đủ thứ mỹ quả tươi ngon, nụ cười càng hơn gió xuân tháng ba —— thông minh lại biết tàng phong, cũng biết phải “thuận vợ thuận chồng”, đây chẳng phải là điều các nam nhân mong đợi sao?

(Tàng phong: ẩn chứa khí thế sắc bén )

"Đồ của Cao Dương đưa tới, có lẽ ngươi đã lâu không nếm qua nhỉ ?" - Nàng nhẹ giọng nói với Phượng Toàn.

Hi hoàng nở nụ cười. Hòn ngọc quý trên tay hắn không chỉ cực kì thông minh, thanh khiết, hơn nữa còn dịu dàng quan tâm, hắn tin tưởng Phượng Toàn biết nên lựa chọn như thế nào.

Mộ Dung Sương Hoa biết Phượng Toàn sớm muộn sẽ đáp ứng, đây là cơ hội tốt để thực hiện tất cả hoài bão, vỗ về an ủi tất cả những tiếc nuối của hắn. Hơn nữa, thật ra nàng không ghét hắn, nàng dùng xiên bạc nâng trái cây, như cũ kín đáo không lộ liễu mà quan sát hắn. Có một nam tử như thế này làm vị hôn phu, đại đa số các nữ tử đều sẽ hớn hở tiếp nhận.

Cuối cùng, Phượng Toàn nói đợi lần này đi dẹp yên biên cảnh tạo lập chiến công, như thế đám người cạnh tranh mới có thể tin phục hắn mặc dù hắn vốn không muốn đua tranh cùng bọn họ —— hơn nữa văn võ bá quan Đại Thần cũng sẽ càng vui lòng tiếp nhận có một vị Thân vương đầy chiến công.

Đây thật ra là lý do trì hoãn của Phượng Toàn, hắn còn cần suy nghĩ thêm chút nữa. Tại hoa viên, trong lòng ba nhân vật chính đều rất thấu hiểu, nhưng cái lý do này tối thiểu cũng thông đạt lý tình, Hi hoàng không hài lòng nhưng miễn cưỡng tiếp nhận, vậy còn Mộ Dung Sương Hoa? Nàng nhún nhún vai. Nàng vốn không gấp mà!

Mùa hè đến, Thiên Kinh cuối cùng cũng nghênh đón những ngày ấm áp hoa nở, sức sống của cả đế quốc phảng phất như được phóng thích ra từ trong băng phong, mọi người chuyên cần với công việc, cũng chuyên cần với vui đùa. Hi hoàng mời quý tộc và sứ giả các nước còn đang lưu lại Thiên Kinh, ngày Hạ Chí cử hành tiệc rượu ở Ngự Hoa Viên.

(ngày Hạ chí vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm )

Trong Ngự Hoa Viên, chỗ ngồi của từng tân khách đều được mắc lên màn lụa màu vàng kim, lót thảm màu tím dệt kim thật dầy cùng với bồ đoàn (đệm cói) và gối đầu đỏ thẫm, chén ngọc lưu ly và ly thủy tinh bên trong có thừa thãi các loại thịt và rượu ngon của Đại Thần, cũng có loại mang tới từ ngoại quốc, sản phẩm nổi tiếng lừng danh thiên hạ, phần nhiều là cống phẩm do các quốc gia tiến dâng.

Ngay từ trước ngày hôm nay, đám quý tộc và sứ giả các nước kia đã có rất nhiều sự thảo luận đối với tiệc rượu lần này, rất nhiều người tin rằng nhận được lời thỉnh mời chính là sự khẳng định đối với thân phận của mình, chẳng những đặc biệt tự hào, sau khi tiệc rượu bắt đầu cũng nắm chặt các loại cơ hội để trao đổi xã giao cùng với những vị khách khác.

Lấy Hi hoàng ngồi trên ghế chủ vị, bên tay trái là hoàng hậu, bên tay phải là chỗ ngồi theo thứ tự của hai công chúa, mặc dù Đại công chúa chậm chạp chưa hiện thân, nhưng không sao, so ra vị trí thân cận với Hi hoàng đúng là Trưởng công chúa Mộ Dung Sương Hoa, chỉ là nhìn xa xa một thân áo bào tuyết trắng lộng lẫy, lược bạch ngọc cài lộ ra trên tóc mai buông dài những dây tua rua, xen giữa xâu chuỗi hạt châu thủy tinh là kim cương quý giá giống như sao trời cùng những hạt sương, khiến mặt của nàng nổi bật lên như hoa phù dung xinh đẹp, hào quang của nàng là ánh mặt trời mới mọc lúc bình minh, rực rỡ loá mắt nhất trong cõi thiên địa, khi nàng mỉm cười với bọn nam tử đang phóng tầm mắt ái mộ tới chỗ nàng, ai còn có thể quan tâm đến những sự vật râu ria được đây?

Mà dưới chỗ chủ vị, Phượng Toàn được an bài ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái của Hi hoàng, trong buổi tịch yến được Hi hoàng liên tiếp "Quan ái" thăm hỏi, rất nhanh liền trở thành tiêu điểm của tiệc rượu trong mắt những người khác. Tất cả mọi người âm thầm đoán, Phượng Toàn có tài đức gì mà được ưu ái thế này ? Nghĩ cũng đương nhiên thôi, phỏng đoán Hi hoàng cố ý tuyển chọn Nhị vương tử của Cao Dương làm phò mã, ngay lập tức giống như một làn sóng ngầm vô hình len lên trong tiệc rượu, có người ngược lại khẩn trương bợ đỡ Phượng Toàn, cũng có nhiều nhân lão tức giận không phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play