Nó ngất lịm đi chẳng còn biết trời đất gì nữa.Nhưng nó có thể cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc mà ngày đêm nó mong ước.Nó biết chỉ có trong mơ nó mới có được chiếc ôm ấm áp của hắn.Nếu là mơ thì xin hãy cho nó chìm vào giấc mơ này vĩnh viễn...vĩnh viễn không xa rời hắn.

Nó được đưa vào phòng cấp cứu,anh hai và nhỏ Trâm bồn chồn lo lắng cho nó.Mọi người cầu mong nó có thể qua khỏi cơn nguy hiểm.Tất cả chìm vào trong sự lo lắng,nhưng hắn lại ung dung đến lạ thường.Điều này làm cho Nam tức giận:

- Thằng khốn dù mày có hận nó đến đâu cũng nên lo lắng một chút cho nó.tất cả vì mày mà em gái tao phải rơi vào tình trạng nguy hiểm.Đã bao giờ mày đặt mình vào vị trí của nó mà suy nghĩ chưa?Nó vì mày mà mới trở về.Vì mày mà nó cam chịu tất cả.Vì mày...tất cả đều vì mày.Thế nhưng mày làm được gì cho nó.Mày chỉ biết làm nó tổn thương,làm nó khóc mà thôi.hạng người như mày không xứng nhận được tình cảm của em tao.

Từng lời nói của Nam như một nhát dao đâm vào trái tim của hắn.Ai nói là hắn không quan tâm?Hắn đang lo cho nó,khi nhìn thấy nó ngất xỉu hắn như phát điên lên.hắn chỉ biết ôm nó vào lòng.Nó nhẹ hơn hồi xưa rất nhiều.Đến giờ hắn mới để ý khuôn mặt nó hốc hác không còn cái nét vui vẻ hồn nhiên như xưa nữa.bây giờ nếu có 1 điều ước hắn muốn mình là người nằm trong đó chứ không phải là nó.hắn muốn chịu thay nó.Có lẽ nó đang đau lắm.

- Ai là người nhà bệnh nhân Lâm Hoàng Nhi.Bác sĩ bước ra ngaoif vẻ mặt trông có vẻ bớt lo lắng hơn lúc nó vừa được đưa vào cấp cứu

- Tôi là anh hai của con bé.

- Tôi là chị dâu của nó.(hơ chị đã cưới anh Nam đâu nhỉ)

Trâm và Nam cùng lên tiếng.riêng hắn không lên tiếng im lặng tựa đầu vào tường.Hắn đâu có tư cách gì để lên tiếng chứ

- Cô ấy không sao.Nhưng hình như cô ấy có tiền sử u não phải không?

U Não?Hắn ngạc nheien vô cùng.Sao nó lại mắc căn bệnh này?Từ bao giờ?

- Phải em gái tôi mắc bệnh này 5 năm trước nhưng đã cắ bỏ khối u rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play