Nó và hắn giờ đã có thể ns là viên mãn rồi.Nó tung tăng khoác tay hắn như những đôi tình nhân khác đến trường.Bước vào cánh cổng trường,mọi người nhìn nó và hắn vs ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.Thật khiến người ta ghen tị.vào trong lớp trái vs tâm trạng hiện h của tụi nó thì không khí u ám bao quanh lớp học.đặc biệt là chỗ anh hai nó và nhỏ bạn thân.Nó vỗ vai Trâm:
- Ê mấy bữa ko gặp,bộ mày ko thấy vui khi tao quay lại hả?
- uh mừng mày quay lại.Nhỏ Trâm đáp một cách chán nản.
- Ủa có chuyện gì vậy?Sao u ám thế.
Nhỏ Trâm ko trả lời quay mặt đi chỗ khác.Nó thấy lạ quay qua hỏi nam anh hai nó:
- Nè có chuyện gì vậy?Nhỏ Trâm sao thế?
- Mấy bữa nay tụi anh ko nc rùi.
- Sao?Why?
- Mấy bữa trước anh có hẹn hò vs vài cô gái.Thế là cô ấy tức giận.anh cx chả hỉu sao lại thế
- Ngốc quá anh trai của em ơi.Trâm nó ghen đó mà.Anh mau chóng tìm cách gì đi
- Anh cx thử nhìu cách rùi mà ko dk
- Haizz cuối tuần này là 14-2 đó.Anh tự lo liệu nhá.
- Uh hay là anh mua sô- cô-la tặng cô ấy nhé
- Tự làm có ý nghĩa hơn
Nó ns xong quay lên nhìn hắn thầm nghĩ"haizz ko bik anh ta có nhớ sắp tới là ngày gì ko nữa"
Hắn nhin nó mỉm cười ns:
- Này thick tôi lắm ah sao em nhìn mãi thế?
- Hừ đừng tưởng bở nhé.Chẳng qua tôi đang suy nghĩ một chút thui.ah cuối tuần là ngày gì anh bik ko?
- Ko.Hắn trả lời ko một chút do dự nhưng nụ cười bí hiểm lại hiện trên môi
Nó ko quan tâm nữa chú ý vào bài giảng.Nó cx đang lo cho chuyện của hai người kia,họ yêu nhau vậy mà lại ko ai thừa nhận.
Nam nghe lời nó đi tìm mua đồ và cách làm sô-cô-la tình iu cho nhỏ.Cả ngày anh cứ suy nghĩ vẩn vơ về biểu hiện của Trâm.Trâm thì cứ băn khoanh ko bik tại sao cả ngày ko thấy nam đến gần trò chuyện vs nhỏ như vậy nữa.
Ko chỉ có mình anh hai nó mà ngay cả Phong cx tự dưng biến mất.Ngoài việc gặp nhau vào mỗi buổi đi học thì còn lại hầu như ko thấy bóng dáng đâu.
Cuối cùng thì ngày Valentine cx đến.Là ngày bao cô gái mong chờ nhưng còn nó và nhỏ lại buồn thiu.Nó thì bực mình bởi đến hôm nay chả nhữ hắn ko để ý đến ko khí mọi ng hay sao?Còn nhỏ thì lại buồn bởi nhỏ cứ mong hôm nay sẽ chính tay mình đưa sô-cô-la cho anh nhưng lại ko thấy đâu.Chax phải đem vứt đi rùi.Nó đi bộ về trước còn lại mình nhỏ Trâm.nhỏ thong thả đi bộ trên con đường đầy nắng ấm.Chân đá viên sỏi trước mặt,một tiếng kêu khẽ lên:
- Á..nhìn em vậy mà dữ thế ko bik.
Nó nghe giọng rất quen thuộc nhưng ko thèm nhìn vẫn tiếp tục đi.Coen mưa bụi ập đến làm nước mắt nhỏ trào ra.Chàng trai kia thấy vậy nắm tay nhỏ lại ôm vào lòng:
- Xin..xin lỗi mà đừng khóc anh sẽ ko như vậy nữa đâu.
- Ai khóc?Nhỏ vô thức hỏi khuôn mặt cx thoáng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh nhưng chỉ một luk khuôn mặt lại trở về vs vẻ bt.
- Ko phải em khóc ah.Anh ngạc nhiên
- Bụi thui hà.có gì ko?Mà sao lại suốt ngày đi đâu ko thấy vậy?
- Hì anh đi làm quà tặng cho cô bạn mà anh thịck
- Vậy hả ?tôi về.Nhỏ quay gót toan bước đi thì anh lại một lần nữa kéo tay nhỏ lại.
- Ngốc thế vs anh em là quan trọng nhất nếu ko tặng cho em thì tặng cho ai.
- Hử.Vậy quà đâu.Nó tỉnh bơ nhưng thực lòng rất vui
- Uk em có cần hỏi thẳng vậy ko hả?Thui tặng em nè
- Sô-cô-la hả?dk đó.mua ở đâu vậy?bao nhiu
- anh tự làm.
Đến luk này thì nó thực sự ngạc nhiên:
- Hả?Tự làm.Hihi thiếu gia mà cx bik tự làm sao?Em vinh hạnh quá nhỉ
- Thật đấy làm đến mức tay anh bị phỏng lun nè.
- đưa em xem.Để em thoa thuốc cho nha
- Ko cần.Anh chỉ mún em là soulmate cua anh
- Em có thể coi đó là lời tỏ tình thẳng thắn đơn giản nhất ko?
- Vậy...Anh nghĩ mình thất bại định bước đi.Nhỏ ở đằng sau kéo tay anh lại
- Này sao dốt vậy hả?Đó là lời tỏ tình bt ko lãng mạn nhưng vs em no thực sự ấm áp lắm.Nếu như anh tỏ tình vs em như những ng khác lãng mạn thì có lẽ e đã nghĩ vs anh em cx như những ng con gái trc đây của anh.Món quà sô-cô-la này ko chỉ mình em có mà anh cx có nưa.Mấy năm qua em lun làm sô-cô-la tặng anh nhưng lun ko có cơ hội tặng
- Có lẽ h anh là ng hạnh phúc nhất rồi...Anh hạnh phúc hoon lên đôi môi mềm mại của nhỏ.
- em yêu anh lắm!
- Anh cx yêu em.
Ở một góc nào đó 4 ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai người họ.Đó chính là hắn và nó.Hắn chở nó trên con xe mui trần lên đồi gió chơi hít thở ko khí.Cả quãng dng đi hai ng ko ai ns vs nhau một câu nào cả.Nó đưa ánh mắt nhìn xa xăm nơi bầu trời xanh.Hắn lên tiếng:
- Nè sao em ko ns ns gì đi bộ em giận anh hả?(thay đổi cách xưng hô rùi)
- Hứ anh..nhìn người ta mà xem ngày lễ tình iu thì có đôi có cặp.Thật hạnh phúc biết bao phát thèm.Còn chúng ta gặp nhau đã ít lại còn ko bù đắp cả ngày cứ bỏ đi chơi
- Hihi em ngốc vừa thui chứ.Anh đâu có quên em có quà cho em đây.
Hắn rút ra trong người một hộp kẹo trái tim.Nó giận:
- Hừ vừa phải thu nha.Món quà anh nên tặng phải là sô-cô-la chứ.Có ai như anh tặng vị hôn phu của mình kẹo ko chứ hả?
- Có ai như em ns thảng đòi sô-cô-la đâu chứ.Đùa em một vhits thui.Mấy hum nay anh theo anh vk đi hok làm sô-cô-la.Nè cực lắm đó.
- Hoa hồng làm từ sô-cô-la ah hay đấy ý tưởng tốt.
- Thui đừng khen hun anh cái là ổn.
- Xiiiiiiii.....
Hăn lại rut ra trong túi hai sợi dây chuyền.
- Tặng em nữa này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT