Dọn dẹp xong mọi thứ, Tiểu Hi thỏa mãn nằm dài lên giường, giường cô thật to, nằm lên thật thoải mái, nệm xịn có khác, thích thật. Cái phòng sáu mét vuông và một cái gác của cô còn nhỏ hơn cái tolet nhà họ nha. Nhìn cái bàn đọc sách mà xem, đến nó mà cũng trạm trổ hoa văn cầu kỳ.
Đã bao nhiêu lần, cô mơ ước có cái bàn học đàng hoàng như thế này, nhưng phòng trọ bé tẹo như lỗ mũi, sau này lại đèo thêm ba người nữa làm sao có đủ chỗ. Sống ở đó gần cả năm, đến ở mọi người còn phải thay phiên nhau, khi nào ngủ mới dám tập trung về đủ.
Nói mới nhớ, cái bọn vô lương tâm kia thật quá đáng, hèn gì ngày nào bọn họ cũng có chỗ để đi, đến tối mới chui về ngủ. Cô hỏi thì bảo là đi làm thêm.
Sạo, quá sạo, đồ vô lương tâm, vô đạo đức, vô… cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Cùng lúc này ở tầng 2 có ba người nào đó thay nhau nhảy mũi.
Ăn cơm xong, mới sáu giờ, gà con Tiểu Hi đã lên chuồng đi ngủ.
Haiz! Không trách cô được, một ngày bao nhiêu chuyện xảy ra, tâm hồn nhỏ bé của cô sao chịu nổi, mà dù sao cũng không biết khi nào Lạc Nguyên về, cô không cần phải đợi. (hihi : xạo, viện cớ, cô lười thì có, có lúc không có chuyện gì tám giờ cô đã ngủ thì tại cái gì hả? tiểu Hi: bậy nà, ta lười chút chút hà ).
“Hi Hi à, mau dậy ăn sáng.”
“Hi Hi à, dậy đi “
“Hi Hi à, mau dậy đi, các anh sắp đi làm rồi, cậu không muốn tranh thủ tình cảm với anh Lạc Nguyên à?”
“Hi Hi…, có dậy không thì bảo?” Hiểu Hương bực mình quát.
Thật phiền quá, ở đâu mà lại ồn thế này. Tiểu Hi bịt tai lại, trùm chăn ngủ tiếp. Ế, khoan đã, anh Lạc Nguyên à? Người nào đó tung chăn, ngó dáo dác.
“Hiểu Hương…, sao không gọi tớ sớm hả?” Tiểu Hi bật dậy, nói gần như hét.
“Tớ đã gọi nhiều lần, mà cậu có nghe thấy đâu. Thôi nhanh đi bà, mọi người đang chờ kìa.”
Và thế là, Tiểu Hi cô nương lấy tốc độ ánh sáng, ngay lập tức chạy đi vệ sinh rửa mặt, thay đồ, năm phút sau vội vội vàng vàng chạy xuống lầu. Tới trước phòng ăn, cô đứng lại vuốt tóc, chỉnh lại nhịp thở, dùng tư thế đoan trang nhất có thể, tiến vào, ngồi đối diện với Lạc Nguyên. Mọi thứ có vẻ rất ổn, nhưng hỡi ôi, cô lại không phát hiện một chuyện cực kỳ…
“Tiểu Hi, nhà chúng ta không nghèo đến nỗi em phải mặc áo trái để giữ áo cho mới đâu.” Lạc Nguyên chậm rãi phun ra một câu khiến Tiểu Hi muốn té ghế, mọi người còn lại suýt nghẹn.
“Ai da! Tiểu Hi à! Không cần phải tiết kiệm cho anh Lạc Nguyên đâu.” Mộ Phàm không quên chế giễu cô.
Tiểu Hi tỉnh lại, thẹn quá vội vàng chạy nhanh gấp ba lần có thể lên lầu.
Thiệt là mất mặt mà, quá mất mặt! Ngày đầu tiên đã mất mặt như thế này. Tiểu Hi khóc không ra nước mắt.
“Tại tối qua lạ chỗ, em không ngủ được nên sáng sớm dậy không được tỉnh táo lắm.” Tiểu Hi lắp liếm chuyện mặc áo trái.
Mộ Phàm bĩu môi, “Chẳng phải hôm qua mới sáu giờ cô đã đi ngủ rồi sao? Không ngủ được mà anh Lạc Nguyên về không hay à?”. Sau đó, lại quay sang Lạc Nguyên cười cầu tài “Đúng không anh?”
Tiểu Hi lắp bắp “Tôi… tôi… tại mệt quá mới ngủ, do ngủ sớm quá nên nửa đêm không ngủ tiếp được, mọi người chưa bao giờ bị vậy bao giờ à?” Mộ Phàm thật đáng ghét, cố tình soi mói cô.
Lạc Trâm bênh Tiểu Hi, “Mộ Phàm, anh còn không mau ăn đi, anh Lạc Nguyên còn chưa lên tiếng mà anh ấm ức cái gì?”
Hiểu Linh liếc Mộ Phàm “Anh bớt nói cho đỡ loạn”.
“Mọi người không thấy có Tiểu Hi, nhà ta vui hơn sao?” Mộ Phong chậm rãi phun ra.
Hiểu Hương phụ họa vỗ tay “Đúng vậy nha”
“_______”
Thật không biết đây là ý gì, đây rốt cuộc là khen hay chê.
Lạc Nguyên cũng cười “Anh rất vui khi có Tiểu Hi ở đây” Nói xong cười ấm áp với cô.
“Tuần này công ty đang có hợp đồng lớn, để xong hợp đồng này anh sẽ dành thời gian cho Tiểu Hi nhiều hơn”
Tiểu Hi nghe xong mừng như điên, nhưng giữ hình tượng thục nữ của mình cô dằn xuống, nhẹ nhàng, bẽn lẽn trả lời “Dạ, em cũng không gấp, anh cứ từ từ không cần để ý đến em” cô mong gần chết ấy chứ.
“Tiểu Hi sao cậu ăn chậm vậy, chẳng giống phong cách thường ngày của cậu.” Hiểu Linh khó hiểu hỏi cô. Thường ngày, cô thấy Tiểu Hi đâu có ăn chậm nhai kỹ như vậy đâu.
“Tiểu Hi cậu bị đau răng hay bệnh rồi?” Hiểu Hương sờ sờ trán Tiểu Hi
“____”
“Trời ơi, người ta đang làm thục nữ trước mặt anh Lạc Nguyên , các cậu thiệt quá đáng” Tiểu Hi nghiến răng, nói thầm vào tai Hiểu Hương.
Thật đau khổ cho cô, thường ngày cô tệ lắm sao, hôm nay mọi thứ xấu của cô cứ trưng ra trước mặt người ấy thế này. Thật khóc không ra nước mắt mà.
Tiễn mọi người đi làm xong, Tiểu Hi lôi Lạc Trâm, Hiểu Hương và Hiểu Linh vô phòng mình bàn bạc.
“Tớ tính rồi bây giờ để cho phù hợp với địa vị hiện tại, tớ phải “tuốt” lại vẻ đẹp và phong thái quý phu nhân tiềm ẩn của tớ mới được.” (hihi: có mà không có chứ tiềm ẩn cái nổi gì, mắc ói quá đi)
“Vì vậy, Trâm Trâm cậu có con mắt thẩm mỹ nhất, cậu phụ trách mua trang phục mới cho tớ.”
“Tiểu Linh đi tìm hiểu thẩm mỹ viện nào tốt, vì cậu rành nhất. Tớ cần tẩy lông, tắm trắng toàn thân, chăm sóc da.” Cái này cần lắm nha. Nếu không cô làm sao đi mê hoặc Lạc Nguyên. (hihi: kinh khủng quá kinh khủng, cô thật là quá… )
“Còn Hương Hương đi đăng ký cho tớ các lớp học kỹ năng như cách đi đứng, ứng xử. Tớ không muốn Lạc Nguyên bị người khác chê cười vì tớ.”
= =! = =!! = =!!!
“Cho mọi người thời gian một ngày chuẩn bị, đến mai bọn mình thực hiện.”
“À! Còn chi phí thực hiện thì mọi người cứ chi trước, rồi gặp anh Lạc Nguyên lấy lại.”
Lạc Trâm hóa đá
Hiểu Linh và Hiểu Hương hoá đá.
Ba người vì tình bạn cao cả. Nói đúng hơn là rước nhầm sói già giả thỏ vào nhà nên bây giờ phải ngậm bồ hòn đi làm.
Còn lại một mình ở nhà với dì giúp việc, Tiểu Hi quyết định điều tra mọi thứ về Lạc Nguyên.
Hôm qua, cô nghe Lạc Trâm bảo rằng dì Hai giúp việc cho nhà cô hơn hai mươi năm, có nghĩa là mọi thứ ở nhà này dì hai điều biết. Hê hê, cô phải bắt đầu thôi.
Sau nhiều lần nịnh bợ và năn nỉ dì Hai, cô cũng có thể biết được như sau: Cha mẹ của 2MP, Hiểu Linh và Hiểu Hương cùng cha mẹ Lạc Nguyên và Lạc Trâm là người đầu tiên lập ra tập đoàn Quang Đông, đã chết cách đây bốn năm vì tai nạn máy bay.
Lúc đó, công ty do một tay Lạc Nguyên và vợ anh chèo chống. Hai năm sau, vợ anh bị tai nạn xe qua đời. Lạc Nguyên suy sụp nên 2MP cùng Hiểu Linh và Hiểu Hương mới dọn về đây sống cùng Lạc Nguyên và Lạc Trâm. Lạc Nguyên, Mộ Phong và Mộ Phàm cùng nhau quản lý công đến nay.
Mộ Phong và Mộ Phàm vốn không thích công việc kinh doanh. Mộ Phong trước đây học mỹ thuật, còn Mộ Phàm đang được đào tạo làm ca sĩ, nhưng gia đình liên tiếp xảy ra biến cố, phải bỏ dở giữa chừng về phụ giúp Lạc Nguyên.
Điều quan trọng mà Tiểu Hi biết được là cô rất giống vợ trước của Lạc Nguyên. Đó là một lợi thế. Ha… ha… (hihi : trời, thông thường là bả phải buồn chứ ta! Tiểu Hi: cô điên à? nghĩ sao ta phải buồn. Cô nghĩ với cái nhan sắc vô cùng bình thường như ta có đủ khả năng câu kim quy như anh trai Lạc Trâm không hả? Không nhờ vậy thì làm sao ta vào được đây).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT