Lạc Trâm và Mộ Phong khổ sở lôi kéo Hiểu Hương đi chỗ khác, hai người quả thật rất khó xử, thà rằng bản thân không biết gì thì có thể trơ mắt nhìn Hiểu Hương làm vậy, còn đằng này…

Một đám lộn xộn, cuối cùng dưới sự hỗ trợ của nhân viên khách sạn cũng được giải tán.

Hiểu Linh nhất quyết không đi, đứng trơ đó nhìn Tiểu Hi, cô siết chặt nắm tay, nghiến răng từng tiếng nói với Tiểu Hi “Ngày xưa, bọn này có mắt như mù, nhìn lầm cô, không ngờ cô chính là người ăn cháo đá bát, thật ra cô hận Lạc Nguyên chỉ là cái cớ, vốn dĩ loại người như cô cho dù không có Lạc Nguyên thì cô cũng vì danh lợi mà bán đứng chúng tôi. Đúng không?”

“Đúng vậy, tôi chính là người như thế đấy, bây giờ các người mới biết chẳng phải đã trễ rồi sao?” Cái tát kia có lẽ đã làm Tiểu Hi mất bình tĩnh, không khỏi nặng lời đáp trả. Mặc dù đã biết trước một khi làm thế này, sẽ khó tránh được phải trở mặt với bọn họ nhưng trong lúc này Tiểu Hi vẫn thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng.

Tiểu Hi không kìm được nhìn chằm chằm vào Lạc Nguyên “Con người tôi là vậy đó, anh còn không hối hận, định chờ đợi đến bao giờ, chờ một đứa không ra gì như tôi đáng sao? Các người cứ xem như chưa từng quen biết tôi đi. Cứ coi tôi chỉ là một giám đốc tài chính của tập đoàn đối thủ của các người không được sao? Sao cứ nhất định xen vào cuộc sống của tôi, rồi nói tôi thế này thế nọ. Nếu là người khác các người trách móc được họ sao? Với cương vị hiện tại, các người nghĩ rằng tôi sẽ đạp đổ chén cơm của mình, theo các người chịu khổ sao? Làm ơn đi, nước chảy lên cao, nếu so sánh thực lực hiện tại giữa Hạ Thị và Quang Đông, đương nhiên kẻ ngu cũng biết chọn Hạ Thị, nói chi là tôi.”

Tay Mộ Phàm bất giác giơ lên, nhưng bỗng dưng anh khựng lại “Đúng vậy, thứ người như cô không đáng để bọn tôi bận tâm. Coi như Lạc Nguyên có mắt như mù, yêu lầm con người máu lạnh, vô sỉ không ra gì như cô.” Đúng vậy, đối với một người vô sỉ như cô ta, đánh chỉ thêm bẩn tay.

“Đúng đấy, vốn dĩ mọi người nên thức thời như anh, ngày xưa là Lạc Nguyên nợ tôi, bây giờ tôi có trả lại chút ít thì đã sao? Các người có xem tôi như người qua đường không quen biết, tôi cũng chẳng bận tâm, tôi còn mừng vì không phải mang tiếng có quan hệ với các người để mất lòng chủ tịch Hạ nữa là…”

Lần này thì Hiểu Hương không nhịn được nữa, lại muốn xông lên cho Tiểu Hi một trận. Lạc Trâm và Mộ Phong hoảng quá, không khỏi chật vật kéo cô ra xa thật xa.

Lạc Nguyên đứng ngây ngốc nhìn Tiểu Hi, giờ đây anh không dám khẳng định người con gái trước mặt mình là Tiểu Hi nữa, nhìn cô xa lạ quá, sao cô lại có thể thay đổi đến mức này, những lời cô nói cho dù anh vẫn cố tự dối mình rằng ‘vì Tiểu Hi đang tức giận nên cô ấy mới nói ra những lời đó’, nhưng sao tâm can vẫn đau đớn thế này. Bây giờ, ngay cả việc nhận mình đã từng biết anh cũng làm cô khó chịu vậy sao?

Mộ Phàm nhìn thấy Lạc Nguyên như thế không chịu được nữa, muốn lôi Lạc Nguyên bỏ đi, anh không thể nào chịu nổi nữa, sao Lạc Nguyên cứ mãi chờ đợi con người không ra gì đó, đáng lẽ phải buông tay từ lâu vậy mà vẫn một mực không buông.

“Anh còn muốn chờ đợi đến khi nào nữa, con người đó không còn là Tiểu Hi mà chúng ta quen biết trong quá khứ rồi, bây giờ tiền tài và danh lợi đã làm mờ lý trí của cô ta rồi…”



Tiểu Hi không nói gì, chỉ im lặng nhìn họ rời đi, không nói nửa lời. Giờ cô chỉ có thể làm vậy, nếu tiếp tục dây dưa sẽ chẳng có lợi cho cô và Đào Lâm.

Hiểu Linh vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hi không hề có ý định bỏ đi làm Đào Lâm sợ quá, vội ôm lấy Tiểu Hi che chở, mắt lăm lăm nhìn Hiểu Linh.

Lạc Nguyên nhìn hành động của Đào Lâm không khỏi cười khổ, đáng lẽ người đứng ở vị trí ấy bây giờ phải là anh mới đúng. U ám nhìn Tiểu Hi và Đào Lâm, không đợi Mộ Phàm lôi kéo nữa, anh ủ rũ bỏ đi.

Tiểu Hi làm như không thấy ánh mắt khinh bỉ của Mộ Phàm và Hiểu Linh, ngẩng đầu, chậm rãi bước qua họ đi mất.

Đào Lâm nhìn một màn vừa rồi, chán nản đi theo Tiểu Hi, nghĩ đến lúc vào trong kia lại phải tiếp tục đối phó với cơn thịnh nộ của chủ tịch Hạ.

Khi Đào Lâm vào phòng, đã nhìn thấy Hạ Chấn Đông nổi trận lôi đình, “Cô làm ăn như thế nào hả, uổng công tôi mất bao nhiêu tiền cuối cùng ngay cả móng tay của bọn nó cũng không bị gì, là sao…?” Ông ta giận quá, quơ đổ hết bàn thức ăn.

Mọi người trong phòng chỉ biết nín lặng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên Hạ chủ tịch lên cơn thịnh nộ.

Tiểu Hi bước lên một bước, ngăn cản ông ta tiếp tục ném đồ, ôn tồn giải thích.

“Không thể nói Quang Đông không bị ảnh hưởng, chẳng phải họ đã bán đi nhà máy mới xây dựng ở tỉnh A rồi sao, nhà máy đó mấy năm nay sản xuất vẫn chưa thu lại vốn, bây giờ lại phải bán lỗ, lần này không thể nói là hoàn toàn không có tổn thất, tôi dám lấy danh dự mình ra đảm bảo họ tổn thất với con số không hề nhỏ.”

Hạ Chấn Đông nghe xong động tác khựng lại, đúng vậy ông chỉ nghe thằng nhãi con ấy nói cứng, trên thực tế nó chẳng phải đã giải thể nhà máy ở tỉnh A sao?

Tiểu Hi bình tĩnh phân tích: “Lần này, chúng ta không thể đánh đòn chí mạng cho họ chỉ vì tài sản của tập đoàn Quang Đông quá lớn, nhưng ngài thấy đấy, con đường họ đang đi đã là con đường cuối cùng rồi. Nếu chúng ta lại tiếp tục đầu tư qua sản xuất sợi chập, tôi không tin Quang Đông vẫn còn đường thoát.”

Đào Lâm thấy thế vội thêm vào, “Chủ tịch! Tôi có nhiều bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này, về sau chúng ta mời họ về cố vấn thêm.”

Hạ Chấn Đông dịu lại, tâm trạng cũng bắt đầu thoải mái, ôn tồn nói với Tiểu Hi.

“Tôi không cần biết bằng cách gì, phải mất bao nhiêu tiền, cô nhất định phải hạ triệt để thằng nhãi đó cho tôi.”

Sau đó, quay sang nói với mọi người trong phòng “Về sau, chỉ cần lật đổ được Quang Đông, mọi người phải nhất nhất tuân theo chỉ thị của giám đốc Ngưu, rõ chưa.”

Tiểu Hi mừng thầm trong bụng, đúng vậy, cô chỉ chờ đến giờ phút này, chỉ cần sau này làm việc gì cũng mượn cớ thực hiện để lật đổ Quang Đông, cô có thể nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play