Tiểu Hi hoảng sợ, cô đang bị chìm dần xuống nước, tay chân không có lực, không thể quẫy đạp, cả thân người chìm dần chìm dần, không thở được, rất nhanh không còn dưỡng khí. Cô sắp chết vì ngạt sao? Hô hấp khó khăn, cô thấy khó thở. Khoan đã, Hạ Lan chết rồi mà, rõ ràng cô đã được cứu, sao bây giờ lại đang chìm xuống nước thế này? Nhất định là mơ, là mơ rồi. Tự nhủ vậy cho nên Tiểu Hi dứt khóat mở mắt.
Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là ba gương mặt lo lắng của Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương đang phóng lớn trước mặt, họ đang chăm chú nhìn biểu hiện của cô còn hơn cả các nhà động vật học đang quan sát động vật quý hiếm. Cả bọn sợ hãi nhìn cô ngủ mê lúc thì nhăn mặt, lúc thì thở dồn dập, lúc lại quơ tay loạn xạ, mặt hết xanh lại trắng, may mắn là cuối cùng cũng tỉnh nếu không chắc phải gọi bác sĩ đến gấp.
Tiểu Hi đã ngủ mê man hơn một ngày hai đêm mới tỉnh.
Nhìn thấy Tiểu Hi mở mắt, Hiểu Linh là người phản ứng đầu tiên, cô nhảy lên hoan hô “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi”.
Lạc Trâm bật dậy chạy đi, “Tớ đi gọi bác sĩ đến kiểm tra”, còn Hiểu Hương thì cầm tay cô khóc thút thít, “Làm bọn tớ lo gần chết, cậu ngủ gì mà lâu quá vậy?”
Lạc Trâm hành động cũng nhanh thật, không bao lâu đã thấy bác sĩ đến khám chô cô.
Ông ta nói nói sức khỏe của cô đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi truyền dịch xong thì ngày mai có thể xuất viện.
Hôm đó đợi mãi không thấy cô về, mọi người vô cùng lo lắng gọi điện cho Lạc Nguyên thì được biết cô đã bị Hạ Lan bắt cóc khiến bọn họ đứng ngồi không yên. May mắn cô vẫn bình yên vô sự nhưng từ lúc cô vào viện cứ ngủ mãi không tỉnh. Mặc dù bác sĩ bảo do cơ thể cô bị suy kiệt cần phải có thời gian mới hồi tỉnh lại, nhưng nhìn cô như thế bọn họ vẫn thấy lo lắng.
Tiểu Hi tỉnh lại nhưng vẫn không nói gì, chỉ chớp mắt nằm đó nhìn bọn họ. Cả bọn nhận ra sự khác lạ của cô nhưng vẫn nghĩ rằng cô mới tỉnh còn chưa thích ứng, ngồi xung quanh trò chuyện với cô.
“Mọi người phải thay nhau canh cậu suốt, cậu làm bọn tớ lo lắng muốn chết.”
“Hai hôm nay Lạc Nguyên túc trực ở đây không rời một bước, lâu lâu lại kiểm tra xem cậu có thở bình thường hay không, rồi lại rầu rĩ như người mất hồn, bọn tôi nhìn cảnh đó lại nhớ đến lúc chị tiểu Vy chết.”
“Sáng nay, có một hợp đồng quan trọng cần phải đàm phán để ký kết, anh ấy mới chịu đến công ty, tụi mình phải báo cho anh ấy mừng mới được”
Nghe đến tên Lạc Nguyên, Tiểu Hi cảm thấy vô cùng khó chịu, cô lại nhớ đến cuộc đối thoại của Lạc Nguyên và Hạ Lan hôm đó, nhăn mài khó chịu nói:
“Các cậu ồn quá, tớ muốn nghỉ ngơi, mọi người về đi, để cho tớ được một mình.” Cô cảm thấy khó chịu, cách nói chuyện cũng trở nên khó nghe.
Tiểu Hi buồn bực úp mặt xuống gối, ba người kia gọi thế nào cũng không nghe.
Úp mặt một lúc cô lại tức giận nằm khóc rấm rức. Lạc Trâm thấy lo lắng, ngồi xuống giường nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Hi Hi à! Có phải bọn bắt cậu đã ức hiếp cậu phải không, nói ra cho bọn mình cùng chia sẻ sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
Thấy biểu hiện của Tiểu Hi như thế, mọi người lại nghĩ là cô bị bọn bắt cóc ức hiếp.
Tiểu Hi không trả lời lại khóc to hơn. Hiểu Linh khó chịu quát.
“Hi Hi! Cậu nói đi, chúng ức hiếp gì cậu, bọn chúng đã làm gì với cậu? Tuy Hạ Lan đã tự tử chết nhưng hai tên khốn kia vẫn còn sống, bọn tớ sẽ thay cậu giành lại công bằng.”
Tiểu Hi khóc lớn, uất ức nói, “Lạc Nguyên gạt tớ, các cậu gạt tớ.”
“Sao lại vậy, bọn tớ sao lại gạt cậu được?”
“Hi Hi! Mau nói rõ xem nào!” Hương Hương không nhịn được lay cô.
Tiểu Hi ngồi dậy, mắt ngập nước nói, “Lạc Nguyên gạt tớ, vốn dĩ anh ấy chẳng yêu thương gì tớ, anh ấy chẳng qua là muốn dùng tớ để bẫy Hạ Lan, bắt chị ta đền tội. Chị ta gây ra cái chết của chị Khả Vy, mà Lạc Nguyên muốn đòi lại công bằng cho chị Khả Vy lại không ngần ngại hy sinh tớ, xem mạng sống của tớ không bằng việc đòi lại công bằng cho một người đã khuất.”
“Hi Hi à! Nghe bọn mình đi, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, Lạc Nguyên sao lại làm thế được.”
“Nhớ năm đó, anh ấy tự nhiên bảo với bọn mình rằng anh ấy đã để ý một người rồi còn cho bọn mình xem ảnh chụp của cậu. Lúc đó, anh ấy vui vẻ biết bao, từ khi chị tiểu Vy chết, lần đầu tiên bọn mình thấy anh ấy lại vui vẻ như vậy.”
“Đúng, đúng, một thời gian dài trước đó, ngày nào Lạc Nguyên cũng cau có ủ rũ, trừ những lúc phải gặp khách hàng còn bình thường bọn tớ chẳng bao giờ thấy anh ấy cười.”
“Có một lần cậu mải đọc tiểu thuyết, anh ấy cố tình đi đụng phải cậu để làm quen vậy mà cậu chỉ rối rít xin lỗi rồi lại cắm cúi đọc tiếp, khi anh ấy kể lại cho bọn tớ nghe còn cười chảy cả nước mắt, chẳng có vẻ gì là không thật tình cả, lần đó làm bọn tớ vô cùng ngạc nhiên, thắc mắc làm sao mà cậu lại có thể thu hút anh ấy, làm tản băng lại cười, vì thế mà quyết định tiếp cận cậu rồi lập kế hoạch lừa cậu về ở chung. Những ngày có cậu ở cùng không khí trong nhà ấm áp hẳn, anh ấy cũng về nhà sớm hơn, thường ăn cơm với bọn tớ hơn. Hi Hi à! Trong những ngày qua không lẽ ngày nào Lạc Nguyên cũng sống giả dối hết sao? Hi Hi cậu đừng nghe bọn họ nói bậy chia rẽ tình cảm của chúng ta. Tớ tin cho dù thế nào anh Lạc Nguyên cũng rất thật lòng.”
“Chính tai tớ nghe từ miệng anh ấy thừa nhận với Hạ Lan, làm sao sai được. Chúng ta cũng chẳng phải đóng phim truyền hình, không có việc gây chia rẽ vậy đâu. Không tin mọi người cứ hỏi anh ấy đi.”
Ngẫm nghĩ một lát cô lại nói:
“Thì đúng rồi, lúc đó anh ấy thấy tớ thì cũng đồng nghĩa với kế hoạch bắt Hạ Lan đền tội có thể thực hiện, làm sao không vui mừng cho được. Một việc tưởng chừng như đi vào ngõ cụt, không có chứng cứ gì có thể buộc tội cô ta giờ lại có thể lợi dụng tớ để giải quyết sao lại không vui. Chỉ có tớ ngu ngốc, tin rằng trên đời này có chuyện cổ tích, lại còn nghĩ rằng bản thân mình rất may mắn. Nực cười, đôi khi tớ còn tự cao tự đại nghĩ rằng mình đặc biệt có thể hấp dẫn một người như Lạc Nguyên, ha… ha…”
Càng nghĩ càng thấy đúng, Tiểu Hi lại không kìm được nổi giận.
“Gạt người, đúng là gạt người mà, tớ thật ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc, còn suýt chút nữa đẩy bản thân mình vào nguy hiểm. Trên đời này làm gì có chuyện cho không chứ. Tớ được lợi nhiều thế cũng phải trả lại sinh mạng cho anh ấy, các cậu nói xem có đúng không hả?”
“Chúng ta đi tìm Lạc Nguyên hỏi cho rõ.” Lạc Trâm tức giận kéo Hiểu Linh và Hiểu Hương vội vàng tìm Lạc Nguyên hỏi rõ.
Mọi người đi rồi Tiểu Hi cũng bỏ về. Cô giựt phăng các dây truyền dịch đang ghim trên tay, không thèm thay đồ, mặc cả quần áo bệnh nhân, một mình chạy ra khỏi bệnh viện.
Trước công bệnh viện, người qua lại tấp nập, cô đứng trong sân của bệnh viện nhìn dòng người qua lại trước cửa, trong lòng không biết phải đi đâu về đâu. Về nhà ư? Nơi đó giờ đây thật xa lạ bây giờ cũng không còn là nhà cô nữa, lúc này cô thấy nó thật xa lạ.
Không hiểu sao hôm nay cô lại thấy bầu trời ảm đạm lạ thường, trên cành cây cổ thụ trong sân hình như có một chú chim non lạc bầy đang khan cổ gọi đàn. Mắt cô cay quá, nước mắt không khống chế được lại rơi xuống.
Trước cửa bệnh viện có không ít xe taxi đậu đón khách, vậy mà cô hỏi mấy xe cũng không xe nào đi, chỉ nhìn cô lạ lùng rồi lạnh lùng lắc đầu, ý bảo không đi.
Đúng là ức hiếp người ta mà, đến cả lái xe taxi cũng ức hiếp cô.
Vừa ấm ức vừa tủi thân, Tiểu Hi vừa đi lại vừa khóc hu hu.
May sao có một bác chạy xe ôm thương tình chở cô về. Trên người không có một xu, về đến biệt thự Mộ gia cô phải nhờ dì Hai trả giúp tiền xe, miệng không ngừng cảm ơn bác lái xe, nếu không có ông, không chừng giờ này cô phải lê thê lếch thếch đi bộ về.
Dì Hai vô cùng bất ngờ, vội vội vàng vàng kéo cô vào trong, rồi lại nhìn một lượt người cô từ trên xuống dưới.
“Hi Hi à! Mọi người đâu? Sao con về đây một mình? Con xuất viện sao không gọi dì Hai đem đồ vô mà mặc đồ bệnh viện đi về thế này? Nhìn xem, bộ dạng con sao lại lôi thôi nhếch nhách thế này?”
Tiểu Hi không nói gì, chỉ yểu xìu trả lời vài câu đối phó cho có lệ rồi bỏ lên phòng mình.
Hôm đó, cô đi học không về làm bà chờ mãi, đến tối lại nghe nói cô bị bắt cóc, giải cứu được thì cô lại vô viện còn bị hôn mê mấy ngày không tỉnh, mấy lần bà vào đưa cơm mà vẫn không thấy cô tỉnh làm bà lo lắng không yên. Giờ bỗng dưng cô lại một mình về nhà, không phải mọi người vẫn trông cô trong bệnh viện sao? Tâm trạng lại có vẻ không tốt. Không biết cô về thế này mọi người đã biết hay chưa? Càng nghĩ lại càng thấy không ổn, dì Hai vội vàng gọi điện báo cho Lạc Nguyên.
Sau khi bị bọn Lạc Trâm đến hỏi chuyện của Tiểu Hi, Lạc Nguyên lại nhận được điện thoại của dì Hai, anh đã tức tốc vội chạy về nhà không quên dặn dì Hai nhất định giữ Tiểu Hi lại không cho cô đi đâu.
Tiểu Hi hận Lạc Nguyên đã xem thường mạng sống của mình, lại hận anh coi thường tình cảm của cô, sống chung nhà bao lâu vậy mà anh một chút tình cảm dành cho cô cũng không có, trong lòng chỉ có một mình chị Khả Vy. Cô thật ganh tỵ với tiểu Vy, chị ấy thật hạnh phúc, cho dù đã qua đời Lạc Nguyên vẫn không quên được.
Giờ phút này, cô chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, rời khỏi nơi này, rời xa con người xấu xa kia vì thế khi về phòng, cô lập tức gom tất cả mọi thứ cho vào vali, quyết định bỏ đi khỏi biệt thự nhà họ Mộ.
Lúc Tiểu Hi xách vali đi ra, lại bị dì Hai thà chết ngăn cản không cho cô đi, làm cô vô cùng khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc giằng co chưa biết phải làm thế nào thì Lạc Nguyên và mọi người đã về tới, Tiểu Hi cảm thấy rối rắm, vốn dĩ cô nghĩ mọi người không thể về kịp nhưng không ngờ mọi người lại về hết thế này, thật khó xử.
Lạc Nguyên tiến lên giật lấy hành lý từ tay cô rồi kéo cô vào phòng mình đóng cửa lại, “Hi Hi! Em vào đây nói chuyện với anh.”
Vốn nghĩ mọi chuyện đến đây coi như chấm dứt không ngờ lại phát sinh chuyện này, anh cứ cho rằng lúc đó cô đã hôn mê không ngờ cô lại nghe hết mọi chuyện.
Lạc Nguyên kéo cô vào phòng, ấn cô ngồi xuống ghế rồi lại vò đầu bức tóc ngồi xuống bên cạnh, anh thật sự không biết phải nói với cô thế nào nữa.
“Tiểu Hi! Anh…Tiểu Hi! Em hãy nghe anh giải thích được không?”
Hung hăng trừng mắt với anh, Tiểu Hi đanh giọng, “Tại sao tôi phải nghe anh?”
“Vậy coi như em bỏ chút thời gian nghe anh kể một câu chuyện” giọng Lạc Nguyên đầy bất đắc dĩ.
Thấy cô im lặng không còn phản đối nữa, anh nhẹ giọng kể cho cô nghe một câu chuyện
“Có một cô bé khi mới bốn tuổi đã bị mẹ mình bỏ rơi. Người mẹ dắt cô đến trước cửa một biệt thự giàu có bảo cô đứng đó, rồi bà bỏ đi không quay lại. Cô bé cứ đứng mãi, đứng mãi đợi mẹ quay lại, không dám đi đâu sợ bà không nhìn thấy mình. Cô bé đứng đó từ sáng đến tối, rồi lại đợi từ tối đến sáng, không ăn không uống chỉ một lòng đợi mẹ. Cho đến khi người chủ biệt thự kia chú ý đến thì cô bé đã lả đi vì đói và khát. Họ đem cô bé vào nhà chăm sóc, gia đình này không có con, đúng như người mẹ đã tìm hiểu, người mẹ nghĩ rằng họ sẽ nhận cô bé làm con nuôi.
Nhưng đời không như những gì con người ta vẫn nghĩ. Chủ ngôi biệt thự ấy rất muốn nhận cô bé làm con nuôi nhưng vợ ông ta thì không, vì bà ta nghĩ rằng cô bé chính là con riêng do ông đi vụng trộm bên ngoài mà sinh ra, nếu không thì tại sao cô bé lại xuất hiện ở trước biệt thự của họ. Vì thế hai người họ không ngừng cãi nhau và để chứng minh mình trong sạch, ông chủ ngôi biệt thự ấy đành phải đưa cô bé vào cô nhi viện
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT