Bọn họ còn chưa kịp ngồi, Tiểu Hi đã đứng dậy đập bàn, quát lớn “Là hai người này sao?”

Tiểu Đào và Thu Hồng sợ xanh mặt, giật mình thiếu điều tuột ra khỏi ghế, cả người run bần bật.

“Hai cô nhìn qua cũng không tệ, vậy tại sao lại đi quen chung một thằng đàn ông hả? Nói!” Lại đập bàn.

“Không… không… có.” Tiểu Đào và Thu Hồng run run nói.

“Còn nói dối, tôi đã điều tra rõ ràng hai cô có quen Mộ Phàm mà còn quen cùng một lúc nữa.” Tiểu Hi phùng má trợn mang nói. Không cho họ có cơ hội nói, cô tiếp tục bắn ra một tràn.

“Tôi nói cho hai cô biết, hai cô đừng có mơ đụng đến người đàn ông của tôi. Một khi tôi đã chấm người nào, trừ khi tôi nguyện ý, bằng không thì không người nào có thể thoát khỏi tay tôi.”Tiểu Hi đứng dậy khoanh tay nói, còn nhướng mày, nghênh mặt với bọn họ. Gì chứ cái vụ vênh mặt với người khác cô làm rất giỏi nha.

“Tiểu Đào, cô nguyện ý chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác à?”

Tiểu Đào lắc đầu.

Tiểu Hi quay qua nhìn Thu Hồng. Thu Hồng lắc đầu.

“Vậy tôi lại càng không.”

“Hai cô dám tranh giành với tôi sao?” Lại đập bàn.

Trong lúc này, tiếng ếch kêu vang lên “ộp… ộp…” là điện thoại Tiểu Hi đang reo.

“Alo, ba à?”



“Ừm, bọn họ đúng là bạn gái Mộ Phàm.”



“Sao ạ?”

“Ba! Con đã nói với ba nhiều lần rồi, chúng ta là xã hội đen, phải văn minh lịch sự không làm mấy chuyện phạm pháp đó. Bọn họ tuy là người đến trước nhưng con sẽ khuyên họ từ bỏ, ba định giết người chặt khúc quăng xuống biển là không được.” ( hihi: thời thế thay đổi đến xã hội đen cũng văn minh với lịch sự, Tiểu Hi : đạp,cô càm ràm cái gì? )



Tiểu Đào và Thu Hồng mặt xanh lét, run bần bật.

“Ba à không cần phải làm vậy, làm vậy là vi phạm pháp luật, chúng ta là xã hội đen thời đại mới không làm những chuyện như thế, nếu họ không đồng ý chúng ta xin họ một ít sẹo ở mặt là được rồi.” Nói xong Tiểu Hi nhìn họ đầy ý nhị.



“Ba à, con giải quyết được mà, yên tâm mà.”

Tiểu Hi cất điện thoại quay lại nhìn bọn họ.

“Bọn tôi thề là bọn tôi không có quen Mộ Phàm, anh ấy thật sự không đến tìm bọn tôi.” Tiểu Đào và Thu Hồng khóc lóc năn nỉ.

Tiểu Hi vẫn tỉnh bơ đứng khoanh tay, ra vẻ không một chút tin tưởng bọn họ.

“Tôi… tôi có bạn trai khác mà, bạn trai tôi tên Hứa Bân mà.” Đã đến nước này không còn đường nào khác rồi

Tiểu Đào khóc hu hu nói. “Không tin, cô có thể gọi cho anh ấy xác nhận.”

A, thì ra là vậy, cô ta cũng bắt cá hai tay, chả trách lại cam tâm tình nguyện quen chung một người với người khác, Mộ Phàm ơi Mộ Phàm anh thật là quý hóa quá.

Thu Hồng thấy không ổn, Tiểu Đào đã nói như vậy chẳng phải chỉ còn mình cô đứng mũi chịu sào sao? Nhanh chóng tự cứu lấy mình Thu Hồng vội nói “Tôi cũng không quen Mộ Phàm, bạn trai tôi là người khác. Anh ấy tên là Khương Vũ. Số điện thoại anh ấy đây, cô có thể gọi kiểm tra.” Thu Hồng run run nói.

“A!!!!!!!!!”

Thì ra là vậy, hôm nay Tiểu Hi thật sự được mở mắt, thế sự khó lường a. Không phải một mình Mộ Phàm bắt cá hai tay mà cả ba người này hợp lại. Trường hợp này gọi là bắt cá mấy tay đây nhỉ? Thật khó nghĩ nha.

“Các cô đều không phải bạn gái Mộ Phàm?“

Gật đầu liên tục.

Tiểu Hi quay qua cười rạng rỡ với Lạc Trâm, cô nháy mắt với Hiểu Linh và Hiểu Hương.

Tiểu Hi cuối cùng cũng lên tiếng “ A! Vậy tôi bắt lầm rồi sao? “

Tiểu Đào và Thu Hồng gật đầu như gà mổ thóc.

“ Vậy có phải nên thả người rồi không?”

“Đúng, đúng” Tiểu Đào và Thu Hồng run run nói.

Lạc Trâm, Hiểu Hương và Hiểu Linh cũng gật gật đầu.

“Vậy hai cô có thể về” Tiểu Hi nhúng vai, nhẹ nhàng nói.

Tiểu Đào và Thu Hồng mừng hơn bắt được vàng, thiếu điều tung cửa chạy ra. Nhưng chưa kịp chạy ra đến cửa đã nghe Tiểu Hi lên tiếng.

“Khoan đã”

Tay đã chạm đến tay nắm cửa, nhưng hai người nào đó phải lủi thủi quay lại ghế ngồi. Trời ạ! Còn chuyện gì nữa đây.

Tiểu Hi gãy gãy cằm, quay sang bọn Hiểu Linh, Hiểu Hương và Lạc Trâm.

“Vậy có nên để hai cô ấy đối chất với Mộ Phàm không nhỉ?”

Tiểu Đào và Thu Hồng tái mặt nhưng đã đến nước này không thể quay đầu, nếu không hôm nay e rằng bọn họ phải bỏ lại nhan sắc của mình ở đây. Ông trời thật trêu ngưòi mà.

“Hương Hương à, mau kêu người tìm Mộ Phàm tới đây.”

Hiểu Hương nhanh chóng chạy ra ngòai gọi điện cho Mộ Phàm yêu cầu anh đến phòng trà A&T gấp.

Tuy không hiểu có chuyện gì nhưng Hiểu Hương đã gọi nên Mộ Phàm nhanh chóng đến phòng trà A&T.

Đến nơi, Mộ Phàm không khỏi giật mình. Anh trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Hi tự hỏi “Con bé Hi Hi sao lại ăn mặc thế kia, trông thật kinh dị.”

Nhìn thấy Mộ Phàm cũng bị đứng hình, Tiểu Đào và Thu Hồng đều nghĩ rằng anh do bị sợ hãi quá mức mới có biểu hiện như thế.

Hai cô nhanh chóng đứng dậy chạy về phía anh nói

“Mộ Phàm! Anh hãy xác nhận với cô ấy, bọn em thật sự không phải là bạn gái của anh đi. Từ trước tới giờ bọn em đã bao giờ làm bạn gái của anh đâu.” Hai cô mếu máo nói. Phải chi có xôi chịu đấm còn không tức bây giờ xôi còn chưa được ăn đã bắt họ chịu tội, thật không công bằng.

Mộ Phàm lại há hốc mồm “Chuyện gì đây trời, ngày thường họ sống chết đòi anh chọn, giờ lại giãy nảy biểu anh xác nhận họ không phải là bạn gái của anh”. Mộ Phàm còn chưa kịp tiêu hóa tình trạng hiện tại, Tiểu Hi đã nhanh nhẩu nhảy lại chỗ anh.

“Bọn họ đều có bạn trai và một mực khẳng định họ không có ý gì với anh. Anh thấy sao?”

“Cái gì? Hai người đã có bạn trai? Từ khi nào?” Sao anh không biết, nếu biết sớm thì tốt biết mấy, khỏi phải đau đầu.

“Em quen Hứa Bân được nửa năm rồi.” Tiểu Đào cắn môi, nức nở nói. Cô quen Hứa Bân chỉ là phụ thôi giờ phải cho lên làm chính thiệt là đau lòng mà. Bây giờ kim quy của cô đã bay cao bay xa rồi.

“Khương Vũ là bạn trai trước đây của em, sau khi em gặp anh thì chia tay anh ấy, gần đây anh ấy gặp em, tha thiết mong em nối lại tình xưa, em cũng đã đồng ý rồi.” Thu Hồng nức nở. Cái gì đến cũng phải đến thôi, dù sao giấy không thể gói được lửa mà.

Tiểu Hi hí hửng chạy lại vỗ vỗ vai Mộ Phàm “Vô cùng vui sướng được chia sẽ với anh chuyện này. Tôi không cô ý đâu nhé.” Nói xong Tiểu Hi không nhịn được bật cười thành tiếng. Thế sự khó lường, thế sự khó lường. Có điều Tiểu Hi cũng không ngờ rằng chính mình vô tình giúp Mộ Phàm thoát khỏi hai của nợ rắc rối kia. Nếu biết e rằng cô sẽ hộc máu mà chết mất.

Tiểu Hi nói xong, cùng ba vị quân sư của mình trốn mất để lại Mộ Phàm với bãi chiến trường trong tay.

Mộ Phàm tức giận thiếu điều cắn đứt lưỡi mình. Ai đã suốt ngày lẽo đẽo theo anh nói là yêu anh, ai đã dọa bao nhiêu cô bạn gái của anh bỏ chạy hại anh bao nhiêu năm nay phải một người cũng chẳng có. Giờ vỡ lẽ ra bọn họ đã có bạn trai trong khi anh vẫn phòng không hiu quạnh, đã vậy còn để anh phải muối mặt trước Tiểu Hi.

Bọn Tiểu Đào và Thu Hồng thấy anh đứng ngây người suy tư, nghĩ rằng còn cơ hội vội chạy lại định giải thích với anh.

“ Mộ Phàm! Em…”

Lời còn chưa được thốt ra, Mộ Phàm đã quét con mắt lạnh lùng của mình nhìn bọn họ. Cả người tản ra hàn khí lạnh băng khiến bọn họ phải lùi lại, gương mặt đang tái đi vì tức giận.

Anh nghiến răng phun ra một câu “ Cút! Mau biến khỏi mắt tôi, tốt nhất đừng để tôi gặp lại các người” Nhìn anh chỉ thiếu điều muốn bóp chết bọn họ ngay lặp tức.

Tiểu Đào và Thu Hồng tái mặt, vừa sợ hãi vừa xấu hổ, cúi đầu lùi bước chạy như bay ra khỏi phòng trà A&T

Mộ Phàm cắn răng ở lại dọn dẹp hậu sự do Tiểu Hi gây ra. Tuy rằng, chuyện này có lợi cho anh nhưng hậu quả Tiểu Hi gây ra không ít. Ví dụ như túi tiền của anh cũng vơi đi không ít. Tiền thuê vệ sĩ, bao cả phòng trà người ta, các cô cũng thật vung tay quá trán mà. Rồi còn hai bà cô này nữa, dọn dẹp xong cũng mất hết mấy giờ của anh.

Nhưng sau chuyện này, anh không thể không thừa nhận Tiểu Hi thật sự đã dễ dàng giải quyết cho anh một ghánh nặng mà anh rất khó trút ra. Xem ra từ nay anh nên nhìn con bé bằng con mắt khác chăng?

Tiểu Hi hí ha hí hửng về nhà, suýt làm dì Hai giúp việc ngất, thật là ngụy trang quá mạng mà.

“Lạc Nguyên về chưa dì?”

“Cậu đang tắm trên lầu.”

Tiểu Hi nghĩ ra một ý định vô cùng vô cùng, bỏ lại bọn Lạc Trâm chạy thẳng lên lầu nhào vào phòng Lạc Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play