“Em nói sai sao? Nhìn là biết dạng bình hoa di động kém thông minh mà, cô ta chỉ được có khuôn mặt giống tiểu Vy, còn đầu óc nằm mơ cũng chạy theo không kịp.” Mộ Phàm oán hận nói.

“Nhưng chị tiểu Vy đã đi xa rồi, chúng ta còn không buông thì Lạc Nguyên còn thế nào đây?” Mộ Phong cũng hiểu, nhưng biết làm sao, khi tiểu Vy ra đi, Lạc Nguyên đau lòng, tính tình thay đổi xấu cực điểm, hoàn cảnh hiện tại cần phải có người gỡ bỏ cục diện, mà anh tin Tiểu Hi có thể làm được.

Mộ Phàm: “Nếu tiểu Vy còn thì…”

Mộ Phong: “Ngu ngốc! Tiểu Vy không còn thì mới cần Tiểu Hi, nếu tiểu Vy còn sống thì chúng ta làm gì phải gặp gỡ Tiểu Hi.”

Mộ Phàm: “Cái rắm, cô ta không đáng xách dép cho anh Lạc Nguyên.”

Mộ Phong: “Không lẽ cậu muốn anh Lạc Nguyên cứ cô đơn suốt đời sao, từ khi biết Tiểu Hi tâm trạng anh ấy đã khá hẳn lên, cậu không thấy sao?”

Mộ Phàm: “Ghét! Em mặc kệ, bọn anh muốn sao thì sao. Về thôi, còn báo cáo với Lạc Nguyên, không thì anh ấy lại nổi trận lôi đình, cái thân của em còn phải để dành phục vụ người đẹp.” (hihi: >_

Sau khi giải quyết xong bữa sáng của mình Tiểu Hi liền đánh một giấc dài tới trưa (hihi: tiểu Hi a! cô thật giống tiểu Trư, Tiểu Hi : tôi giống cô nhất , hihi: =_=’)

Hôm nay, Lạc Trâm, Hiểu Hương và Hiểu Linh chẳng biết lại biến đâu mất. Sáng sớm, cô mua đồ ăn sáng về đã không thấy đâu, tới 12 giờ nhớ đến cuộc hẹn với 2MP (2MP : mọi người đừng hiểu lầm, tiểu Hi đang ám chỉ Mộ Phong và Mộ Phàm a) cô phải đấu tranh lăn lộn mới ra được khỏi giường, cũng không thể trách Tiểu Hi, cô có bệnh thiếu ngủ, lúc nào cô cũng trong tình trạng thiếu ngủ nếu ban đêm không ngủ đủ 8 giờ. Hôm qua, vì phát hiện ra bộ tiểu thuyết mới, cô bỏ cả đêm để đọc nên hôm sau nhất định phải ngủ bù.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Tiểu Hi lại lê lết thân tàn ra đầu ngõ đợi hai soái ca. Sao trời lại nóng thế, mồ hôi lại không ngừng tuôn, biết thế này cứ ở trong nhà đợi bọn họ. Ai bảo cô là sinh viên nghèo, chỉ thuê được phòng trong hẻm trọ nhỏ, xe con không thể vào được.

Cuối cùng thì cũng xuất hiện, Tiểu Hi được giải thoát khỏi cái nóng như thiêu như đốt, mừng sắp khóc vác khuôn mặt đỏ lựng chạy tới chỗ chiếc Mec. “Ha, anh thật đúng giờ nha, nếu không tôi sắp thành heo con quay quay rồi. Trời thật nóng nha. Chào buổi trưa! hê… hê…”

Mộ Phàm: “___” Cái tên Mộ Phong chết tiệt kia, nếu anh không chui ra trước tôi thì làm sao tôi có thể ủy khuất mà đi rước cái bình hoa(*) này cơ chứ. Mộ Phàm nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

(*): ý nói người đẹp mà không có đầu óc

“A…, mà anh đẹp trai hồi sáng đâu rồi?”

“Là Mộ Phong, tôi là Mộ Phàm” Ngu ngốc! Không nói e rằng cô ta cũng chẳng biết ai với ai. (hihi: đại gia đến ta còn không phân biệt được ai với ai mà, Mộ Phàm: ngu ngốc giống nhau, không thấy ta đẹp trai hơn Mộ Phong à? hihi : =_=’’)

“A! Hai người ai là anh, ai là em?”

“Hừ! Là hắn may mắn hơn tôi.” Mộ Phàm quăng ra một câu chẳng đâu vô đâu “______”

Hắn lại quăng ra một câu như thế, Tiểu Hi làm sao nghĩ ra đây.

***

“Tới rồi, cô xuống đi, tôi chạy xe vào bãi giữ xe, nhớ đứng ở đại sảnh chờ tôi.”

“A! Cửa tự động mở, lần đầu tiên mình mới đi qua nha.” Tiểu Hi phấn khích cứ đi qua đi lại cái cửa nhìn giống như cô ngốc.

“Woa…! Ở kia không phải là thang máy đấy chứ?” Cô thật muốn đi nha, sống hai mươi năm nay cô chỉ được thấy những thứ này trên TV thôi. Với chi phí ít ỏi mỗi tháng mẹ cô gửi, cô làm sao dám đến những chỗ sang trọng để mà biết cơ chứ.

Tiểu Hi quá phấn khích nên không hề biết rằng có mười mấy con mắt của bảo vệ và lễ tân đang khiếp sợ nhìn cô.

“Mẹ ơi! Nếu không thấy cô ta bước xuống từ xe của Mộ trợ lý chắc tôi đã gọi bảo an rồi.” một nữ lễ tân thì thầm vào tai người bên cạnh.

“Tôi đoán là cô ta mới lên thành phố.”

“Không đúng nha, Mộ trợ lý ngày thường rất thời thượng không thể nào chịu quen gái quê .”

Không biết, nếu bọn họ biết người đang bị nói tương lai là phu nhân Tổng Giám đốc thì họ sẽ phản ứng thế nào đây.

“Cô có phải là anh ấy đâu mà nói, biết đâu anh ấy đang đổi khẩu vị.”

“Nhưng mà Mộ trợ lý chưa hề dẫn bạn gái vào công ty, người này chắc rất quan trọng trong lòng anh ấy.”

Thế là, trong đại sảnh tập đoàn Quang Đông hiện ra cảnh tượng thế này: Một người con gái cứ đi ra đi vào cửa lớn, bảo vệ trong tình trạng khó xử, không dám tiến lên bắt cô ra, cũng chẳng thể lui, còn lễ tân đang chụm lại làm một cuộc bát quái(*) lớn cho đến khi Mộ Phàm đi vào.

(*): tương đương với nhiều chuyện

“Còn làm gì thế, không mau đi vào?”

Tiểu Hi lấp liếm “Ha, đại sảnh lớn vậy biết đứng chỗ nào đợi anh, nhỡ đâu anh vào lại không nhìn thấy tôi, tôi đợi ở cửa là thuận tiện nhất.” (hihi: còn ko phải cô mê đi cửa tự động à)

Mộ Phàm đi lại quầy lễ tân từ tốn nói: “Đây là khách của Tổng Giám đốc, các cô mau báo với Tổng Giám đốc, khách của ngài đã đến”

Toàn bộ lễ tân đứng hình trong 30s, suy nghĩ của bọn họ “Không phải chứ, cái cô nhà quê, à không là cô em dễ thương kia thật quan trọng, quan hệ thật lớn nha” (hihi : bây giờ các người mới thấy à? địa vị Tiểu Hi của ta không nhỏ đâu nha)

Tiểu Hi không khỏi vênh mặt với bọn họ, cô là khách của CEO đó nha.

“CEO” thuật ngữ kinh tế = Tổng giám đốc

Vì mãi khoe mẽ mà Tiểu Hi bị Mộ Phàm bỏ khá xa, cô phải vất vả chạy theo mới đuổi kịp “A! sao không đi thang máy này?”

“Tổ tông của tôi, chúng ta đi thang máy dành riêng cho CEO cô ạ! Tôi mà phải đi cái kia à?”

Tiểu Hi lệ rơi đầy mặt. Trời! Không phải chứ đến thang máy cũng phân biệt, đúng là đồ tư bản mà. Ế! Cô cũng được đi chung,vậy không phải cô cũng có địa vị lắm sao, hắc … hắc… cũng có ngày vô sản đứng ngang hàng tư sản mà, Tiểu Hi ta là một minh chứng sống nha. Trong lòng thầm tự sướng như vậy khiến cho tâm trạng của Tiểu Hi càng tốt hơn.

Woa…, thang máy có nút nè, mũi tên lên là đi lên nà, thật là ngộ nha. Tiểu Hi nhìn không soát từng cử động của Mộ Phàm, nhìn anh ấn nút tầng 11 rồi bấm nút mũi tên chỉ lên. Cô nhớ kỹ rồi nha ha… ha…, đi thang máy cũng thường thôi, cô chỉ nhìn sơ qua cách Mộ Phàm làm là đã biết làm rồi. (hihi: tổ tông của ta, cô cứ mà tự sướng đi người ta không cần nhìn lén ai cũng tự đi được cô ạ >”

Ra khỏi thang máy, Mộ Phàm nhanh chóng đi về phòng của mình, anh sợ rằng nếu không, sẽ không kìm chế được bóp chết cô ngay lập tức.

“Cô cứ đi thẳng, đến phòng thứ ba là phòng của Tổng giám đốc, ngài ấy đang đợi cô.” Không phải chứ một mình cô thôi sao? Thật nguy hiểm, quá nguy hiểm.

“Này, anh không đi với tôi sao?” Tiểu Hi nói với theo, nhưng Mộ Phàm đã cao bay xa chạy, không thèm ngoảnh lại rồi.

Tiểu Hi run rẩy, sợ hãi, chầm chậm lê bước đến phòng thứ ba, rụt rè gõ nhẹ cửa, đại loại như sợ cửa đau ấy.

Bên trong truyền ra âm thanh trầm ấm, nghe như tiếng nam MC trên truyền hình “Mời vào.”

Đợi đã, không phải CEO già lắm sao? Sao giọng nói trẻ thế này, làm mình cứ tượng tượng rằng có thể mình là con gái thất lạc của ông ấy bây giờ tìm lại chứ, hoặc mẹ mình khi còn trẻ lầm lỡ với ông ấy sinh ra mình, giờ ông ấy tìm lại mình

(hihi: trí tượng tượng cô phong phú quá đấy chuyển nghề làm viết kịch bản phim truyền hình đi)

Mải suy nghĩ, Tiểu Hi quên cả mở cửa bước vào, cứ đứng tần ngần trước cửa.

Lạc Nguyên chờ lâu vẫn không thấy cô vào, nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa “Mời vào.”

Tiểu Hi sực tỉnh, vội vội vàng vàng đi vào.

Lúc này, trước mắt cô hiện lên một khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt đen láy, hàng lông mi thật dài, chân mài, cái mũi, cái miệng này mới đẹp làm sao. Cô đứng hình thật rồi, người này còn thu hút hơn cả 2MP nha. Nhìn làn da anh ấy kìa, còn lán mịn hơn cả da mặt cô, thật muốn cắn một cái xem dấu răng in lên mặt sẽ như thế nào. Những ngón tay đan vào nhau để trên bàn thật đẹp, thật muốn nắm lấy vuốt ve.

Tiểu Hi không ngừng quan sát, cũng không ngừng nuốt nước miếng thèm khát của chính mình, không phải cô háo sắc nhưng nhìn xem, đứng trước người này không thể không háo sắc nha, trong đầu Tiểu Hi tự nhiên hiện lên 4 chữ “thật muốn ở tù”.

Lạc Nguyên nhìn thấy thái độ của Tiểu Hi, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn lên khóe môi không tự chủ mà cong lên. Tuy rằng anh biết bản thân của mình rất thu hút người khác, đã đoán trước thái độ của Tiểu Hi nhưng là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người con gái lại thẳng thắn không dấu giếm, trưng ra thái độ đó trước mặt anh. Ngón tay không tự chủ mà ngoắc cô lại.

Tiểu Hi như trúng bùa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về phía anh. Nhưng chỉ được vài bước, Lạc Nguyên lại thấy Tiểu Hi ngồi xổm xuống, ngửa mặt lên trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play