“Không thích. Anh mời em đi ăn phải tôn trọng ý kiến của em chứ” (hihi: cái này ta mới biết, thường chủ xị quyết định chứ, Tiểu Hi : liếc, tôi đóng vai chính tôi có quyền, cô cam ràm cái gì).
Tiểu Hi nhíu mày thách thức, dù sao hôm qua có mỗi việc cỏn con như thế anh ta lại nổi giận đùng đùng với cô, cô xưa nay có thù phải trả. Mà hôm qua Lạc Trâm đã kể cho cô nghe rất nhiều thứ về Lạc Nguyên cho cô biết. Một trong các điều mà cô biết đó chính là Lạc Nguyên chúa ghét ăn đồ ăn nhanh . Ha ha (hihi : cô hay quá, cô giỏi quá, chọc người ta giận giờ lại bảo người ta ăn hiếp cô).
Suốt ngày hôm nay Lạc Nguyên thấy rất hối hận vì hôm qua đã nổi giận với cô, dọa cô sợ. Sáng sớm nay anh quyết định hôm nay phải bù đắp lại cho cô. Coi như là tạ lỗi.
Thế là, hai người cùng nhau bước vào của hàng KFC gần đó, cô kêu sáu cái đùi gà và một ly kem thật to (hihi : lạy hồn một mình cô mà ăn sáu cái cô đúng là hợi, Tiểu Hi : ai nói, tôi là tôi có cái lý của tôi), Lạc Nguyên không ăn được chỉ kêu một cốc cà phê .
Tiểu Hi chẳng thèm để ý chỉ lo chiến đấu với mấy cái đùi gà. (hihi: tội nghiệp Lạc Nguyên, Tiểu Hi : anh ấy là của tôi cấm cô dòm ngó). Mặc dù cố gắng lắm, cô vẫn chỉ ăn nổi hai cái. Ngán quá, Tiểu Hi ngước lên nhìn Lạc Nguyên, ánh mắt vô cùng gian xảo “Hì hì, em ăn không hết, anh ăn phụ đi.”
“__________”
“Dù sao anh cũng chưa ăn, bỏ thừa lại phí.” (hihi : ai biểu cô kêu cho nhiều vào rồi ăn không hết hả, đúng là con mắt lớn hơn cái bao tử)
“Bỏ thừa là tội lỗi, anh cũng ăn đi.”
Nói rồi, cô chìa cái đùi tới miệng Lạc Nguyên. Anh sợ mọi người chú ý, vội vàng há miệng cắn một cái. Tiểu Hi ngây ngốc, hành động vừa rồi thật giống như cô mới đút anh ăn. Còn giống cái gì nữa là thật đấy chứ.Thật là lãng mạn quá đi, thế này có giống đôi tình nhân yêu thương thắm thiết không nhỉ. Ha ha.
Cô lại tưởng tượng lung tung. Lạc Nguyên hết cách đành khụ vài tiếng.
“Anh tự ăn được, em lau miệng đi này.” Lạc Nguyên vươn tay cầm lấy cái đùi gà từ tay cô mà cô vẫn chưa hoàn hồn.
Trong góc của cửa hàng KFC, có một đôi nam nữ thế này: nam cúi mặt ngồi ăn, nữ chắp tay cười ngốc nghếch, há miệng nước miếng chỉ còn thiếu chút nữa chảy ra. Nam hiển nhiên là Lạc Nguyên, còn nữ đương nhiên chính là bà cô Tiểu Hi đang thả hồn phiêu du phương nào.
Thế là kế hoạch bữa cơm lãng mạn để chuộc lỗi của Lạc Nguyên với cô đã bị phá bỏ không thương tiếc. Còn cái tên phá hoại, tội ác tày trời còn ai khác ngoài Tiểu Hi nữa đây.
Ngày thứ hai đi học nữ công gia chánh, Tiểu Hi về nhà với cái tay dán băng keo khắp nơi. Vì sao? Vì Ngưu cô nương quá tài hoa tuyệt đỉnh, tỉa bông cho cà rốt thì cắt vô tay, cắm hoa thì gai đâm, còn làm bể cả bình bông của người ta, thật không hiểu, cô thích hợp làm cái gì đây.
***
Quyết tâm theo học đến ngày thứ năm thì cô hết chịu nổi. Tiểu Hi bỏ học. Kế hoạch làm người đẹp toàn diện của cô thất bại. Hiểu Hương giãy nảy, “Tiểu Hi, cậu thật quá đáng, tớ lặn lội đăng ký cho cậu, cuối cùng cậu bỏ ngang là sao hả?”
Tiểu Hi lí nhí “Hương Hương à, tớ không có khiếu làm những chuyện đó, cậu xem này, tay tớ đầy thẹo này, cậu không biết đâu, họ dạy thật khó, không được ngồi như thế này, không được đi thế kia, nói chuyện phải đúng cách, trước đám đông phải thế nào. Bà nó chứ, có mỗi việc đi đứng ăn uống mà cũng cầu kỳ, nguyên tắc, quy định. Có khác gì hành hạ người ta”.
Tiểu Hi sụt sịt, bọn họ cứ thử ngồi một tư thế mấy giờ liên tục xem.
***
Ngày hôm qua lúc dọn dẹp cái túi xách của mình, cô lại tìm thấy cái thẻ. Haiz, thì ra nó nằm đấy mà cô không thấy. Cũng không phải lỗi của cô nha. Trong túi bao nhiêu là thứ bị nhét vào nếu không sắp xếp lại thì sao cô thấy. (hihi: thế ai bỏ chúng lộn xộn vào túi xách, ta à?)
Được rồi, cô thừa nhận cái tính cẩu thả không ngăn nắp của cô nó hại, xưa nay cái gì cô cũng quen nhét vào túi mà không lấy ra, khi nào túi hết chứa nổi cô mới xếp lại.
Để ăn mừng vừa mới thấy lại cái ví, (hihi: trời ơi bả coi cái thẻ ATM Lạc Nguyên cho là cái ví tiền) cô quyết định rủ Hiểu Linh, Hiểu Hương và Lạc Trâm đi bar N, bar này dạo gần đây rất nổi tiếng, phải tham quan cho biết. (hihi : bar là chỗ nào mà cô muốn tham quan hả?)
Buổi chiều cả bọn hí hửng chọn lựa quần áo, trốn đi bar. Tại sao là trốn, đương nhiên Lạc Nguyên mà biết cho họ đi mới lạ.
Hôm nay, Hi Hi chọn bộ đồ thật mát mẻ để mặc, quần short xanh đậm áo lưới đỏ thật chói, Hiểu Hương và Hiểu Linh cùng diện quần short áo ống rất dễ chết người nha, còn Lạc Trâm chọn chiếc váy hai dây ôm sát liền thân.
Nhìn bốn vị mỹ nữ lén lút bước ra cửa sau biệt thự Mộ gia chạy lên tắc – xi, người đi đường không khỏi bát nháo, không ngờ nhà giàu cũng dắt gái về nhà.
Hàng xóm A “Nhà họ Mộ càng ngày càng xuống dốc, đạo đức thật suy đồi.”
Hàng xóm B “Tiếc quá, nếu chạy ra kịp ta phải xin số hẹn ngày mới được.”
Hàng xóm C “Con gái nhà ai mà xinh đẹp như thế, nhà ta mà có con gái như thế chắc giàu to.”
Tắc xi đã đi xa lắm rồi mà ba người hàng xóm, mỗi người một suy nghĩ, cứ đứng tần ngần ở đó tắt lưỡi.
Đến bar N, cả bọn hí hửng đi vào , bốn người vòng qua quầy bar định vô phòng karaoke.
Vừa vòng qua quầy bar, Tiểu Hi xanh mặt vội ngồi thụp xuống. Trời ơi, tại sao Lạc Nguyên cũng ở đây a. Bọn Lạc Trâm ,Hiểu Linh và Hiểu Hương cũng mất hồn ngồi thụp xuống hỏi cô có chuyện gì. Bọn họ tá hỏa không biết làm sao.
“Ở đây không an toàn rất dễ bị phát hiện.” Nói xong cô nhanh chóng bò qua khỏi quầy bar.
Cô định chuyển hướng qua toilet, nhưng có một đôi giầy nhìn rất quen đang cản đường cô. Nhìn rất quen nha. Tiểu Hi run rẩy, từ từ ngước lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT