Đang đứng nghĩ vu vơ một số chuyện linh tinh, thì có một chàng trai tiến về phía cô.

Anh ta mỉm cười thân thiện:

"Chào cô!"

Câu chào của anh ta khiến ý thức của Uyển My kéo trở lại thực tại, cô khẽ nhướng mày không hiểu ý anh ta, chắc hẳn là anh ta muốn "mần" quen rồi.

Cô đáp lại anh ta bằng một nụ cười, lúc này cô mới nhớ ra anh ta chính là người đã ngồi cạnh cô lúc ở thánh đường.

"A! Tôi nhận ra anh rồi..."

Anh ta chìa tay ra để đón lấy cái bắt tay của Uyển My.

"Tôi là Thiên Bảo. À mà...cô là bạn thân của chị tôi phải không?"

Uyển My tròn mắt, ngờ ngợ cái từ "chị". Cô quen biết gì chị anh ta?

Sau một hồi, cô nhận ra :

"Anh là em... của... Hân?"

Cô nhìn anh ta với ánh mắt to tròn mà không biết rằng nội tâm anh ta vô cùng thích ánh mắt đáng yêu như thế này.

Anh ta gật gật. Đáp lại cái gật đầu đó, cái sự ngạc nhiên trong mắt cô đã tăng lên bội phần, không thể tin được đây là em của Hân, nghe nói cậu chỉ nhỏ hơn Hân 1 tuổi, tức là cũng nhỏ hơn cô 1 tuổi.

Nhưng nghe nói cậu ta đang du học ở Thụy Sĩ cơ mà?

"Không phải, cậu đang du học hay sao?"

Cô lại đang rối tinh lên, trong suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn độn để tìm cách xưng hô hợp lý, từ anh - tôi chuyển thành em - chị có hơi kỳ không nhĩ? Dù sao cậu ta cũng nhỏ hơn cô 1 tuổi, chắc không quá đáng đâu.

Anh ta có vẻ chẳng để ý đến câu hỏi của cô, thậm chí lờ đi bằng một câu nói khác:

"Vì cô cũng bằng tuổi chị tôi, hơn tôi một tuổi nhưng tôi nghĩ không nhất thiết chúng ta phải xưng hô kiểu chị - em đâu nhỉ? "

Uyển My sững mắt, cậu ta đúng thẳn thắng thật, điều đó khiến cô lúng túng.

Khi không một cậu trai thua tuổi mình lại đòi xưng hô ngang hàng không khỏi khiến người ta hiểu lầm. Nhưng chẳng lẽ cô phải trả lời lại là "Không được'' sao?

Thôi sao cũng được, xưng hô thế nào với cậu ta cũng có ảnh hưởng gì, cũng chẳng hại gì. Dù gì cô cũng không bận tâm những chuyện bắt bẻ về cách xưng hô kiều này.

Nhưng trông cậu ta có vẻ là một người háo thắng, chẳng giống một người em "ruột thịt" với Ngọc Hân chút nào.

Uyển My nhướng mày:

"Tùy cậu..."

Tuy rằng là bạn thân của Ngọc Hân, nhưng cô hiếm khi nào đến nhà của cô bạn chơi, thậm chí không biết chính xác nhà của Hân ở đâu, thường thì khi muốn đi chơi với nhau, thì cả hai đều hẹn nhau ra một địa điểm nào đó.

Cô chỉ nghe Ngọc Hân kể về Gia đình của cô ấy rằng ngoài ba mẹ, cô có một người em trai kém cô một tuổi.

Cũng phải hiểu cho Ngọc Hân, gia đình cô vô cùng khắc khe, cô luôn bị quản lý bởi ba mẹ mình, nên việc không thể nắm bắt được thông tin gia đình của Ngọc Hân là điều đương nhiên.

Nghĩ đến, Uyển My lại thương cho Ngọc Hân, chẳng như cho cô, rong chơi thoải mái chẳng bận tâm điều gì, dù đôi khi có vài chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ba mẹ cô.

"Cô... có thể cho tôi số điện thoại không?"

Giọng nói cậu ta có vẻ như sắp đứt quản, cũng phải! Nếu suy xét nội dung câu nói đó thì không có gì là lạ.

Uyển My bật cười:

"Sao, số điện thoại..."

Quá rõ rồi, cậu ta đang muốn "cưa" cô đây mà, cô không phủ nhận vẻ ngoài của cậu ta, rất ưa nhìn, ra dáng một người đàn ông chững chạc dù so với Gia Hoàng thì anh ta còn non chán.

Có nên cho hay không? Cô khẽ đưa mắt liếc xem Gia Hoàng đang làm gì, anh ta vẫn đang tiếp chuyện với những người khách dự lễ.

Từ lúc nhấc mông khỏi dãy ghế ở thánh đường, ngoài câu :" Em đợi anh một chút nhé..." thì đến hiện giờ cô vẫn chẳng hiểu được "một chút" của anh ta thực sự là bao nhiêu tiếng đồng hồ.

Một phần trong đầu cô đang dấy lên một luồng suy nghĩ phức tạp.

Cô với anh ta có là gì đâu, thân phận hiện giờ chỉ là anh ta tự biên rồi tự diễn, từ trước giờ cô chẳng hề hé môi nói rằng cô là bạn gái anh ta.

Vả lại, cứ xem cậu nhóc này là bạn, chỉ mới xin số điện thoại thì cần chi câu nệ những mối quan hệ quái quỷ phức tạp này.

Cô hé môi mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, Uyển My chìa tay về phía anh ta ra hiệu bảo anh ta cho mượn điện thoại.

Anh ta lấy ra trong túi chiếc điện thoại màn hình cảm ứng mang một thương hiệu nước ngoài. Uyển My lướt tay vài cái lên màn hình rồi trả lại anh ta.

Đoạn vội quay lưng đi:

"Tôi bận rồi, tôi về trước đây... tạm biệt"

Nói rồi cô vội vã đi về hướng đường lộ vãy một chiếc taxi, mặc kệ Gia Hoàng ở lại. Cô sẽ nhắn tin qua điện thoại cho anh ta sau.

Cô đoán anh ta sẽ tức điên lên nếu như biết cô tự ý bỏ về như vậy.

Nhưng rõ ràng cô có đi cùng anh ta đến đâu, cần chi phải cùng anh ta về? Đường anh anh đi, đường tôi tôi bước. Chẳng can hệ gì nhau.

Thậm chí cô đang cố tạo khoảng cách giữa cô và Gia Hoàng mà chính cô không nhận ra, đó là kết quả bởi lời nói của anh ta hôm đó, bao gồm cả từ "đám cưới" khiến cô vẫn còn "hoảng".

Thật sự cô đã bỏ cuộc bởi chính trò chơi cô đặt ra rồi ư? Thật sự vô cùng khó khăn khi làm chủ tâm tư cũng như suy nghĩ của bản thân mình, có khi nào trong tương lai cô sẽ gặp rắc rối kiểu "tình tay ba ngang trái" không nhĩ?

Ngồi trong xe hướng mắt ra bên ngoài, nhưng cô chợt đưa tay lên ấn ấn lên thái dương miệng cười khẩy.

Ôi, đúng là buồn cười, điều này thật xuẩn ngốc! Cô sẽ chọn cho mình một con đường hợp lý, chẳng muốn là một người thiếu kiên định được.

Xem xem giữa hai anh chàng này, ai là người thật sự đặt tình cảm của họ vào cô, hay đơn giản là những kẻ ham thích phiêu lưu.

Chiếc xe đang chạy song song bên cạnh chiếc taxi của cô từ ban nãy đến giờ vẫn chưa vượt mặt lên sao?

Uyển My có chút nghi ngờ một điều gì đó mà cô không dám xác định chính xác đó là gì.

Do cửa kính có màu tối sẫm khiến cô không thể nhìn thấy người ở vị trí lái xe, vừa nghĩ đến thì lập tức cửa kính từ từ hạ xuống, hệt như kẻ đang trong chiếc xe đó có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô.

Một sự quen thuộc nho nhỏ len lõi vào tâm trí cô, chiếc xe đó, trông khá quen.

Đến khi ý thức được rằng cửa kính đã hạ xuống hết mức thì cô nhận ra người đó chính là Gia Hoàng và anh ta... đang nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play