Trúc chờ ở ven đường, tận mắt nhìn thấy đám người Phượng Nhược Nam nổi giận đùng đùng nhanh chóng rời đi, kinh ngạc, hơi không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thị còn mang người chờ ở đây, chuẩn bị thiết lập trở ngại để Ngưu Hữu Đạo không cách nào trở về trả tiền đúng hạn đây này…
Ngưu Hữu Đạo theo Bạch Diêu đến phủ Thái Thú, có Bạch Diêu dẫn đường đương nhiên là một đường không có gì trở ngại, đi thẳng tới chính sảnh.
Trong nháy mắt đám người Phượng Lăng Ba tập trung toàn bộ sự chú ý vào Ngưu Hữu Đạo vừa tiến vào, chỉ có một cảm giác, thật trẻ tuổi! Bên chùa Nam Sơn truyền đến tin tức, hình tượng người dễ dàng đánh bại ba người Tống Diễn Thanh rất khó phù hợp với người trước mắt này.
Bạch Diêu quay trở lại sau lưng Bành Ngọc Lan, ôm kiếm dựa vào cây cột bên cạnh.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo quét vài vòng trên người mấy người ở đây, dừng hơi lâu ở chỗ Bành Ngọc Lan một chút, trong bụng nói thầm, chẳng trách nữ tử Phượng Nhược Nam kia lại cao lớn như vậy, thì ra là có di truyền đây mà. Ánh mắt cuối cùng rơi vào Viên Cương trên người bị trói gô, hơi nhíu mày lại, không để ý tới người khác, chỉ hỏi Viên Cương: "Không sao chứ?"
Viên Cương khẽ lắc đầu, thấy hắn tới cũng yên lòng.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay giật nút buộc, tháo dây thừng, trước mắt bao người làm như không có ai đi đến tháo dây trói cho Viên Cương trước, sau đó mới chắp tay hành lễ với Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan đứng ở chủ vị. "Ngưu Hữu Đạo bái kiến Thái Thú, ra mắt phu nhân!"
Phượng Lăng Ba lạnh lùng hỏi: "Ngươi chính là chính sứ cầu hôn Thương Triều Tông phái tới?"
"Đúng vậy!" Ngưu Hữu Đạo thừa nhận, lại sửa đúng: "Không phải cầu hôn, mà là cưới vợ, việc này không nên kéo dài nữa, Vương gia nhà ta không chờ được, hay là mau chóng cưới vào cửa thì tốt hơn."
Bộ ta đồng ý gả con gái cho Thương Triều Tông rồi à? Phượng Lăng Ba muốn phun nước bọt vào mặt hắn, chẳng qua chính sự quan trọng, nếu không cũng sẽ không vội vã đưa người tới như vậy, trên tay cầm phần danh mục quà tặng kia giơ lên, trầm giọng nói: "Ngươi hiểu rõ những thứ lễ nặng trong danh mục quà tặng này ư?"
Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ hai vợ chồng, còn có mấy người, hình như cũng là tu sĩ, không khỏi chần chờ nói: "Nơi này thích hợp để bàn về việc này không?"
Bành Ngọc Lan lên tiếng: "Ngươi yên tâm, nơi này đều là người có thể tin được, cứ nói đi đừng ngại." Mấy vị tu sĩ này đều là đồng môn của bà ta, chỉ cần là chuyện không phải chuyện đùa, có một số việc cần tranh thủ sự ủng hộ của Thiên Ngọc môn, bằng không vợ chồng bọn họ cũng không làm chủ được.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới gật đầu nói: "Trước đó Vương gia từng thương lượng với ta, đương nhiên là ta hiểu rõ."
Phượng Lăng Ba lại lắc lắc danh mục quà tặng trong tay. "Sao ta biết những thứ trong danh mục quà tặng này là thật hay giả chứ?"
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: "Có phải thật hay không, chắc hẳn trong lòng Thái Thú đại nhân đã có phán đoán rồi, cớ gì đã biết rõ còn cố hỏi?"
Phượng Lăng Ba tức giận: "Nói nhảm! Ta lấy cái gì để phán đoán hả?"
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói: “Sự thực ở đó, lẽ nào Thái thú đại nhân không nhìn thấy?”
Phượng Lăng Ba lãnh đạm đáp: “Không cần cố làm ra vẻ bí ẩn với ta. Đồ trong lễ đan đâu? Chỉ cần giao ra đồ lễ, ta có thể cân nhắc gả con gái cho.”
Làm sao Ngưu Hữu Đạo tin lời này là thật. Giao đồ ra rồi, ông ta chịu gả con gái ra mới lạ. Hắn không hề yếu thế, cứng rắn sửa lại: “Không phải cân nhắc gả mà là nhất định phải gả! Lệnh ái… Vương gia chúng ta nhất định sẽ cưới!”
Phượng Lăng Ba cười lạnh: “Nói hay lắm! Ngươi tới địa bàn của bản tọa, còn do các ngươi muốn giao thì giao, không muốn giao thì thôi à?”
Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo xoay người, phất tay chỉ ra ngoài cửa, nói rất hùng hổ: “Chỉ cần Thái thú đại nhân dám đi ra ngoài lớn tiếng nói một câu, trong tay Dung Bình Quận vương có mười vạn Nha tướng, mười vạn Nha tướng này sẽ lập tức xuất hiện ngay, không lấy một đồng, không cần y phải uy hiếp!”
Mọi người trong phòng đều ngẩn ra. Mười vạn Nha Tương? Thương Triều Tông có mười vạn Nha Tương? Có người âm thầm hoảng sợ. Lẽ nào đây chính là cái gọi là lễ trọng trong lễ đan.
Phượng Lăng Ba quỷ quyệt, không biết Ngưu Hữu Đạo nói vậy là có ý gì, có điều nói lại, làm sao ông ta dám chạy ra ngoài công khai nói chuyện này ra?
Ngưu Hữu Đạo quay lại hùng hổ dọa người: “Thái Thú đại nhân dám không? Xin hỏi một tiếng, Thái thú đại nhân có dám không?”
Phượng Lăng Ba vẫn không chịu: “Không giao đồ ra, đừng mơ rời quận Quảng Nghĩa!”
Ngưu Hữu Đạo khinh ghét quét ống tay áo, đầy khinh thường nói: “Nếu vương gia dám để cho ta tới, há lại không chuẩn bị trước? Không thể rời quận Quảng Nghĩa thì sao, chỉ cần Thái thú dám xằng bậy tương đương với tự có người chọc chuyện mười vạn Nha tướng ra! Đến lúc ấy, chắc Thái thú cũng đoán được cái nơi nhỏ bé này sẽ chịu hậu quả thế nào, không cần ta nhiều lời chứ? Đừng nói Đại Yến quốc, chỉ sợ Triệu quốc ở phía tây sẽ chính là người đầu tiên muốn công phá quận Thanh Sơn, giết vào quận Quảng Nghĩa, Thái thú chặn được sao? Thử hỏi, các nước quần hùng có ai có thể ngồi yên mà nhìn Thái thú?”
Sắc mặt Phượng Lăng Ba đen thui như đít nồi, rõ ràng vấn đề đối phương nói ở trên là thứ tuyệt đối không được để lộ ra với bên ngoài. Ông ta bắt đầu suy tính xem có nên giữ người lại không, trầm giọng nói: “Nếu đồ đã được ghi trên lễ đan, chẳng lẽ không phải để đưa cho bản tọa sao? Không đưa được đồ trên lễ đan, làm sao bản tọa có thể gả nữ nhi cho y?”
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo hòa hoãn hơn: “Thứ ấy, người ngay không nói điều dối, không cần lừa Thái thú, mà cũng lừa không được, hiện giờ Vương gia vẫn chưa có được mười vạn Nha tướng kia.”
“Cái gì?” Bành Ngọc Lan trợn tròn hai mắt. Làm vậy không phải là đem nữ nhi của mình ra trêu đùa sao? Bà ta không nhịn được, nổi giận: “Không có mà các ngươi cũng dám ghi trên lễ đan. Trêu chúng ta sao?”
Ngưu Hữu Đạo giơ giơ hai tay ra hiệu đối phương bớt giận, giải thích: “Tạm thời! Ta nói rồi, chỉ là tạm thời thôi, sớm muộn cũng sẽ có.”
Phượng Lăng Ba cười nhạt: “Nói hươu nói vượn! Mở miệng toàn cuồng ngôn! Đồ còn chưa nắm được trong tay đã dám chạy đến tuyên bố xin cưới nữ nhi của ta. Khinh thường chúng ta là đồ ngu sao? Ta thấy các ngươi sống lâu quá phát chán rồi!” Ánh mắt ông ta có vẻ hung ác.
“Nói hươu nói vượn?” Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc kiên quyết hỏi ngược lại: “Thái thú cảm thấy Đương kim hiện tại là kẻ ngốc sao? Ninh Vương vừa chết, vì sao lại đột nhiên làm khó dễ vương gia? Bằng vào tai mắt của Thái thú, chắc không khó để biết được chân tướng. Rõ ràng hiện Người đang kiêng kỵ Ninh Vương nắm đại quyền binh mã đã lâu, muốn nhổ cỏ tận gốc một mạch của Ninh Vương! Nhưng vì sao Người đã giam cầm vương gia nhiều năm như vậy rồi mà không giết? Lẽ nào đột nhiên Đương kim mềm lòng mà phóng thích vương gia sao? Lẽ nào bây giờ đột nhiên Người nhớ tới tình thân huyết thống Hoàng tộc sao? Tại sao? Chẳng lẽ nguyên do trong này không đáng để Thái thú suy nghĩ kỹ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT