Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn:

Tình hình quỷ dị như vậy đạo gia chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy nên giật nảy cả mình. Hắn tránh đi theo bản năng nhưng dường như cơ thể không theo kịp tốc độ phản ứng quen thuộc của hắn. Mắt thấy mình sắp phải bỏ mạng dưới dao, vào thời khắc hắn thất kinh vung tay chặn lại theo phản xạ có điều kiện thì một đạo nhiệt lưu trên cánh tay xông ra lòng bàn tay, lòng bàn tay cực kỳ nóng bỏng, một đạo hồng quang phun ra, hóa thành một phù văn huyết sắc lớn mạnh mẽ tung lên người quái nhân quạ đang lao tới.

Ầm! Một tiếng động như sấm rền vang lên. Quái nhân quạ đụng vào phù văn huyết sắc, trong nháy mắt bị đánh cho thành mây khói, phù văn huyết sắc kia cũng biến mất theo.

Đạo gia vung một cánh tay lên, khom người, cứng ngắc một lúc không thể nhúc nhích được. Hắn cảm thấy khó tin, đây là kiệt tác của mình sao? Hắn không khỏi nhớ tới những lời lão đầu kia nói sau khi truyền pháp ban nãy.

Gặp ma rồi, hình như bên ngoài hơi nguy hiểm! Đạo gia lắc mình một cái, nhảy ra sau, quay trở lại vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại rồi dập tắt bó đuốc bên trong...

Trời đông giá rét, sương lạnh giăng khắp nơi, dòng nước vẫn chưa bị đóng băng, đổ mạnh xuống đất vang nên những âm thanh trầm muộn.

Dưới trăng sao, một bóng ngựa rong ruổi phi đến, tuấn mã thở ra khí nóng, người trên lưng ngựa được bao trùm trong chiếc áo khoác màu đen.

Ngựa phi thẳng đến bờ sông cạn nước, quẹo vào bãi sông, bước trên nước cạn khiến bọt nước bay tung tóe lên bờ, rồi tiếp tục phi nhanh vào khu rừng khía xa. Cây cối trong núi tĩnh mịch, tối tăm không ánh sáng, lúc xông vào rừng núi, kỵ sĩ vung tay lên, trong hắc bào lóe lên một ánh sáng trắng ấm áp, chiếu sáng phía trước.

Ánh sáng trắng ấm áp đó là một loại bướm vỗ cánh bay nhanh, tên “Tiểu Nguyệt”, ngụ ý là ánh trăng nhỏ. Thân nó có giáp cứng, trong cánh có xương nhọn, ban ngày dưới ánh sáng mạnh thì không có gì kỳ lạ, trong bóng tối thì phát sáng, tản ra ánh sáng nhu hòa, có thể chiếu sáng trong khoảng cách hai trượng. Tốc độ phi hành của loài này thì nhanh chậm đều có, thường được người trong giới tu hành thuần dưỡng để chiếu sáng. Nguồn phát sáng của Tiểu Nguyệt là ở trên cánh, mặt sau cánh không phát sáng, ánh sáng đến từ mặt trong cánh, vì thế khi nó vỗ cánh, trong phạm vi tia sáng phóng ra sẽ có cảm giác lúc lớn lúc nhỏ, lúc sáng lúc tối, khi nó thu cánh lại thì hoàn toàn có thể dùng làm đèn chiếu sáng.

Tiểu Nguyệt đi trước chiếu sáng, kỵ sĩ phóng ngựa theo sau. Trong khu rừng phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo lưu quang chặn đường, lại là một con bướm phát sáng. Kỵ sĩ vội vàng dừng lại, Tiểu Nguyệt dẫn đường trở về lại trước mặt gã. Kỵ sĩ được bao phủ trong áo choàng ngẩng mặt lên. Là một lão đầu khuôn mặt thanh quắc, ba sợi râu dài màu hoa râm, hai mắt có thần tiện tay ném một lệnh bài ra. Sau khi bóng người tiềm phục trên cây nhận lấy lệnh bài kiểm tra thì ném lệnh bài trở lại, bướm phát sáng cản đường nhanh chóng được thu hồi, biến mất trong bóng tối.

Tuấn mã một lần nữa mau chóng đuổi theo, chạy sau Tiểu Nguyệt đi thẳng vào sâu trong núi.

Trăng sáng rực rỡ, sâu trong núi là vùng đất lành chim đậu, những ngọn núi kỳ lạ san sát, thông qua ánh đèn có thể thấy được cung điện nguy nga trên vách núi, đây chính là nơi tọa lạc của Thượng Thanh tông thuộc giới tu hành.

Kỵ sĩ áo bào đen nhảy xuống ngựa ở vách núi, xốc mũ áo choàng để lộ ra dung nhan thật, chính là Đường Mục, chưởng môn Thượng Thanh tông. Một đệ tử lập tức tới chào:

“Chưởng môn!”

Đường Mục tiện tay ném dây cương cho đối phương, không nói gì, nhanh chân bước đi, dọc theo bậc thang xoay vòng hình chữ “Chi” trên vách đá dựng đứng, nhanh chóng lách mình đi lên. Dưới chân lão điểm vài cái nhảy vọt bay lên đỉnh núi đi tới ngoài cung điện lồng lộng trên núi rồi tiếp tục bước nhanh tới trước.

Dưới ngôi nhà mái cong, một nữ tử khoác áo vải sa tóc búi xoắn ốc đứng yên. Nữ tử có lông mày dài mảnh như lá liễu, đôi mắt phượng sáng rõ như bảo thạch hắc ngọc, sóng mũi xinh đẹp, đôi môi anh đào như nhụy hoa nở rộ, mặt như phù dung lại mang theo chút đoan trang lạnh lùng, làn da trắng nõn như sứ, bộ ngực căng đầy, tư thái uyển chuyển, bộ váy dài kim sa màu xám khiến khí chất càng như tiên nữ xuất trần.

Đây chính là Đường Nghi – con gái của Đường Mục. Nảng ngẩng đầu nhìn trăng, một mình cô đơn thưởng trăng trong đêm tịch liêu.

Hồ điệp phát sáng hấp dẫn sự chú ý của người khác, mặc dù vừa lên đỉnh núi đã bị thu lại nhưng vẫn bị Đường Nghi phát hiện.

Đường Nghi quay đầu nhìn sang, kinh ngạc đi về phía bậc thang nghênh đón, nhìn sau lưng phụ thân không thấy có ai khác liền không khỏi cảm thấy kỳ quái, nàng cất lời hỏi Đường Mục đang leo lên bậc thang:

“Cha, mấy người sư huynh không về cùng ư?”

Ai ngờ thân hình Đường Mục đột nhiên nhoáng lên. Lão bị phân tâm vấp bậc thang dưới chân ngã lăn quay đồng thời sặc ra một ngụm máu. Đường Nghi giật nảy cả mình, với tu vi của phụ thân sao có thể như vậy được. Nàng mau chóng lách mình chạy tới đỡ.

Sau khi tới gần nàng liền ngửi thấy mùi máu tươi không nhẹ trên người phụ thân, tay chạm vào ống tay áo thấy ẩm ướt, lại hơi sền sệt. Nàng đưa tay mượn ánh đèn dưới mái hiên nhìn thử mới phát hiện là vết máu, liền hoảng hốt hỏi:

“Cha, người bị thương sao?”

Đường Mục khoát tay, ra hiệu nàng đừng la lớn.

Bên ngoài trời đông giá rét, nhiệt độ không khí trên núi lạnh hơn nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân. Một cái lò đồng to lớn giống như lò luyện đan tọa trấn chính giữa căn phòng. người đứng dưới lò phải ngẩng đầu lên nhìn mới thấy rõ. Hiện giờ, trong lò đang đốt lửa than, khi tới gần có thể cảm thấy nhiệt độ cực nóng, chính nó đã sưởi ấm cả căn phòng này. Khí nóng của nó thông đến khắp các buồng, mở rộng đến cổng cũng không bị mất đi sự ấm áp.

Đường Nghi đỡ phụ thân mình ngồi xuống, mặt mày lo lắng muốn kiểm tra thương thế cho plão. Đường Mục đưa tay ngăn cản, trầm giọng nói:

“Lập tức thông báo cho ba vị trưởng lão cùng đệ tử nội môn đến đây gặp ta, ta có chuyện quan trọng tuyên bố!”

Đường Nghi sốt ruột: “Cha, vết thương của cha...”

Đường Mục quát, cắt ngang: “Nhanh đi! Nhanh!”

Hàm răng ngà của Đường Nghi khẽ cắn môi, trong mắt dâng lên lệ quang, hình như đã dự cảm được điều gì đó. Nàng không thể không mau chóng rời đi.

Không lâu sau, mấy đệ tử nội môn mau chóng chạy đến trước. Họ vừa nhìn thấy dáng vẻ của Đường Mục đều chấn động, dưới ánh đèn có thể thấy rõ Đường Mục đang bị trọng thương. Các đệ tử mau chóng tiến lên xem, đặc biệt là Ngụy Đa đại đệ tử thân truyền của Đường Mục càng sốt ruột không chịu được.

“Sư... sư phụ... người... sao lại bị thương... thành ra thế này... Đệ tử sẽ chữa... chữa thương... cho người!” Y bị cà lăm bẩm sinh.

Đường Mục khoát tay, ra hiệu cho hắn thối lui, không cần quan tâm. Ngụy Đa mặt mày thật thà sốt ruột đến mức cứ quỳ ở bên không đứng dậy được. Đường Mục nhắm mắt, dường như không có tinh lực để nói gì với y.

Chờ một lát sau, ba vị trưởng lão ở sau núi Thượng Thanh tông đáp xuống ngoài cửa, có hai nam một nữ cùng nhau tiến vào.

Ba người này là La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố, rõ ràng tuổi đều đã cao, còn già hơn cả chưởng môn Đường Mục, họ vốn đều là sư thúc của Đường Mục, sau khi Đường Mục tiếp chưởng Thượng Thanh tông, ba người liền lui về vị trí trưởng lão.

Cho dù trước khi đến ba người đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy tình trạng của Đường Mục thì vẫn giật mình, ba người tiến lên cùng nhau ra tay kiểm tra. Không như với đệ tử bên dưới, Đường Mục không tiện từ chối, đành phải để mặc.

Sau khi ba người thi pháp kiểm tra xong, sắc mặt đều lộ vẻ cực kì ngưng trọng, cũng biết nguyên nhân Đường Mục không cho cứu chữa là bởi vì không cứu được, thương tích quá nặng, lục phũ ngũ tạng gần như đã bị hủy, tất cả đều chỉ còn dựa vào một hơi chân khí. Ba người đại khái cũng đoán được Đường Mục gấp gáp triệu mọi người tới là muốn tuyên bố cái gì.

“Ai làm?”

Đường Tố Tố tức giận lên tiếng hỏi, bà là cô cô của Đường Mục. Năm đó, lúc Đường Mục tiến vào Thượng Thanh tông cũng là do một tay bà dẫn dắt, sau này Đường Mục có thể ngồi lên vị trí chưởng môn nhân này, bà cũng bỏ ra không ít sức lực. Cháu của mình thành ra thế này, sao có thể không giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play