Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn:

Sau khi đi một vòng, Tống Diễn Thanh dặn dò Trần Quy Thạc vài câu, rồi chắp tay đang định rời khỏi thì Ngưu Hữu Đạo đuổi kịp, nói với theo: "Tống sư huynh, lúc ở trong thôn, sư phụ đệ cũng thường xuyên làm vài bài thơ, đệ chỉ nhớ một ít cũng không biết bài thơ này có hay không, còn mong sư huynh bình phẩm hộ đệ."

Tống Diễn Thanh không thèm quay đầu lại, thuận miệng đáp: "Một tên thư sinh nghèo túng, có thể viết ra cái gì chứ?" Giọng nói rất khinh thường.

Thư sinh nghèo túng? Ngưu Hữu Đạo giật mình, xem ra Thượng Thanh tông đã điều tra lai lịch của hắn rất rõ ràng rồi, từng có một thư sinh nghèo túng dạy mình chữ thì cũng chỉ từ miệng của người dân tại đó nói mới biết được mà thôi.

Thế nhưng hắn vượt mọi chông gai tới đây để làm gì? Đó là bởi vì thực lực mạnh mẽ của Đông Quách Hạo Nhiên đã thu hút hắn tới, cũng không phải tới đây để bị giam lỏng, hắn rất muốn có được công pháp tu hành của Thượng Thanh tông. Thế nhưng từ khi bị giam lỏng tới nay, hắn vẫn không có được cơ hội nào cả, thật vất vả mới có cơ hội này, Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn bỏ qua: "Sư phụ nói ông ta từng du lịch qua kinh thành, có rất nhiều thiếu nữ đã yêu thích vài bài thơ mà sư phụ đã sáng tác."

Nghe được điều đó, Tống Diễn Thanh dừng lại tại cửa, rồi quay người lại.

Trần Quy Thạc lườm Ngưu Hữu Đạo, trong ánh mắt xuất hiện sự kinh ngạc, rõ ràng là tên này lợi dụng được lời nhắc nhở của mình vừa nãy, tên nhóc này có vẻ rất không tầm thường nha!

"Vậy ư? Sư phụ đệ đã viết cái gì? Cứ nói ra đi để ta nhận xét cho." Tống Diễn Thanh có vẻ hơi hứng thú rồi.

Ngưu Hữu Đạo đi trở về Đào Hoa Đường, ngồi quỳ chân tại bàn sách, nhỏ nước mài mực, giật một trang giấy ra rồi trải phẳng, đặt cái chặn giấy ở hai bên, nâng bút dính mực rồi viết ra những chữ tiểu triện.

"Thật đúng là người đọc sách, biết chữ, chữ viết rất không tồi." Tống Diễn Thanh đi tới nhìn rồi khen một câu, ánh mắt lại dán vào những chữ trên đó:

"Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyện hận,

Ngân hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số..."

Đọc tới đây, hai mắt hắn ta bắn ra tia sáng, có lẽ hắn ta không viết được bài thơ hay nào, thế nhưng về phần năng lực thưởng thức thì vẫn có, ít nhất là vẫn biết được bài thơ hay hay dở.

Ngưu Hữu Đạo ngừng bút, Tống Diễn Thanh nhanh chóng đẩy cái chặn giấy ra, run run tờ giấy trong tay rồi thổi làm cho mực nhanh khô, rồi tiếp tục đọc:

"Nhu tình tự thủy,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố thước kiều quy lộ.

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ…



Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ..."

Hắn ta lặp đi lặp lại một câu cuối cùng rồi cảm thán: "Thơ hay! Thơ hay đó nha!" Thơ này viết rất đúng với tình hình hiện tại mà.

Ngưu Hữu Đạo hơi buồn cười, đặt bút xuống rồi đứng lên, giả bộ không hiểu mà hỏi: "Thơ hay sao?"

Tống Diễn Thanh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bài thơ, đọc đi đọc lại rồi nghi ngờ mà quay qua hỏi thăm: "Cầu Ô Thước là gì? Cái cầu này ở đâu vậy?"

"Ặc..." Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng, xem ra ở đây không có câu chuyện về Ngưu Lang - Chức Nữ, nên nói một cách mơ hồ: "Là do sư phụ viết, cầu Ô Thước ở đâu đệ cũng không biết."

Tống Diễn Thanh nghĩ lại cũng thấy đúng, hơi ra hiệu Trần Quy Thạc ở một bên, đuổi Trần Quy Thạc ra ngoài. Không còn những người khác, Tống Diễn Thanh cười tủm tỉm với Ngưu Hữu Đạo, nói: "Đệ nói rằng sư phụ của đệ thường viết những bài thơ như này sao?"

Ngưu Hữu Đạo thầm nghĩ, trong đầu ta có rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu đều có nên gật đầu nói: "Hình như là vậy."

(*) Dịch nghĩa: Bài thơ “Thước Kiều Tiên”

Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp

Sao bay truyền cho nhau nỗi hận

Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

Tình mềm tự nước

Hẹn đẹp như trong giấc mơ

Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về

Hai mối tình đã thật sự là lâu dài

Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm.

Tống Diễn Thanh trừng hai mắt: “Hình như cái gì mà hình như? Có chính là có, không có chính là không có.”

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ trên tay hắn, như ngầm nói đây không phải quá rõ ràng rồi hay sao, chắc chắn có.

Tống Diễn Thanh nhiệt tình ngay tức khắc: “Tiểu sư đệ, mau đưa những bài thơ sư phụ đệ từng viết hết ra đây. Thừa dịp rảnh rỗi, thưởng thức một chút.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Trước lúc lâm chung sư phụ đã dặn dò ta, bảo ta đến Thượng Thanh tông tu luyện thật tốt, không phải để viết những thứ này.”

Tống Diễn Thanh sửng sốt một chút, chợt có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tu luyện cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ghi cái này một chút cũng không tốn nhiêu thời gian.”

Ngưu Hữu Đạo ngây ngô nói: “Nhưng ta không thể nhớ ra trong chốc lát được.”

Tống Diễn Thanh nghẹn họng im lặng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Dù sao bây giờ đệ cũng đang rảnh rỗi, suy nghĩ cho kỹ, nghĩ ra rồi thì lập tức ghi chép lại, lát nữa đưa cho ta xem.” Nói rồi cuộn tờ giấy trên tay lại cẩn thận.

Ngưu Hữu Đạo ra vẻ kỳ quái nói: “Tống sư huynh, sư phụ ta nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, viết cái này có tác dụng gì?”

Mí mắt Tống Diễn Thanh giật giật, đưa tay gác lên vai hắn nói: “Tiểu sư đệ, ta tự có chỗ dùng. Sau khi đệ nhớ ra cứ việc ghi lại, sư huynh đây không đối xử tệ bạc với đệ đâu. Phải rồi, việc này không được nhắc đến với những người khác, biết chưa?” Điệu bộ giống như nếu không đừng trách ta không khách khí.

Ngưu Hữu Đạo vẫn tỏ vẻ không mấy hứng thú với chuyện này, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sư huynh, ta muốn tu luyện công pháp của Thượng Thanh tông, hi vọng sớm có thể bay tới bay lui như các huynh.”

Tống Diễn Thanh có chút không vui nói: “Trước tiên làm tốt công việc ta giao đi rồi nói sau!”

Ngưu Hữu Đạo như đang giở tính khí thiếu niên nói: “Sư huynh, ta bị giam ở đây phiền muộn trong lòng, không chắc được ngày nào đó sẽ nói lỡ miệng.”

Hai mắt Tống Diễn Thanh nhíu lại, cười lạnh. “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ta chỉ là cảm thấy nếu như có thể sớm hoàn thành di nguyện của sư phụ, cũng có thể sớm ngày an tâm nhớ lại những thơ từ mà sư phụ đã từng viết kia. Hy vọng có thể hoàn thành giao phó của sư huynh tốt hơn.”

Tống Diễn Thanh không khỏi cười lạnh, quan sát kĩ Ngưu Hữu Đạo thật lâu không lên tiếng, phát hiện vị tiểu sư đệ hờ này có chút thú vị. Sự thành thục hình như vượt qua tuổi tác, đây là đang bàn điều kiện với mình mà. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như đồ mà tiểu sư đệ này đưa thật sự có thể giúp mình được lòng của sư tỷ, vậy thì đáp ứng cũng không phải là không được. Tu luyện rồi thì sao? Không sợ tiểu tử này có thể tạo phản, mà vấn đề mấu chốt là có cho sư đệ hờ này tu luyện hay không hắn cũng không làm chủ được.

Ba!

Sau khi hơi chút đắn đo, Tống Diễn Thanh vỗ một chưởng lên bả vai Ngưu Hữu Đạo, nắm lấy bả vai nói: “Được, cứ quyết định thế đi, việc tu luyện ta nói giúp đệ, đây cũng không phải chuyện gì lớn. Có điều nếu những gì đệ ghi chép không thể khiến ta vừa ý, ta bảo đảm đệ sẽ hối hận không kịp.” Đây không phải chỉ là đe dọa, tuy có những việc hắn ta không thể làm chủ, nhưng ảnh hưởng của Tống gia đối với Thượng Thanh tông rất lớn, nếu như hắn ta thật sự muốn nghĩ biện pháp, việc Ngưu Hữu Đạo tu hành cũng không phải là việc quá khó. Dứt lời, liền thuận tay đẩy một cái khiến Ngưu Hữu Đạo ngã mạnh xuống nền đất.

Tới khi Ngưu Hữu Đạo bò dậy, Tống Diễn Thanh đã nhanh chóng sải bước rời đi, Ngưu Hữu Đạo đau đến nhe răng. Giật cổ áo ra, nhìn bả vai bị bóp ban nãy đã lưu lại năm dấu tay xanh đỏ. Đối phương cố tình giáo huấn hắn, xém tí nữa bóp nát xương bả vai của hắn, đau buốt sưng tấy rồi đây.

Cho tới nay, Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn đắc tội Tống Diễn Thanh để chuốc lấy phiền phức cho mình, đặc biệt là khi biết bối cảnh của Tống Diễn Thanh. Nhưng mà hắn trải qua gian khổ đến được Thượng Thanh tông là vì sao? Khó khăn lắm mới nắm bắt được một chút cơ hội, hiển nhiên là không muốn bỏ lỡ, nhịn không được lộ ra chút tài hoa thử mạo hiểm một lần...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play