Lòng người thật khó đoán, thâm sâu nguy hiểm khó lường.

Chỉ vì chút xích mích, ghen tỵ nhỏ nhoi…

Mà sẵn sàng nhẫn tâm ra tay cướp đoạt mạng sống của người khác.

Mạng mình đáng quý vậy mạng người ta là cỏ rác sao?

Ác giả ác báo, sống trên đời đừng làm điều gì mất nhân tính để.

Người căm, trời ghét, lương tâm phải day dứt…

Tại phòng riêng của Ngọc Anh, có hai con người đang run rẩy, sợ hãi ôm lấy nhau khóc trong u sầu. Đèn phòng sáng trưng nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác tội lỗi đã gây ra.

- Quỳnh ơi làm sao bây giờ? Lúc đó ta chỉ mất khả năng khống chế nên mới cố ý đẩy ngã con nhỏ đó thôi. Thật tình ta hoàn toàn không muốn đẩy nó ngã một chút nào, lúc đó cơn ghen tỵ mù quáng khi ngày ngày nhìn thấy nó được Thành Trung quý mến đã đành lại thêm anh Tuấn Anh quan tâm nữa khiến tao rất khó chịu, nhức mắt. Ý muốn dạy cho con nhỏ đó một bài học để hả giận bỗng nổi lên đã che mất ý thức khiến tao nhất thời phạm sai lầm. Bây giờ tao phải làm sao? Làm sao đây? Hức…hức - Ngọc Anh run rẩy cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, nói giọng đầy lo lắng sợ hãi.

- Tao không ngờ mày lại ngu như thế? Muốn dạy cho con nhỏ đáng ghét đó một bài học thiếu gì cách lại đi đẩy nó ngã cầu thang nhỡ nó chết ngay và luôn tại chỗ thì phải làm sao? Có khi mày phải dùng mạng của mày để trả thay cho nó ấy chứ? – Thuý Quỳnh tức giận muốn bốc khói luôn, chơi với nhau đã lâu không thể ngờ con bạn thân mình lại làm ra cái việc ngu ngốc như thế lần này thì chết chắc rồi.

- Hừ, tao biết là tao ngu rồi khỏi phải lên mặt dạy đời tao đâu, bây giờ mày có cách gì giúp tao thoát nạn thì nói nhanh lên – Ngọc Anh thẹn quá hoá giận gằn giọng, mắt long lên đỏ vằn tia máu khi bị con bạn thân chửi mắng suốt từ lúc xảy ra chuyện đến giờ khiến nhỏ như muốn phát điên luôn.

- Mày… - Thuý Quỳnh thấy bộ dạng tức giận như sắp phát điên của Ngọc Anh mở to mắt hoảng sợ, muốn nói gì đó nhưng lại thở dài không nói tiếp.

- Có gì thì nói luôn đi, bây giờ con nhỏ đó đang nằm trong bệnh viện cấp cứu chả biết sống hay chết nữa. Tao phải tìm cách thoát thân trước đã, cho dù con nhỏ đó chết thật thì tao cũng không muốn phải chết theo nó đâu…Hức – Ngọc Anh tiếp tục khóc nức nở, cơ thể toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến cảnh Hoạ Mi chết thật nửa đêm biến thành ma về đòi mạng mình.

- Biết làm sao bây giờ, tốt nhất cứ đợi xem tình hình sao đã. Mà mày ngu vãi ra, cứ cho là mày cố tình đẩy ngã nó thật đi nhưng mày tỏ ra vô tội, quyết không chịu nhận thì ai làm gì được mày. Cái kiểu chưa đánh đã khai của mày bây giờ khác gì thông báo cho người ta biết tôi chính là thủ phạm giết người. – Thuý Quỳnh lạnh nhạt nói.

- Đúng rồi, tao cứ tỏ ra bình thường không việc gì phải sợ hãi, quyết không chịu nhận thì ai dám động đến tao – Ngọc Anh nói mà mắt sáng lên

- Còn con nhỏ Thuỷ Tiên nữa lúc đó nó cũng có mặt chứng kiến mọi chuyện mà, tính sao? – Ngọc Anh chợt lo lắng.

- Sợ gì, nếu có ai hỏi mày cứ nói lúc đó thấy chuột sợ quá hét to khiến con nhỏ Hoạ Mi đáng ghét giật mình bước hẫng chân rồi tự ngã. Bằng chứng nào chứng minh mày là người đẩy ngã nó, chỉ dựa vào lời nói vô căn cứ của con nhỏ Thuỷ Tiên mà quy tội cho mày á. Đợi kiếp sau đi, có trách thì trách con nhỏ Hoạ Mi xui xẻo đi ai bảo dám cướp đi thần tượng của tụi mình. Nó là cái thá gì chứ, có gì hơn bọn mình mà được cả Thành Trung lẫn Tuấn Anh quý mến chứ - Thuý Quỳnh bực bội nói, ánh mắt sáng quắc nguy hiểm…

- Yes, mày nói đúng lắm, ai bảo nó dám cướp người chúng mình yêu thích chứ. Hừ, kể cả nó có chết thật cũng đáng lắm – Ngọc Anh lạnh lùng gật gù cười nhạt.

Tại bệnh viện Tuyết Linh lúc 9h30 tối có một chàng trai đội mũ bảo hiểm phóng xe máy SH vào tận sảnh của bệnh viện với tốc độ điên cuồng, rồi bất ngờ phanh kít lại khiến những người đang có mặt tại sảnh đều hoảng hồn. Chàng trai rất đẹp như diễn viên điên ảnh vậy, mọi người nhìn qua tưởng ngôi sao màn bạc nổi tiếng nào đó mới xuất hiện.

Nhưng sắc mặt chàng trai đó lạnh như băng, ánh mắt toả ra sát khí nguy hiểm cứ như sắp giết người đòi mạng đến nơi khiến người ta run rẩy sợ hãi tránh xa ít nhất 3 mét. Chàng trai lạnh lùng đi nhanh vào sâu bên trong rồi vào thang máy lên tầng 3 của bệnh viện để tới phòng Vip nơi Hoạ Mi đang nằm tĩnh dưỡng sau khi vừa cấp cứu đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Vừa đến nơi Nhật Duy đã thấy một đám người đang ngồi ở ghế ngoài hành lang chờ trong đó có Tuấn Anh, nhìn thấy Nhật Duy đi tới gần Tuấn Anh tỏ ra rất kinh ngạc không hiểu cậu bạn thân của mình tầm giờ này có mặt ở đây làm gì nhi? Ngọc Huyền cũng ngơ ngác nhìn theo, lần đầu tiên cô nàng được trực tiếp nhìn tận mắt ở khoảng cách gần nhất với người được coi là “Hoàng tử lạnh lùng” huyền thoại đích thực của trường Galaxy không phải ai cũng may mắn có cơ hội được biết đến nói chi gặp gỡ.

- Hoạ Mi sao rồi? – Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của cả Tuấn Anh lẫn Ngọc Huyền, Nhật Duy không giấu được vẻ lo lắng hỏi.

- Mày quen với Hoạ Mi à? – Tuấn Anh vẻ khó tin

- Uh, thế tình hình Hoạ Mi bây giờ sao rồi? – Nhật Duy vẻ mất kiên nhẫn nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt lạnh lùng

- Nó không sao đã qua cơn nguy hiểm rồi, bây giờ đang ở trong phòng hồi sức tĩnh dưỡng tại bác sĩ nói nên để bệnh nhân được yên tĩnh. Nên chỉ có Thuỷ Tiên ở bên trong trông coi thôi, mà anh là ai có quan hệ gì với nó? – Ngọc Huyền tò mò đừng nói với nhỏ là hắn chính là người đang sống chung cùng một nhà với Hoạ Mi nhá nếu vậy thì đúng là xui xẻo cho nó rồi.

- Không liên quan đến cô, biết quá nhiều đôi lúc sẽ có hại cho bản thân đấy – Nhật Duy sắc mặt âm u, lời nói lạnh như băng pha chút nguy hiểm khiến Ngọc Huyền bất giác thấy run sợ, liền nhảy dịch ra xa một chút.

- Anh là đang uy hiếp tôi – Ngọc Huyền sắc mặt thoáng xanh ngắt

- Tôi chưa từng thích uy hiếp ai bao giờ? – Nhật Duy gằn từng tiếng, sắc mặt càng thêm âm u. Nói rồi hắn ta liền đi tới trước cửa phòng Hoạ Mi đang nằm mở cửa bước vào trong.

Còn lại Ngọc Huyền với Tuấn Anh đứng trơ ra nhìn nhau, trong mắt cả hai người đều có dấu chấm hỏi to đùng. Không khí im lặng đến mức cả tiếng ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy…

- Nó chưa từng biết nói đùa là gì bao giờ đâu, tốt nhất là cô nên tránh xa nó ra một chút. Học ở Galaxy chắc cô cũng biết nó chút ít phải không? – Tuấn Anh lạnh nhạt, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.

- Có biết sơ qua, anh ta chính là “Hoàng tử lạnh lùng” trong truyền thuyết, học giỏi nhất trường, và cũng đẹp trai nhất trường, cực kỳ ít xuất hiện nên lâu dần cũng chỉ còn lại là những lời đàm tếu, tin đồn. Còn anh là người đẹp trai, tài năng đứng thứ hai lại hay xuất hiện nên mới bị thiên hạ hiểu lầm nhầm tưởng anh chính là “Hoàng tử lạnh lùng” huyền thoại đúng không? – Ngọc Huyền liếc nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt khinh thường.

- Cô rất thông minh đấy bởi không phải ai cũng biết rõ điều đó, ha ha – Tuấn Anh nở nụ cười đẹp ấm áp như nắng xuân, huýt sáo tỏ ý tán thưởng. Thật không ngờ cô gái này lại biết rõ chân tướng sự việc như vậy, chứng tỏ bản lĩnh không hề tầm thường chút nào. Không ngờ Hoạ Mi lại có một người bạn thú vị như vậy, đối đáp rất sâu cay, có lẽ phải giới thiệu cho Huy Hoàng làm quen mới được, rất hợp với mẫu hình tượng bạn gái của cậu ta…

- Cô có biết tại sao nó lại quen với Hoạ Mi không? – Tuấn Anh nhíu mày khó hiểu, cảm giác chuyện Nhật Duy quen biết với Hoạ Mi chẳng hề đơn giản tý nào…

- Hình như là người sống chung cùng một nhà với Hoạ Mi thì phải? – Ngọc Huyền nhìn xa xăm, nhỏ cảm thấy chuyện này cứ sao sao ấy? Tại sao Hoạ Mi lại quen với hắn ta nhi? Không biết hắn nguy hiểm lắm sao mà còn dám để hắn sống chung cùng một nhà.

- Người sống cùng một nhà? – Tuấn Anh nghe như tiếng sét đánh ngang tai, kinh ngạc hỏi lại.

- Muốn biết rõ thì đi hỏi anh ta ý. – Ngọc Huyền buồn bực.

Trong phòng hồi sức, vừa mở cửa phòng Nhật Duy đã nhìn thấy Hoạ Mi nằm hôn mê trên giường bệnh, tay thì đeo chằng chịt dây chuyền nước, đầu thì bị quấn khăn trắng xung quanh, mặt thì xây sát bầm tím. Tay cũng quấn khăn trắng nhìn bộ dạng của Hoạ Mi như vậy hắn ta cảm thấy rất đau lòng, lồng ngực bỗng cảm thấy khó thở. Hắn đi thật nhanh tới định nắm tay Hoạ Mi thì Thuỷ Tiên đang ngồi ở chiếc ghế trong một góc phòng có một cái bàn đang gọt táo ăn gọi giọng đầy kinh ngạc.

- Này, anh là ai? Sao lại tự nhiên xông vào phòng bệnh người khác như vậy? Anh mà không nói rõ tôi sẽ gọi bảo vệ gô cổ anh lại bây giờ - Thủy Tiên đanh giọng, ánh mắt dữ dằn

Nhật Duy đưa mắt nhìn Thuỷ Tiên một cách lạnh lẽo, ánh mắt âm u sâu thẳm ẩn chứa nguy hiểm. Hắn rất ghét con gái nên nhìn thấy ai cũng cảm thấy bực bội, khó chịu.

- Tôi là bạn của Hoạ Mi. – Để được yên ổn hắn lạnh lùng nhả từng chữ, nhìn Thuỷ Tiên chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ khiến Thuỷ Tiên sợ co dúm người lại. Nếu không phải nể tình cô ta là bạn của Hoạ Mi thì hắn đã lôi cổ cô ta ném ra ngoài rồi.

- Anh… - Thuỷ Tiên á khẩu, sắc mặt tái xanh chưa bao giờ hắn thấy một người nào đáng sợ như thế. Trông đẹp trai như thiên thần ấy mà sao lại lạnh lùng, nguy hiểm dã man kinh hồn vậy.

- Biến ra ngoài đi trước khi tôi nổi giận giết chết cô thật sự.

Nhật Duy chẳng buồn nhìn Thuỷ Tiên giọng nói lạnh giá, đầy mùi vị chết chóc như quỷ sứ ở dưới địa ngục vọng lên vậy, hắn đi tới ngồi cạnh bên giường Hoạ Mi, nắm tay nhỏ thật chặt ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhắm mắt ngủ say thật dịu dàng, tràn ngập yêu thương. Khi đã thật lòng yêu thương một người thì trong trong mắt người đó chỉ có duy nhất người mình yêu mà thôi, còn tất cả mọi thứ xung quanh chỉ là vô hình không đáng quan tâm.

Thuỷ Tiên đứng mở to mắt khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt, trời ạ chẳng lẽ hắn ta là người yêu của Hoạ Mi à. Thế mà con nhỏ này lại cứ kêu là chưa có người yêu, bây giờ thì tự dưng lòi ra một anh chàng đẹp trai như hoa như ngọc thế kia, lại còn nhìn nhỏ một cách dịu dàng, đắm đuối nữa chứ. Vừa rồi nhìn thấy mình anh ta lạnh lùng, nguy hiểm cứ như muốn dùng ánh mắt giết chết mình ngay tức khắc ấy. Thế mà khi nhìn Hoạ Mi lại dịu dàng, tràn ngập yêu thương, thậm chí còn có cảm giác đau lòng tự trách khi đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy vết tím bầm của Hoạ Mi…

Thuỷ Tiên cố gắng đi thật khẽ như hồn ma, nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng chặt lại nhìn Tuấn Anh lẫn Ngọc Huyền bằng đôi mắt sáng long lanh…

- Huyền xinh gái, mày biết anh chàng vừa vào phòng Hoạ Mi là ai không? Tao cá với mày anh ta là người yêu của nó trăm phần trăm luôn. – Thuỷ Tiên kể như thật

- Sac, cái gi? – Cả Ngọc Huyền lẫn Tuấn Anh đều kinh ngạc la to tý nữa thì sặc cả nước miệng, cùng mở to mắt như muốn rớt khỏi tròng nhìn Thuỷ Tiên như nhìn phải sinh vật lạ mới rơi xuống trái đất

- Nhìn gì mà nhìn, những gì tao vừa nói đều là thật cả. Nếu không phải người yêu sao anh ta lại biết Hoạ Mi bị thương rồi chay ngay đến bệnh viện thăm Hoạ Mi còn nhìn nhỏ bằng ánh mắt đắm đuối đầy quan tâm nữa chứ? Đến tao là con gái còn cảm thấy ghen tỵ nữa là, thật không ngờ con nhỏ Hoạ Mi lại giấu kỹ thế, đợi nó tỉnh lại tao phải cho nó một trận biết tay mới được. Bạn bè thế đấy, rõ ghét – Thủy Tiên mím môi nói một tràng dài vẻ bực bội.

Tuấn Anh cùng Ngọc Huyền im lặng nhìn nhau không nói gì, tiến tới gần cửa mở ra xem thì thấy cảnh tượng Nhật Duy đang cúi xuống hôn má nhỏ rất tình cảm mới sợ chứ. Ngọc Huyền xúc động tý nữa thì hét to vội đưa tay lên bịp miệng để không phát ra tiếng kêu, còn Tuấn Anh thì ánh mắt phức tạp, mặt tối sầm, âm trầm…

- Thấy tao nói đúng chưa? Hắn ta không phải là người yêu của nó thì là gì, có đứa con trai nào nào lại nhìn một người con gái xa lạ mà mắt tràn ngập yêu thương, lẫn đau lòng khi thấy cô gái ấy bị thương không? Lại còn hôn một cách dịu dàng nữa chứ cứ như là hận không thể thay cô ấy chịu mọi đau đớn vậy. Rõ ràng là người yêu còn gì, ôi lãng mạn chết đi được ấy, hic – Thuỷ Tiên bắt đầu “chém gió”, đúng là fan cuồng của tiểu thuyết có khác.



Giữa một rừng hoa anh đào trắng nở đẹp mê hồn ở xứ mặt trời mọc, tiết trời mùa xuân nắng vàng thật ấm áp làm sao. Có một người con gái rất xinh đẹp mắt sáng long lanh như ánh sao, môi đỏ hồng chúm chím, buộc tóc đuôi gà, mặc một chiếc váy trắng mỏng dài đến đầu gối, đứng chạm tay vào những cành hoa anh đào mỉm cười thật duyên dáng. Từng cánh hoa anh đào trắng muốt theo làn gió rơi xuống chỗ cô gái đang đứng càng tạo nên một vẻ đẹp trữ tình đẹp như chốn bồng lai.

- Anh à, chúng mình cưới nhau đi - Cô gái nói mà ánh mắt rạng ngời hạnh phúc chẳng có chút ngại ngùng gì,

- Baby dễ xương của anh, là em đang định cầu hôn anh đấy hả? - Chàng trai dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cầm máy ảnh chụp cảnh vừa trò chuyện.

- Thì đã sao? Em yêu anh là em nói thật vậy nói cầu hôn anh thì có vấn đề gì không được bình thường chắc - Cô gái nhăn mặt tỏ vẻ giận dỗi.

- Nhanh thôi, đợi mai về gặp ba mẹ rồi nhất định anh sẽ tới tận nhà hỏi cưới em liền. Được chưa? - Chàng trai cầm tay cô gái cười lấy lòng.

- Anh hứa rồi đấy nhá, mai em sẽ ở nhà cả ngày đợi tin mừng của anh. Đừng có làm em phải thật vọng đó. Hi hi - Cô gái ôm chầm lấy chàng trai cười ngọt ngào.

Vào một đêm mưa tầm tã ít lâu sau đó tại NewYork, có một cô gái đứng ở cổng một ngôi biệt thự dưới cơn mưa lạnh giá từ rất lâu rồi. Đúng lúc khi cô gái cảm thấy rất tuyệt vọng thì một chàng trai từ cánh cỏng bước ra cầm theo một cái ô.

- Sao em lại đứng đây? Trời mưa to thế này không sợ bị cảm lạnh sao? - Chàng trai sắc mặt lo lắng, nói giọng hoảng hốt.

- Anh đừng có động vào người em, em hỏi anh giữa quyền lực, địa vị, sự giàu có với tình yêu chân thành anh chọn cái nào? - Cô gái đẩy người chàng trai ra xa, mắt mở to nhìn chàng trai không chớp, giận dữ xen lẫn đau thương hỏi.

- Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em vì đã khiến em phải thất vọng rồi. Anh thực sự không thể... - Chàng trai nói trong nước mắt.

- Em đã biết, ngày mai anh cưới rồi hãy cố gắng sống hạnh phúc nhé. Cô gái ấy không có tội hãy đối xử với cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy rơi vào hoàn cảnh giống như em. - Cô gái cười lạnh lùng, sắc mặt không chút cảm xúc...

- Ngọc Lan à, em đừng nói những lời như vậy được không, em có biết từng chữ, từng lời em nói khiến trái tim anh đau buốt, xót xa lắm không - Chàng trai nước mắt tuôn rơi.

- Là anh đã lựa chọn từ bỏ em để đạt được ước nguyện của mình em còn biết nói gì đây. Em yêu anh là em nói thật, nhưng hận anh thì không hề bởi em biết chúng ta chỉ có duyên mà không thể có phận. Thôi thì chỉ còn cách cầu chúc anh hạnh phúc bên người anh đã chọn thôi - Cô gái nhìn chàng trai nở một nụ cười héo hắt, kiễn chân hôn lên đôi môi đang chảy máu đỏ thẫm vì cắn chặt của chàng trai khi cố kìm nén để không phát ra tiếng khóc run rẩy...

- Tạm biệt, gặp được anh em rất vui. Anh hãy cố gắng sống thật hạnh phúc nhé, còn em, em cũng sẽ tìm một người có thể đem lại hạnh phúc cho em... - Cô gái mỉm cười tươi sáng, dù sắc mặt trắng bệch vì lạnh nhưng vẫn không xua đi được nét xinh đẹp, kiều diễm vốn có.

Giữa đám lửa bập bùng, toàn thân cô gái đầy máu me nhìn chàng trai bằng ánh mắt căm hận đỏ như máu tươi miệng mất máy "Không ngờ anh lại khốn nạn, tàn nhẫn vô tình như vậy. Tôi đã tha thứ cho anh một lần vậy mà anh vẫn nhẫn tâm làm tổn thương tôi...Những tội ác anh đã gây ra nhất định anh sẽ phải trả giá - cái giá đó rất đắt ngay cả tính mạng anh cũng chẳng trả đủ đâu... Ha ha"

Nói rồi cô gái vươn bàn tay đây xương xẩu của mình ra định bóp cổ chàng trai đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi...

"Không...không...Không. Anh thật sự không cố tình làm như vậy đâu, thật sự anh không muốn như vậy đâu..."

Ông Cường ba của Hoạ Mi lắc đầu liên tục, sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, run rẩy ngồi bật dậy giữa đêm khuya. Ngồi trên giường nhìn căn phòng tối chỉ có ánh đèn ngủ le lói, ông Cường vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh nhủ thầm "May quá chỉ là một cơn ác mộng". Chợt nhớ ra may mà vợ mình, bà Hương đang ở bên Pari tham dự một buổi trình bày các mẫu thiết kế mới nhất của các nhà thiết kế nổi tiếng nếu không chắc mọi chuyện sẽ bị bại lộ mất.

Nghĩ vậy thôi mà ông Cường cảm thấy run rẩy, sợ hãi vô cùng. Bí mật kinh hoàng này dù phải trả giá gì đi chăng nữa ông cũng quyết lôi nó theo xuống dưới mồ, vĩnh viễn không ai có thể biết được...

Bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo vang, ông Cường nhìn màn hình điện thoại phát sáng mà run rẩy? Nửa đêm còn có ai gọi điện thế, lẽ nào là cô ấy? Không phải? Không thể nào...

Nghĩ một hồi khi lòng thêm lạnh giá, trái tim đau xót như muốn vỡ tan khi nhớ lại những ký ức đã qua. Ông Cường có thể tỉnh tao cầm lấy điện thoại bắt máy khi nó đã reo chuông lần thứ 5.

- Cậu nói sao? Hoạ Mi đang nằm bệnh viện cấp cứu à? Sao lại thế? - Ông Cường nghe tin Hoạ Mi bị thương phải nằm bệnh viện đầu óc trống rỗng, không biết nên làm gì nữ. Hoạ Mi là đứa con gái cưng duy nhất của ông, nếu nó có mệnh hệ gì ông làm sao có thể sống nổi. Tội lỗi ông gây ra xin hãy để mình ông gánh chịu, xin đừng làm tổn thương Hoạ Mi mà. Nó thực sự vô tội...

- ...

- Được rồi, 7h sáng mai tôi sẽ bay về Việt Nam. Có tin gì lập tức báo tôi ngay.

Cuộc nói chuyện đã kết thúc từ lâu, mà ông Cường chẳng thể nào ngủ tiếp được, cứ nhắm mắt lại những ký ức đau thương đã qua chợt hiện về khiến ông không thể nào giữ được bình tĩnh.

Như lời Ngọc Lan nói "ông nhất định sẽ phải trả giá cho những tội lỗi ông đã gây ra thế nhưng ngay cả tính mạng ông cũng không trả đủ vì cái giá đó quá đắt, đắt đến mức nào đây?"

Nhớ đến Hoạ Mi đứa con gái bé bỏng của mình trái tim ông lại đau thắt lại đến nghẹt thở, chỉ mong con bé được sống hạnh phúc thôi. Nhưng sao ông lại cứ có cảm giác mọi chuyện ngày càng trở nên xa vời, khó kiểm soát vậy? Nếu sự thật được phơi bày không biết sẽ liên luỵ đến bao nhiêu người nữa, ông phải cố gắng cẩn thận hơn mới được. Cố gắng đem theo bí mật đó xuống mồ mới thôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play